NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN - THIÊN TẠI THỦY

Sau khi ăn sáng xong, Nguyễn Trinh uống một ít thuốc, sau đó ngồi trên sô pha xem phim cùng Tống Nhĩ Giai.

Bên ngoài trời đang mưa nhẹ, tiếng mưa rơi tí tách, nhìn từ xa, quận lỵ nhỏ bé ở phía nam sông Dương Tử như chìm sâu trong màn sương mờ ảo và mưa bụi.

Dưới tác dụng của thuốc, cộng thêm tiếng mưa trắng xóa, chẳng bao lâu sau, Nguyễn Trinh lại cảm thấy buồn ngủ.

Cô đẩy Tống Nhĩ Giai ra: "Mưa không lớn lắm, em ra ngoài chơi đi, chị sẽ ngủ một lúc."

Cô sợ Tống Nhĩ Giai sẽ cảm thấy buồn chán khi ở nhà.

Tống Nhĩ Giai lắc đầu, nhìn Nguyễn Trinh:" Em không đi. Nếu ra ngoài, em sẽ rất nhớ chị nên không thể nào vui vẻ được, không đi thì tốt hơn. Chị ngủ đi, đợi khi nào chị khỏe lại, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài."

Sau khi thổ lộ cùng nhau, lời nói của nàng thẳng thắn hơn rất nhiều.

Nguyễn Trinh mỉm cười và trở về phòng.

Tống Nhĩ Giai dính sát bên người cô, theo cô về phòng.

Nguyễn Trinh nhướng mày: "Chị ngủ mà em cũng phải nhìn à?"

Hai mắt Tống Nhĩ Giai dán chặt vào cô: "Không được sao?"

"Sao em lại dính người như vậy thế?" Nguyễn Trinh mỉm cười rồi nằm xuống, đưa tay lên che mắt, tránh khỏi ánh nhìn rực lửa của Tống Nhĩ Giai.

Khi thấy cô che mắt, Tống Nhĩ Giai lo rằng đèn trong phòng quá sáng, liền bước đến cửa sổ để đóng rèm lại.

Ngay khi Tống Nhĩ Giai bước đi, Nguyễn Tranh đã bỏ tay xuống, nhắm mắt lại và nói:" Em đến phòng khách xem phim đi. Có em ở đây, chị ngủ không được."

"Em sẽ không làm phiền đến chị." Tống Nhĩ Giai trở lại giường, ngồi xuống và nhìn vào Nguyễn Trinh:" Chị ngủ đi, em sẽ không nói nữa."

Nguyễn Trinh mở mắt ra, nhìn người đang ngồi bên mép giường. Sau đó, cô vươn tay ra, vuốt ve tóc nàng:" Em giống cún con thật đấy."

Rất đáng yêu và thích dính người.

Tống Nhĩ Giai nắm lấy tay Nguyễn Trinh và nhanh chóng hôn vào lòng bàn tay phải của cô.

Cảm giác mềm mại và ấm áp rơi vào lòng bàn tay. Nguyễn Trinh rụt tay về, sóng mắt dao động. Cô nắm chặt tay phải thành nắm đấm, dùng đầu ngón tay vuốt ve qua lại lòng bàn tay mình.

Tống Nhĩ Giai ghé vào đầu giường, ánh mắt vẫn dính chặt vào gương mặt Nguyễn Trinh. Nàng khẽ thầm thì:" Em cũng không biết tại sao em lại trở nên dính người như vậy..."

Nàng không nỡ rời xa cô dù chỉ trong nửa phút. Chỉ khi nhìn thấy cô, lòng nàng mới tràn ngập sự ấm áp và vui vẻ.

Nguyễn Trinh nhẹ giọng hỏi: "Không phải em vừa bảo sẽ không nói gì sao?"

Tống Nhĩ Giai mỉm cười:" Là chị dụ dỗ em nói chuyện."

Nguyễn Trinh nhắm mắt lại, dịu dàng nói:" Được rồi, không nói nữa, em ra ngoài đi."

Tống Nhĩ Giai vâng một tiếng, nhìn về phía Nguyễn Trinh rồi đứng dậy. Sau đó, nàng lại cúi xuống, sờ nhẹ lên trán Nguyễn Trinh rồi miễn cưỡng bước ra khỏi phòng.

*

Nguyễn Trinh ngủ một giấc đến tận hai giờ chiều.

Lúc này, trời quang mây tạnh. Sau khi ngủ dậy, sắc mặt Nguyễn Trinh đã tốt hơn rất nhiều, cơ thể cũng không nặng nề như hôm qua nữa.

Cô đề nghị Tống Nhĩ Giai:" Chúng ta ra ngoài dạo phố đi."

Khi ra ngoài du lịch, việc dành nhiều thời gian chỉ để ở homestay thực sự không tốt chút nào.

Tống Nhĩ Giai đáp lại: " Vâng." Sau đó, nàng đổ đầy nước ấm vào bình giữ nhiệt và nói với Nguyễn Trinh:" Bị cảm thì phải uống nhiều nước ấm."

Nguyễn Trinh mỉm cười và nói:" Em là bác sĩ? Hay chị là bác sĩ?"

Tống Nhĩ Giai khinh thường:" Bác sĩ thì sao? Bác sĩ cũng sẽ bị ốm. Mỗi ngày, bọn chị đều thuyết phục người khác đừng nên thức khuya, nhưng lúc nào bọn chị cũng thức thâu đêm."

Nguyễn Trinh tỏ vẻ như thật:" À, khi nào em trở thành lãnh đạo Cục Y tế, em nhớ ban hành nghị quyết hủy chế độ giao ban và trực ca trong hệ thống 18 hạng mục nhé. Bệnh viện sẽ làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều và phải tan tầm đúng giờ."

Tống Nhĩ Giai cười nói: " Loại việc này cũng không có gì không tốt. Nhưng đối với những người mắc bệnh, họ sẽ cảm thấy không thoải mái."

"Vì vậy, tính chất công việc quyết định việc thức khuya là điều không thể thiếu trong ngành này."

"Đúng vậy. Cho nên, chị phải tập thể dục nhiều lên."

Các nàng vừa đi vừa nói. Một lúc sau, cả hai đã đến một con hẻm cổ kính gần homestay.

Tống Nhĩ Giai thoải mái ôm lấy cánh tay Nguyễn Trinh. Nàng giữ lấy tay cô một lúc, sau đó chuyển thành nắm tay.

Bàn tay của Nguyễn Trinh vừa ấm vừa mềm, khi nắm vào rất thoải mái.

Tống Nhĩ Giai cầm lòng chẳng đặng, lúc bước đi, nàng nắm chặt tay cô rồi đung đưa qua lại, trông rất hạnh phúc.

Khi đi đến hành lang dài. Tống Nhĩ Giai nhìn thấy nhiều tấm thẻ điều ước buộc bằng dây thừng đỏ treo trên lan can dưới hành lang. Nàng nhanh chóng dừng lại, siết chặt lòng bàn tay Nguyễn Trinh và nói:" Chúng ta cũng treo hai cái lên đi."

Mỗi khi đến một điểm du lịch, gặp một nơi có treo những tấm thẻ ước nguyện tương tự, nàng sẽ viết một hoặc hai chữ lành rồi treo lên. Hoặc cầu mong sự giàu có, hoặc sức khỏe tốt, hoặc cầu cho việc học suôn sẻ...

Một thẻ ước có giá mười lăm nhân dân tệ, hai thẻ sẽ có gia ba mươi.

Tống Nhĩ Giai quét mã trả tiền, mua hai tấm thẻ và mượn hai chiếc bút từ chủ cửa hàng.

Nguyễn Trinh nhìn những tấm thẻ dày đặc treo dưới hiên nhà và thở dài:" Thu được lợi nhuận khủng thật."

Tống Nhĩ Giai viết điều ước của mình ra giấy, cười nói: "Ai cũng muốn may mắn cả. Chị mau viết đi, viết xong còn trả lại bút cho người ta."

Mong muốn của nàng rất đơn giản, chỉ là một câu: Được ở bên cạnh Nguyễn Trinh trọn đời trọn kiếp.

Sau đó, nàng ký tên viết tắt và ngày tháng, rồi nhón gót, treo trên lan can dưới hiên nhà.

Tống Nhĩ Giai nhìn vào những điều ước rực rỡ và nói:" Ngày mai và tai nạn, không biết cái nào sẽ đến trước? Đến tận ngày hôm nay em mới hiểu thấu, nếu muốn nói hay làm việc gì đó, thì hãy cứ hành động rồi tính sau. Cứ chần chừ, ngập ngừng và giấu giếm để rồi bỏ lỡ nhau, vậy thì rất đáng tiếc..."

"Trên đời này, có rất nhiều điều nói thì dễ, nhưng làm lại rất khó." Nguyễn Trinh đã viết xong, cô treo nó gần tấm thẻ điều ước của Tống Nhĩ Giai.

Tống Nhĩ Giai bật cười:" Nếu ngày mai em chết đi, nhưng trước khi chết, em đã kịp nói cho chị biết rằng em thích chị. Vậy cho dù chị có từ chối, em cũng sẽ cảm thấy thanh thản khi ra đi."

Nguyễn Trinh nhẹ giọng mắng mỏ nàng:" Ban ngày ban mặt mà nói nhảm gì đấy?"

Tống Nhĩ Giai lại mỉm cười, nhưng không đáp lại lời cô. Nàng trở về cửa hàng để trả bút.

Nguyễn Trinh chắp tay sau lưng, đứng dưới mái hiên, nhìn chằm chằm vào tấm thiệp Tống Nhĩ Giai vừa viết một lúc lâu.

Tống Nhĩ Giai trả bút xong, sau đó quay lại, nắm lấy cánh tay của Nguyễn Trinh và hỏi:" Chị đã viết gì thế?"

Nguyễn Trinh nói: "Chị tiện tay viết những lời cầu cát lợi thôi."

Tống Nhĩ Giai muốn xem, nhưng Nguyễn Trinh đã ngăn nàng lại:" Chị đói rồi, chúng ta đến hàng quán gọi đồ ăn đi."

"À, vâng." Tống Nhĩ Giai mở điện thoại lên và nói:" Hôm nay em cũng đã xem qua một số hướng dẫn. Em đã tìm kiếm những cửa hàng được nhiều người đánh giá cao quanh đây. Đi nào, em sẽ đưa chị đến đấy."

Nàng đang bắt chước và học hỏi cách quan tâm và chăm sóc người khác từ Nguyễn Trinh. Nguyễn Trinh có thể nhận thấy điều này.

Không hề đề cập đến việc xác nhận mối quan hệ mà chỉ bày tỏ tiếng lòng cùng nhau, nhưng Tống Nhĩ Giai đã vô thức đặt bản thân vào vai bạn gái của cô.

Có đôi lần, Nguyễn Trinh muốn nói điều gì đó cùng nàng. Nhưng sau khi ngẫm lại, cô đã kìm lại được.

Khi đi du lịch, tốt hơn hết nên cảm thấy vui vẻ. Nếu còn băn khoăn về nhau, các nàng có thể ngồi xuống nói chuyện khi trở về.

*

Bọn họ chơi ở huyện A hai ngày, sau đó di chuyển đến huyện B.

Lần này, Tống Nhĩ Giai không để Nguyễn Trinh lái xe nữa:" Có lẽ chị cảm thấy mệt và phát ốm vì tháng trước chị đã phải làm ca đêm nhiều lần để dành cho kỳ nghỉ này đúng không?"

Tháng trước, Nguyễn Trinh luôn phải trực ca đêm. Lúc đấy, Tống Nhĩ Giai còn tưởng rằng gần đây bệnh viện bận nhiều việc, nhưng lúc này nàng mới nhận ra người này trực ca đêm để gom góp thời gian nghỉ phép.

Nguyễn Trinh ngồi ở ghế phụ, nhàn nhã nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng, cô sẽ cúi đầu gửi tin nhắn, sau đó hỏi Tống Nhĩ Giai ở ghế lái:" Em có bằng lái xe từ khi nào?"

"Năm ngoái, em thi một lần là đạt đấy." Giọng điệu nàng có phần tự đắc.

Nguyễn Trinh nói: " Chị mua cho em một chiếc xe nhé. Cơ quan làm việc khá xa nhà."

"Lúc này vẫn chưa cần đâu. Xe buýt có thể đi thẳng đến đơn vị, em muốn tiết kiệm tiền nghỉ hưu khi tuổi đời còn trẻ."

Nguyễn Trinh nhoẻn miệng cười:" Còn trẻ như vậy mà đã nghĩ đến việc về hưu rồi à?"

Tống Nhĩ Giai:" Xã hội sắp già hóa rồi. Em và chị đều theo chủ nghĩa độc thân, không muốn lập gia đình. Nếu đặt trên cương vị người dị tính, việc nuôi con để dưỡng già cũng có nhiều biến số nhất định. Hơn mười năm trước, trên tường luôn treo khẩu hiệu "Kế hoạch hóa gia đình là chuyện tốt, chính quyền sẽ chăm sóc cho người già". Nhưng ngày nay, chính quyền lại kêu gọi người dân lập gia đình và sinh con. Tuy đã sinh đến đứa thứ hai hoặc thứ ba, nhưng khi nghĩ đến việc về hưu, chúng ta cũng chỉ có thể tự dựa dẫm vào bản thân mình."

Nguyễn Trinh gật gù:" Cũng khá có lý."

Tống Nhĩ Giai: "Gần đây, em rất quan tâm đến cộng đồng chăm sóc người cao tuổi. Đó là việc kết hợp giữa chăm sóc y tế và chăm sóc người cao tuổi, có lẽ chị cũng biết đến việc này."

Nguyễn Trinh ngẫm lại và nói:" Khi chị còn là sinh viên đại học, chị đã đọc một chút kiến ​​thức liên quan khi tham gia khóa học《Y học xã hội》."

"Em nghĩ, khi chúng ta về già, chúng ta sẽ sống trong một cộng đồng như vậy, và có thể đến các trường cao đẳng dành cho người già, gồm có phòng tập thể dục, sân, bể bơi và chúng ta không phải lo lắng về các vấn đề y tế nữa, vì đã có các tổ chức y tế trong cộng đồng và có các y tá toàn thời gian rồi."

Trước khi cả hai chính thức ở bên nhau, nàng đã suy nghĩ rất nhiều về điều này.

Tuy ý tưởng này có phần ngây thơ, nhưng lại rất chân thành.

Nguyễn Trinh đỡ trán, cười nói: "Nó thực sự tương đương với căn hộ cao cấp."

Tống Nhĩ Giai gật đầu:" Đúng vậy, trong một cộng đồng hưu trí từ trung cấp đến cao cấp, giá ở không hề rẻ, vì vậy em phải tiết kiệm tiền. Khi trở về Giang Châu, chúng ta sẽ đăng ký tham quan cộng đồng chăm sóc người già ở đấy. Nếu chị thích, vậy chúng ta sẽ sống ở đấy khi về già."

Nguyễn Trinh hỏi: "Em định ở lại thành phố Giang Châu sao?"

Ở thành phố ấy, có quá nhiều người thân và bạn bè mà Tống Nhĩ Giai quen thuộc. Nếu hai người muốn công khai ở bên nhau, có thể sẽ gặp rất nhiều sự phản đối.

Hơn nữa, tính chất công việc sẽ không cho phép cả hai công khai.

Tống Nhĩ Giai gật gật đầu:" Em lớn lên tại Giang Châu và có tình cảm sâu đậm nhất định với thành phố này. Nhưng chỉ đơn giản vì thành phố này có người thân, có bạn bè và những kỉ niệm thuở ấu thơ của em nên em muốn gắn bó cùng nó."

Nguyễn Trinh suy tư:" Đôi khi bạn yêu một thành phố, không phải vì nó quan trọng, mà vì nơi đó có người mà bạn thích."

Tống Nhĩ Giai đột ngột hỏi: "Chị giáo Nguyễn, tại sao chị lại quay về Giang Châu?"

Nguyễn Trinh im lặng, không nói gì.

Tống Nhĩ Giai mỉm cười và nói:" Nhất định là vì em rồi, đúng không chị?"

Nguyễn Trinh mím môi. Tuy cô không nói gì, nhưng vành tai lại ửng đỏ.

Tống Nhĩ Giai lặp lại lời nói của cô:" Đôi khi bạn yêu một thành phố, không phải vì nó quan trọng, mà vì nơi đó có người mà bạn thích." Nàng lại mỉm cười và nói:" Nếu chị thích Giang Châu, chúng ta sẽ ở lại Giang Châu. Nhưng nếu chị thích những thành phố khác, vậy chúng ta sẽ thu dọn đồ đạc, dọn dẹp và đến sống tại thành phố đấy. Dù sao thì từ nay về sau, chị ở đâu, em cũng sẽ ở đấy."

Nguyễn Trinh mỉm cười, trêu chọc nàng:" Nếu chị cạo đầu đi tu thì sao?"

"Chuyện này...chuyện này..."

Lời nói này khiến Tống Nhĩ Giai bối rối. Nàng tạm thời không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác hỏi:" Đang yên đang lành thì đi tu làm gì?"

Nguyễn Trinh vén tóc ra sau tai và buông lời bông đùa:" Phòng trường hợp một ngày nào đó chị già đi, em sẽ vứt bỏ chị. Lúc đấy, chị sẽ nghĩ quẩn trong lòng và đi tu."

Tống Nhĩ Giai bị lời nói của cô chọc cười. Nàng cười khúc khích một lúc rồi nói:" Lần trước, khi em đọc được tin tuyển dụng do người khác chuyển đến, họ nói rằng người đi tu phải có bằng cử nhân chính quy trở lên. Họ cũng phải có khả năng học thuộc kinh sách và giỏi việc nhớ lâu. Nếu như chị xuất gia, em sẽ miễn cưỡng học thuộc một ít kinh và đi tu cùng chị."

Nguyễn Trinh cũng cúi đầu mỉm cười. Cô thản nhiên đảo tầm mắt và thoáng nhìn thấy tin nhắn hồi âm mang đầy tính châm chọc của Cố Tiêu—

《Hai người là đồng tính, em ấy lại trẻ hơn cậu rất nhiều. Nếu cậu và em ấy ở bên nhau, sẽ không thể lâu dài được. Người thân, bạn bè và trưởng bối sẽ chỉ biết chỉ trích và buộc tội em ấy không hiểu chuyện. Còn người làm chị gái như cậu lại không làm đúng bổn phận, dẫn em ấy lạc bước vào con đường sa đọa này. Em ấy là một đứa trẻ ngoan, mẹ cũng mất sớm, rất đáng thương. Mẹ của em ấy đã nhờ cậu chăm sóc em ấy giúp mình, sao cậu lại có thể chăm sóc em ấy đến tận giường như vậy được?》

Nguyễn Trinh khẽ thở dài, cất điện thoại đi và tiếp tục nói cười với Tống Nhĩ Giai nhằm khiến nàng vui vẻ.

Có thể vui vẻ được một ngày, cũng đã là một ngày.

- -------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi