NHÓC CÀ LĂM


Có câu "Tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu." Trình Hâm đang tuổi trai tráng, mình tr@n ôm người mình thích trong lòng, không tránh khỏi "dựng cột buồm" trong nháy mắt.

Trần Hân ngồi trong lòng hắn, phát hiện có vật gì cứng rắn nóng ran như thanh củi chọc vào đùi.

Dù ngờ nghệch đến đâu cũng vẫn là con trai, Trần Hân hiểu ra, ngượng ngập chuồi khỏi vòng tay hắn, bò toài trong làn nước nông, tựa như chính mình là người "phản ứng".
Sức nặng của người ta vừa mất đi, trong lòng Trình Hâm đột nhiên trống trải.

Vừa rồi chẳng biết Trần Hân có phát hiện ra không.

Hắn chăm chú nhìn gương mặt cậu một lúc mà cũng không nhìn ra chút biểu hiện gì dưới ánh trăng dù vằng vặc nhưng không sáng tỏ.
Trần Hân chậm rãi đứng dậy, bước lên bờ: "Này, lên xát, xát xà phòng, tắm nhanh, còn, còn phải, quay, quay về."
Từ Tuấn Thưởng và Trần Hi lao đến cướp xà phòng.

Trình Hâm còn ngâm mình trong nước, trong lòng thôi thúc nói ra cảm tình với cậu.

Bỗng Trần Hân xoay người gọi: "Trình, Trình Hâm, lên xát, xát xà phòng."
Trình Hâm hô lớn: "Đến ngay đây!" Hắn đứng lên, rũ rũ đầu.
Gió mát thổi xua tan hơi nóng.

Từ Tuấn Thưởng mơ màng: "Thoải mái quá, bồn tắm còn thua xa."
Trần Hi hỏi: "Anh Từ tắm ao rồi à?"
Từ Tuấn Thưởng xốc nách Trần Hi, chạy ra suối: "Tắm nào, tắm ao nào!" Thằng bé cười nắc nẻ, hai chân vùng vẫy trên không rồi chúi đầu lao tõm xuống nước, chuồi đi như cá chạch, vừa cười vừa trêu chọc Từ Tuấn Thưởng.

Cả hai lại đùa nghịch làm nước bắn lên tung tóe.
Trần Hân đưa xà-phòng cho Trình Hâm đang đứng yên như pho tượng: "Này."
Trình Hâm chậm rãi xát xà phòng trên người.

Tật nói lắp của Trần Hân cũng là phòng tuyến che giấu nội tâm của cậu.

Hắn muốn phá vỡ phòng tuyến ấy, nhưng chưa biết làm thế nào.
Tắm xong quay về, bà nội đã trải chiếu, mắc màn xong xuôi.

Ông nội đang ngồi xem thời sự, đứng dậy chỉ vào vô tuyến: "Xem, xem này."
Trình Hâm nói: "Ông xem tiếp ạ, chúng cháu xin phép đi ngủ."

Từ Tuấn Thưởng ngáp: "Vâng ạ, chúng cháu ngủ trước đây."
Trần Hân cũng nói: "Chúng, chúng cháu vào ngủ." Hôm nay phải thi cả sáng lẫn chiều, còn phải thu dọn hành lý đi đường xa, lại vừa tắm mát, mi mắt cả bọn đã díp lại với nhau.

Bốn đứa vào buồng của anh em Trần Hân, trèo lên hai chiếc giường nằm xuống.

Trần Hi hôm nay rất phấn khích, líu líu lo lo như chú chim sáo nhỏ.

Từ Tuấn Thưởng chơi vui, cũng phụ họa theo.

Giường Trần Hân lại lặng thinh.

Trần Hân vốn ít nói đã đành, Trình Hâm thường ngày hoạt bát là thế mà giờ đây cứ im lặng mãi.
Trần Hân băn khoăn nhưng chẳng biết mở lời thế nào thì Từ Tuấn Thưởng đã hỏi: "Hâm ca, sao mày im thin thít thế?"
Trình Hâm vờ ngáp: "Buồn ngủ chứ sao."
Trần Hân nghe thấy thế, nhẹ lòng hơn.

Từ khoảnh khắc khó xử dưới suối, giữa hai người dường như có một hàng rào vô hình chắn ngang.

Giờ đây cũng thế, dù hai mái đầu gần kề song song trên chiếc giường nhỏ hẹp.

Cả người Trình Hâm nóng bừng, mồ hôi vã ra như tắm.

Cái mát mẻ sảng khoái dưới suối đã tan biến tự lúc nào.

Người ta gần trong gang tấc thế nhưng hắn không cách gì chạm được.
Đèn đã tắt một lúc lâu, Từ Tuấn Thưởng còn trằn trọc trở mình: "Nóng quá."
Trình Hâm mơ hồ đáp: "Hình như hơi nóng."
Biết Trình Hâm nói đỡ cho mình nhưng Trần Hân cũng đành thừa nhận.

Cửa sổ đã mở toang, quạt máy đã vặn số lớn nhất quay vù vù mà vẫn không thể xua đi cái oi ả của đêm hè.

Mồ hôi ai cũng đầm đìa hết cả.

Chính cậu cũng chẳng tài nào chợp mắt.

Trần Hi đề nghị: "Nóng quá.

Chúng ta lên mái nhà ngủ đi!"
Từ Tuấn Thưởng hỏi ngay: "Lên mái nhà sao? Nghe được đấy!"
Trần Hân do dự: "Tôi, tôi đi hỏi, hỏi bà đã."
Trình Hâm cũng bật dậy theo.

Bỗng Trần Hân cảm thấy có vật gì lướt nhanh qua gò má.
Trình Hâm ấn sáng màn hình di động: "Tôi đi với." Vừa rồi, hình như môi hắn chạm vào má cậu, cảm thấy mềm nõn, trong dạ khấp khởi mừng thầm.
Bên kia cũng xốc màn nhảy xuống giường.

Trần Hân ra sân, hỏi bà nội đang ngồi hóng mát: "Bà, bà ơi, chúng, chúng cháu lên mái, mái nhà ngủ nhé."
Bà nội cười xòa: "Nóng quá phải không? Nhưng trên ấy gió lắm, về khuya lạnh đấy."
Trần Hân nói: "Đến, đến khuya, chúng cháu lại, lại xuống."
Bà cụ gật đầu: "Ừ, cứ ngủ đi, bà sẽ gọi."
Trình Hâm bảo: "Không cần đâu bà ạ! Bà cứ đi nghỉ, chúng cháu đặt đồng hồ báo thức bằng di động này, đến nửa đêm sẽ xuống."
Được bà cho phép, Trần Hi sung sướng hoan hô, dẫn đầu mọi người ôm chiếu, gối trèo lên mái nhà bằng phẳng như sân thượng.

Bà cụ đem thêm chiếc chiếu và vài khoanh nhang trừ muỗi.

Chiếu trải rộng, Trần Hi khoái chí lăn từ đầu này sang đầu kia vài vòng.
Mái nhà vẫn còn hâm hấp nóng, thế nhưng gió lộng bốn bề, một lúc là mồ hôi trên người đã khô, ai nấy đều trở nên thư thái.

Từ Tuấn Thưởng rất hài lòng: "Tốt rồi, ngủ ở đây thật thích."
Trần Hân nằm xuống, lúc chuẩn bị gỡ kính mắt thì bỗng nhìn đăm đăm bầu trời đêm trước mặt.

Dải ngân hà trải rộng mênh mông với muôn vàn vì sao lấp lánh.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

1001 Phương Pháp Nghịch Tập Của Vương Phi Bá Đạo

2.

Bước Ra Bóng Tối Để Yêu Anh
3.

Đêm Nay Mạc Gia Chủ Lại Đến
4.

Trùng Sinh Để Gặp Người
=====================================
Cậu nghe bên tai tiếng Trình Hâm thì thầm: "Đẹp quá."
Từ Tuấn Thưởng nói: "Lần đầu tôi nhìn thấy đấy! Cơ man nào là sao!"
Mắt Trần Hi mở to: "Anh ơi, chòm sao Gấu Nhỏ đâu rồi? Có phải cái gàu lớn kia không?"
Giọng Trần Hân hiền hòa: "Không, cái, cái gàu ấy là chòm, chòm sao Gấu Lớn.

Ở, ở hướng Bắc, cái gàu, mới, mới là Gấu Nhỏ.

Còn đầu, chuôi gàu là sao, sao Bắc Cực."
Trình Hâm kinh ngạc: "Cậu thuộc làu vị trí các chòm sao ư?"
Trần Hân trả lời: "Thuộc, thuộc vài cái thôi."
Từ Tuấn Thưởng gối đầu lên hai bàn tay, trầm mặc một lúc lâu, bỗng nói: "Chúng ta nghèo hơn Trần Hân nhiều quá, cậu ấy có cả trời sao.

Chúng ta giỏi lắm chỉ biết qua sách vở."
Trình Hâm thở ra: "Ừ.

Tao thì nghèo đến rớt mồng tơi."
Trần Hi chen vào: "Vô lý! Anh Trình giàu nhất mới đúng chứ, anh có ô-tô oách thế cơ mà?"
Ba người kia nghe thế bật cười.

Từ Tuấn Thưởng vuốt tóc Trần Hi: "Hi Hi, em không biết sao, những người nghèo nhất thế gian này chỉ có tiền thôi, ngoài ra chẳng còn gì khác cả."
Trần Hi ngạc nhiên: "Sao lại thế?"
Trình Hâm giải thích: "Những người ấy chỉ biết có tiền, không có tình yêu thương của gia đình, bè bạn.."
Trần Hi úp sấp lại chống cằm: "Nhưng các anh thì không thế, các anh còn có tình yêu thương."
Mọi người cười rộ lên.

Từ Tuấn Thưởng véo mông thằng bé: "Ái chà, Hi Hi thông minh cực!"
Trình Hâm nghe tiếng cười giòn tan bên cạnh, trong lòng ngứa ngáy.

Hắn phải nắm giữ bằng được cảm tình này, để trở thành người giàu có nhất.

Gió thổi hiu hiu, tất cả chìm vào giấc ngủ.

Lúc Trần Hân giật mình tỉnh lại, bầu trời vẫn còn chi chít ngàn sao.

Cậu lấy tấm chăn mỏng đắp cho Trần Hi và Từ Tuấn Thưởng, rồi lấy một tấm khác đắp cho mình và Trình Hâm đang say sưa ngủ, sau đó cũng nằm xuống thiếp đi.

Trong giấc nồng, một cảm giác ấm áp bao bọc thân thể Trình Hâm, hắn cảm thấy một nguồn nhiệt đang gần kề, thế là bất giác duỗi tay ôm chặt.
Từ Tuấn Thưởng bị tiếng di động của mình đánh thức.

Trời sao đã nhạt nhòa.

Ngồi dậy bò sang định đánh thức Trình Hâm, cơn buồn ngủ bỗng tan đi không ít.

Cậu ta nhìn thấy Trình Hâm đang ôm Trần Hân ngủ, mặt Trần Hân tựa vào vai hắn, còn môi hắn cúi xuống ghé sát vào trán Trần Hân.

Từ Tuấn Thưởng ngồi suy nghĩ một lúc lâu.

Chả lẽ điều cậu ta luôn nghi ngờ lại là sự thật? Trần Hân có biết gì không?
Vẩn vơ một lúc, Từ Tuấn Thưởng lắc đầu, cầm di động ghi lại một tấm hình "đôi trẻ" rồi lại nằm xuống nhưng không sao ngủ được.
Lúc này, cậu ta nghe tiếng ho khan.

Đoán biết bà nội Trần Hân sắp lên đến, bèn ngồi dậy gọi: "Hâm ca, Trần Hân, đến giờ rồi, xuống dưới ngủ thôi."
Hai đôi mắt mở ra, nhận thấy tư thế nằm quái dị.

Lập tức một tên múa tay trong bị, người kia lại đỏ mặt thẹn thùng.

Trần Hân vội ngồi dậy thu chăn xếp chiếu.

Trình Hâm kéo cậu lại, kì kèo: "Ngủ thêm chốc nữa đi!" Trần Hân phải giằng co một lúc lâu mới thoát được nanh vuốt hắn.
Bà cụ ló đầu lên thang gác: "Này, dậy xuống nhà ngủ đi các cháu! Sương xuống đến nơi rồi đấy!"
Cả bọn rối rít đồng thanh: "Vâng ạ!" Chỉ con sâu ngủ Trần Hi còn chưa mở mắt.
Trình Hâm nói: "Để tao bế nó."
Từ Tuấn Thưởng nói: "Để đấy tao.

Cầm giúp tao chiếu, gối." Nói rồi cậu ta cuốn Trần Hi trong chăn vác lên, phì cười: "Con lợn con mê ngủ này, bị đem ra chợ bán còn chẳng biết!"
Trình Hâm giành ôm cả chăn chiếu, Trần Hân chỉ mang gối của mình.

Từ Tuấn Thưởng thấy thế, nghĩ thầm: "Thằng này thế mà cũng biết săn sóc người ta gớm nhỉ!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi