NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN - THIÊN TẠI THỦY

"Vậy hai người là một đôi thật à?"

Một người trong số cảnh sát quan sát bằng chứng chụp lén do Nguyễn Trinh đưa ra một lúc, nhìn cả hai với ánh mắt đánh giá.

Giọng điệu và ánh mắt không thoải mái, Tống Nhĩ Giai tặc lưỡi, kìm ý muốn chửi bới lại, chỉ tăng âm lượng lên một chút rồi hỏi cảnh sát:"Chuyện này có liên quan gì đến việc chúng tôi bị theo dõi, chụp trộm sao? Nếu chúng tôi là một đôi, hắn ta có quyền quay lén chúng tôi à?"

Sắc mặt Nguyễn Trinh bình tĩnh, cúi đầu nghịch nghịch điện thoại, bật chức năng ghi âm lên, nói: "Tôi đã cung cấp chứng cứ và lời khai cho anh, việc anh nên làm bây giờ là triệu tập người đàn ông đó."

Viên cảnh sát dường như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Những gì cậu ta khai trong bản tường trình là thật sao? Các cô có biết đồng tính luyến ái là phạm pháp không?"

Giọng điệu của hắn như đang thẩm vấn, giáo dục tội phạm, câu nói "phạm pháp" khiến mặt cả hai biến sắc.

Cơn tức giận tích tụ trong Tống Nhĩ Giai bùng phát, nàng trực tiếp hét lại: "Tôi là đồng tính luyến ái đấy, nếu phạm pháp thì bắt tôi đi? Bọn tội phạm thật sự thì không đi bắt, lại ở đây gây rối cho người báo án, anh có phải là công chức phục vụ nhân dân không? Số hiệu công tác của anh là gì? Tôi sẽ đến 12345 để báo cáo anh."

Nguyễn Trinh nhìn Tống Nhĩ Giai một cái, nháy mắt với nàng rồi lại nhìn cảnh sát, giọng điệu trở nên cứng rắn:"Vấn đề nằm ở mối quan hệ của bọn tôi sao? Một người đã theo dõi và chụp lén, ném xác động vật trước cửa nhà và đe dọa chúng tôi, cậu ta mới là người vi phạm pháp luật chứ không phải chúng tôi. Xin hỏi cảnh sát nhân dân các anh thi hành luật như vậy có đúng không? "

Một cảnh sát khác ho một tiếng, ba phải nói:"Nói chuyện lịch sự một chút đi, đừng hung hăng như vậy, không phải cũng chẳng xảy ra chuyện gì sao?" Sau đó kéo đồng nghiệp của mình lại:"Cậu cũng nói ít vài câu đi!"

Nguyễn Trinh nói: "Xin đừng đổi trắng thay đen ở đây, đồng nghiệp của anh mới là người vô lễ trước."

Tống Nhĩ Giai cười khẩy thay vì tức giận:"Anh nói vậy là có ý gì? Đang nói vớ vẩn gì đấy? Có phải anh đợi cho đến khi có chuyện xảy ra mới hành động đúng không? Anh có biết hành vi này được gọi là gì không? Là không làm tròn trách nhiệm đấy! Công chức lơ là nhiệm vụ là vi phạm pháp luật, các anh có biết hay không?"

Ai không muốn trở thành người lịch sự và đàng hoàng?

Nếu sự lịch sự, nhã nhặn và đứng đắn không thể bảo vệ quyền lợi hợp pháp của một người, thì người ta chỉ có thể từ bỏ và trở nên mạnh mẽ, hung hăng, thậm chí cuồng loạn.

Thấy không khí ngày càng căng thẳng, quản lý, bảo vệ và hàng xóm vội giảng hòa:"Này này đừng cãi đừng cãi, chúng ta đều là người một nhà mà."

Người hàng xóm chỉ vào Nguyễn Trinh và nói: "Hai đứa biết nhau nhiều năm rồi. Tôi nhớ rằng khi Tiểu Giai học trung học, cô ấy thường đến dạy kèm cho con bé."

Tống Nhĩ Giai nói với ông cụ: "Không cần phải giải thích mối quan hệ của chúng cháu với họ đâu ạ. Chúng cháu báo cảnh sát là vì sự an toàn của chúng cháu đang bị đe dọa, không liên quan gì đến mối quan hệ giữa chúng cháu cả."

Viên cảnh sát nói: "Được rồi, được rồi, đừng nói lung tung nữa, cũng đừng làm đơn tố cáo đáng sợ như vậy. Chúng tôi cần kiểm tra xác minh rồi mới quyết định có khởi tố vụ án hay không, chỉ cần chờ thông báo là được."

Bị một câu "chờ thông báo" tống cổ, Tống Nhĩ Giai trợn mắt nhìn bọn họ, không buồn phí lời, viết số cảnh sát và tên của bọn họ ra, định đâm đơn tố cáo.

Sau khi lăn lộn một hai giờ đồng hồ, Tống Nhĩ Giai và Nguyễn Trinh đã chia dưa hấu trong tủ lạnh cho ban quản lý tòa nhà, nhân viên bảo vệ, nhân viên vệ sinh và hàng xóm, cảm ơn sự giúp đỡ và đồng hành của họ.

Họ không phân biệt được lời Tống Nhĩ Giai nói bản thân là đồng tính luyến ái là nói trong lúc giận hay thật. Họ nhìn chằm chằm cả hai một lúc, sau đó nhìn dưa hấu trên tay, cảm thấy hai cô gái thật tốt bụng, xinh đẹp, lại lễ phép, hiểu chuyện, cái gì mà đồng tính với không đồng tính, đoán chừng cũng chỉ là tuổi trẻ thích mới mẻ, ham chơi, đến một độ tuổi nhất định nào đó cũng sẽ kết hôn và sinh con.

Vì vậy họ cũng không nói gì, chỉ dặn dò cả hai chú ý an toàn, buổi tối đi ngủ nhớ khóa cửa lại, có chuyện gì thì nhanh chóng gọi cho bọn họ.

Nhân viên của nhà tang lễ thú cưng chạy đến, họ có một chiếc xe chuyên dụng để đón và đưa thú cưng đi, đồng thời khử trùng vị trí tương ứng.

Sau khi nhân viên đến cửa, họ vén mảnh vải đang che trên mặt đất ra, nhìn thấy những mảnh xác mèo trong chiếc túi đen, chết lặng.

Tống Nhĩ Giai nhún vai: "Chúng tôi không làm, chúng tôi cũng là nạn nhân."

Nhân viên công tác hỏi: "Mèo của các cô phải không?"

Các nàng mặt không biểu cảm, lắc đầu.

Chú mèo nhà họ, Cát Tường, được Tống Nhĩ Giai nhặt được từ thùng rác năm đó, lúc còn nhỏ là một chú mèo hoang đáng thương, khi lớn lên không dám ra khỏi nhà, mỗi lần nàng mở cửa, nó đều trốn đi rất xa.

Tống Nhĩ Giai luôn giữ nó bên mình, mang nó theo khi nàng học đại học, giống như người nhà của nàng vậy.

Nếu có chuyện gì xảy ra với chú mèo ở nhà, có thể Tống Nhĩ Giai sẽ không bình tĩnh như bây giờ.

Nhân viên cũng rất có cá tính, khi nghe nói không phải mèo của mình mà là mèo bị hành hạ đến chết, họ liền chửi bới:" Rác rưởi! Cặn bã! Bi.ến thái! Có bệnh thì đến Tam viện trị đi! Bắt nạt một con mèo làm gì!"

Nghe đến Tam viện, Nguyễn Trinh cau mày.

Tống Nhĩ Giai thở dài, trong trí nhớ của nàng, chàng trai cao gầy đó có tính cách hướng nội bướng bỉnh, học lực xuất sắc, hơi nhút nhát nhưng lại không mất đi vẻ thư sinh, chưa từng làm chuyện bắt nạt kẻ yếu, tại sao hôm nay lại trở nên như vậy? Theo dõi và báo cáo, còn hành hạ động vật đến chết.

Đây không phải là điều mà một người có trạng thái tâm lý bình thường sẽ làm.

Gửi chú mèo trong chiếc túi đen đến nhà tang lễ thú cưng, nhân viên nhà tang lễ lần đầu tiên nhìn mẩu vụn thi thể như vậy nên xúm lại, hóng hớt chuyện xảy ra, cùng nhau mắng mỏ, còn giảm một ít chi phí.

Mèo con không còn nhìn thấy hình dáng ban đầu, mức độ thối rữa tương đối cao nên bỏ qua quy trình làm đẹp, trả tiền và trực tiếp hỏa táng.

Tống Nhĩ Giai âm thầm ghi sổ, khi cảnh sát bắt được Hứa Trường Phong, nàng sẽ bắt Hứa Trường Phong trả số tiền này.

Trên đường về, cả hai đều im lặng.

Tống Nhĩ Giai ngồi ở ghế phụ, nhìn về phía trước, nhớ lại ánh mắt Nguyễn Trinh dành cho nàng khi cãi nhau với viên cảnh sát vừa rồi, hỏi: "Có phải vừa rồi chị cảm thấy em không nên xúc động đến mức come out không?"

Nguyễn Trinh không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Chị cảm thấy chủ đề này có thể chừa một con đường sống."

Tống Nhị Gia cau mày, cao giọng, nhìn chằm chằm Nguyễn Trinh, nói:"Bọn họ khinh người như vậy, em không thể phát cáu với họ sao?"

Nguyễn Trinh bình tĩnh nói: "Đừng nghĩ nhiều, không phải chị nói em không được cáu..." Cô lại hỏi: "Em đang giận chị sao?"

"À, chị nghĩ em đang nghĩ nhiều đúng không? Chị nghĩ em lạy gây rắc rối phải không?"

"Em chỉ rất giận. Em không muốn bị chị bịt miệng, em cảm thấy nói cũng không có gì sai."

"Bởi vì em thấy rằng dù em có nói gì hay không, vẫn luôn có những người gây sự với em."

Nguyễn Trinh không nói gì, chỉ tập trung lái xe, trên gương mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì, vui buồn không rõ.

"Nếu chúng ta giấu giếm người khác, chẳng lẽ cả đời sẽ không phát hiện ra sao?"

"Thay vì bị họ nói như vậy, em cũng có thể nói với họ, đúng, em người đồng tính! Để em yên!"

"Chị cảm thấy em làm vậy có vấn đề gì sao?"

Lúc này Nguyễn Trinh mới quay đầu nhìn Tống Nhĩ Giai một cái, nhẹ nhàng nói:"Dừng lại, đừng cãi nhau với chị khi lái xe, xuống xe rồi nói tiếp."

"Chị bạo lực lạnh em."

Như đấm vào bông, Tống Nhĩ Giai lầm bầm câu này rồi quay đi, không nhìn Nguyễn Trinh nữa. Nàng giận dỗi nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, trong mắt tràn đầy ấm ức.

Nguyễn Trinh khẽ thở dài, không nói gì.

Một đường im lặng.

Khi đến gara để xe, Tống Nhĩ Giai giận đùng đùng cởi dây an toàn, vặn tay nắm cửa vài lần, muốn mở cửa lao ra.

Tuy nhiên, Nguyễn Trinh không chịu mở cửa, lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt nhàn nhạt, lộ ra một tia ác ý.

Rõ ràng là đã đỗ xe xong.

Tống Nhĩ Giai quay đầu nhìn Nguyễn Trinh: "Mở cửa!"

Lúc này Nguyễn Trinh mới mở cửa cho nàng.

Tống Nhĩ Giai xuống xe, đóng sầm cửa lại, sải bước đi, đi được vài bước lại dừng, ngoái đầu nhìn lại, đợi Nguyễn Trinh ra.

Nguyễn Trinh đóng kỹ cửa sổ, khóa cửa xe, nhìn bóng lưng Tống Nhĩ Giai, bước từng bước đến.

"Nhĩ Giai." Cô dịu dàng gọi tên nàng từ phía sau.

Tống Nhĩ Giai phớt lờ cô.

Nguyễn Trinh vươn cánh tay, dịu dàng nói:"Đến đây, ôm một cái."

Không, tức chết rồi, không muốn ôm chị cái nào cả.

Ánh mắt Tống Nhĩ Giai bướng bỉnh, nhưng chỉ bướng bỉnh ba giây, sau ba giây lập tức quay người lại, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia, mất giá duỗi hai tay ra, ôm lấy cô.

Khoảnh khắc cả hai ôm nhau, mọi tức giận đều tan biến.

Gần gũi với cơ thể ấm áp, cảm giác tủi thân, dịu dàng, chua xót và vui sướng đều tràn ngập tận đáy lòng, Tống Nhĩ Giai lắng nghe tiếng thở nhẹ bên tai, bước xuống bậc thang do Nguyễn Trinh đưa ra, cúi đầu xin lỗi:"Xin lỗi, vừa rồi em không nên dùng thái độ như vậy để nói chuyện với chị."

Nguyễn Trinh nói: "Không có gì, chị biết em đang giận."

Nhĩ Giai của cô, cảm xúc đến rồi đi rất nhanh, khi cảm xúc dâng trào, nàng sẽ đầy hung hãn, giống như một con nhím nhỏ muốn dùng gai nhọn đâm mọi người, khi bình tĩnh lại, nàng sẽ lại là cô gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

"Chị sẽ ghét em chứ?"

Giọng nói thận trọng lại phát ra từ vòng tay cô.

"Sao lại thế? Chị biết em là người như thế nào mà." Trong lời nói của Nguyễn Trinh chất chứa ý cười dịu dàng:"Chị chỉ sợ em không quay lại ôm chị, như vậy chị sẽ rất xấu hổ."

Tống Nhĩ Giai thấp giọng nói: "Em cũng không nỡ, chị nói ôm chị một cái, vậy em nhất định sẽ ôm chị một cái. Con người của em giống như cún vậy, không cố ý làm chị nghẹt thở đâu."

"Ừm, chị biết. Em có thể cãi nhau với chị, cũng có thể giận chị. Chị chỉ có một yêu cầu tiên quyết, đừng dễ dàng nói lời chia tay."

Tống Nhĩ Giai vội vàng nói:" Sẽ không, sẽ không. Em không nỡ, dù có giận đến đâu, em cũng sẽ không nói những câu như chia tay. Nếu như em nói ra, chị lại thật sự đồng ý, vậy em sẽ khóc đến chết mất. Khó khăn lắm em mới theo đuổi được chị, em còn thích chị nhiều như vậy."

Nguyễn Trinh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhẹ nhàng siết lấy eo Tống Nhĩ Giai.

Người này, vừa rồi giống như khẩu súng máy bắn đùng đùng vào cô. Bây giờ nàng lại thẳng thắn nói ra sự cố chấp và tình yêu của bản thân trong vòng tay cô, khiến cô không thể nói nên lời.

Tống Nhĩ Giai nói: "Nguyễn Trinh, đừng chia tay với em, sau này cũng không được, chúng ta nhất định phải ở bên nhau."

Ngực vừa chua xót vừa mềm, trái tim trở nên rất mỏng manh. Nguyễn Trinh tùy tiện nói gì, nàng đều cảm thấy xúc động muốn khóc, rồi lại trở nên cứng rắn, mặc kệ sau này có gì xảy ra, miễn là Nguyễn Trinh vẫn còn ở đấy, không rời khỏi nàng, nàng sẽ không sợ bất kỳ thứ gì.

- -------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi