NHÓC CÀ LĂM


Hai đứa miệt mài "cứu chữa" cả buổi, ga trải giường và chăn của Trình Hâm vẫn cứ ướt đầm.

Trần Hân nói: "Chịu thôi, không, không ngủ được đâu."
Trình Hâm liếc ba chiếc giường khác trong phòng.

Chăn ga của Vu Hiểu Phi và Lưu Dương đã đem gửi giặt, chỉ có giường Trần Hân là còn ngủ được.

Nghĩ đến việc chen vai với cậu trên chiếc giường nhỏ, Trình Hâm không khỏi kích động hẳn lên, thầm cảm thán: Sao mà quyển sách kia lại tạo ra một cơ hội tốt đến thế! Hắn bèn hỏi: "Vậy làm thế nào đây?"
Trần Hân cũng nhìn quanh rồi nói: "Ngủ, ngủ giường tôi đi."
Trình Hâm tỏ ra ngượng ngùng: "Thế thì hơi chật, cậu có ngại không?" Thật ra, việc nhà trường thiết kế giường ngủ rộng vỏn vẹn 1m1 làm Trình Hâm rất hài lòng!
Trần Hân cười trừ: "Thì, đành chịu thôi."
Trình Hâm nói: "Vậy cậu tắm trước đi, tôi làm vài bài đã!" Hắn cầm quyển sách bài tập Trần Hân mua cho, trộm nghĩ sắp được ôm người ta ngủ, phải ra sức thể hiện tốt một chút!
Trần Hân thấy thế, cười vui vẻ: "Ừ!"
Trần Hân tắm xong thì đến lượt Trình Hâm.

Cậu dò đáp án mấy bài hắn vừa làm, thấy đều đúng cả.

Tuy chỉ là những bài tập cơ bản và Trình Hâm làm có phần qua quýt, thế nhưng điều này chứng tỏ hắn đã lấy lại căn bản khá vững vàng.

Trần Hân hài lòng khép sách lại, trèo lên dọn dẹp giường.

Trên giường cậu chả có mấy thứ, mỗi quyển sách, cái đài nhỏ và bộ quần áo xếp ngay ngắn.

Dọn giường xong, Trần Hân cầm gối của hắn để lên giường.
Trình Hâm tắm xong, nhìn Trần Hân đang ngồi đọc sách trên giường, trong lòng chợt rạo rực.

Hắn vừa lau tóc vừa nhìn trộm cậu, hỏi: "Ngủ chưa?"
Trần Hân ngáp: "Ừ, ngủ thôi, mai còn, còn có việc." Cậu mở đèn đầu giường, thầm nghĩ Trình Hâm hôm nay vừa thi xong đã đi tập bóng, rồi còn đi karaoke đến tối, chắc mệt lắm rồi.
Trình Hâm cấp tốc lau khô tóc, vứt khăn lên giường mình, nắm thành giường trên phóng lên.

Chiếc giường tầng kêu kẽo kẹt.

Trình Hâm ngồi cạnh Trần Hân, hỏi: "Cái giường này có chịu được tôi với cậu không nhỉ?"
Thường ngày ngủ một mình, Trần Hân cảm thấy giường cũng khá rộng.

Bây giờ, có Trình Hâm lù lù một đống cạnh bên, chiếc giường trở nên bé nhỏ.

Cậu không nhịn được, nhoẻn miệng cười.


Trình Hâm bắt gặp nụ cười này, trong lòng hồi hộp: Thì ra cậu ấy cũng thích ngủ với mình ư?
Cười xong, Trần Hân bảo: "Chắc, có lẽ, không sao đâu." Dù sao khung giường cũng làm bằng sắt.
Trình Hâm nhìn gối của mình được đặt ở đầu kia, vươn tay cầm lấy đặt cạnh gối Trần Hân.

Nhưng giường bé quá, chẳng đủ chỗ cho hai chiếc gối đầu.

Hắn dứt khoát ném gối xuống giường mình ở tầng dưới: "Tôi chả cần gối!", đoạn nằm xuống cạnh gối Trần Hân, giục: "Ngủ thôi!"
Trần Hân đặt sách, cũng nằm xuống cạnh hắn.

Vốn dĩ cậu định ngủ đầu đối chân, như vậy có chỗ duỗi tay.

Bây giờ cả hai nằm song song, thành ra hơi chật hẹp.

Trình Hâm mở tấm chăn mỏng, đá mở ra đắp lên hai người.

Trời đã giữa thu, cũng không sợ nóng.

Ngửi thấy mùi dễ chịu trên tấm chăn của cậu, Trình Hâm bèn nói: "Chăn tôi ướt rồi, mai giặt cũng không kịp khô.

Cho tôi mượn chăn cậu ngủ vài ngày nhé, tôi mang sang nhà anh Tuyển giặt hộ cho."
Trần Hân cũng vừa nghĩ thế, ừ một tiếng.

Cậu tắt đèn đầu giường: "Ngủ thôi."
Từ trước đến nay, Trình Hâm hình như chưa cùng giường với ai cả.

Họa chăng có lúc nghỉ hè ở nhà Trần Hân, nhưng lúc ấy trời nóng, không nằm sát được như thế này.

Giờ đây hắn nghe rõ từng hơi thở của cậu, trong lòng cảm thấy vừa lạ, vừa thích.

Nhanh‎ ????à‎ không‎ có‎ q????ảng‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ tì????‎ ngay‎ ﹢‎ TR????MT‎ R????????????N.????n‎ ﹢
Trình Hâm nhổm dậy, kề sát mặt Trần Hân.

Cảm giác hơi thở hắn phả vào mặt mình, Trần Hân mở mắt hỏi: "Cậu không, quen ngủ, không có, có gối à?", nói rồi nhường nửa chiếc gối của mình cho hắn.

Trình Hâm "không tiện từ chối", nhích đầu sang ngay: "Có gối vẫn thoải mái hơn." Giọng hắn thỏa mãn.

Không biết đứa nào vừa nãy bảo không cần gối.
Lúc này cả hai càng xích gần nhau hơn, hai cánh tay trần chạm sát vào nhau mà chả ai muốn nhích ra.


Nghe tiếng thở nhẹ nhàng bên cạnh, Trình Hâm hỏi: "Trần Hân, ngủ chưa đấy?"
Trần Hân "Hả" một tiếng.
Trình Hâm họa hoằn mới được cùng giường cùng gối với cậu, không đành lòng ngủ, lèo nhèo: "Nói gì đi chứ."
Không nghe Trần Hân trả lời, hắn thò tay nắm mũi cậu: "Lâu lắm rồi phòng mới còn hai đứa mình, trò chuyện tí đi."
Trần Hân bị nắm mũi, đẩy tay hắn ra: "Đừng nghịch.

Cậu, cậu không mệt à?"
Trình Hâm xoay người sang: "Hơi nôn nao, không ngủ được."
"Ai, ai bảo, hát nhiều vào."
Trình Hâm cười khà: "Đã lâu không được thoải mái như thế, ngày vui mà." Đoạn hắn dí mũi vào vai Trần Hân cọ cọ.
Trần Hân cảm thấy mình bị cún con làm nũng.

Rõ ràng là ngáp vắn ngáp dài mà còn bảo nôn nao, nôn nao gì không biết.

Cậu sờ mặt hắn: "Ngoan, ngủ đi."
Trình Hâm lại xáp vào: "Không chịu, nói chuyện một lúc đã.

Kể chuyện xưa của trường ta nhé."
Nhớ đến mớ chuyện ma rùng rợn, Trần Hân bất giác ép người sát vào tường.

Trình Hâm hít một hơi, ê a mở đài: "Bà nội tôi kể, hồi năm bốn mươi..

bốn mươi mấy ấy nhỉ, người Nhật muốn mở đường Nam Bắc, đánh đến vùng này.

Quân ta chống cự quyết liệt, nhiều thiếu niên đang học trung học cũng khai thêm tuổi để được vào bộ đội.

Cuối cùng, hai bên giao chiến ngay tại chỗ này đây.

Nhiều quân nhân mới mười tám, đôi mươi đã tử trận.

Nhiều lắm..

Nghe lớp trên nói á, hai năm trước, có chị kia, buổi chiều ra ghế đá học bài, ngẩng đầu lên thấy một đoàn người thật đông đang đọc sách, ai nấy đều mặt mày bê bết, quân phục lấm lem.."
Trần Hân sợ nổi gai ốc, co rúm lại: "Đừng, đừng nói nữa."
Hắn cười gian xảo trong bóng tối: "Sợ gì chứ? Còn chuyện này nữa.."
Cậu vội đưa tay bịt miệng Trình Hâm: "Không, không được kể!"

Thấy Trần Hân sợ, Trình Hâm càng đùa tợn.

Hắn cười khùng khục, thổi phù phù vào tay cậu.

Trần Hân dù buồn cũng không dám buông tay, đành năn nỉ hắn: "Đừng, đừng kể mà."
Trình Hâm vươn tay ôm ngang cậu vào lòng: "Cậu sợ thế à? Để anh ôm em ngủ cho đỡ sợ nhé."
Bị hắn ép vào tường, Trần Hân vùng vẫy một lúc không được, than: "Chật quá!"
Trình Hâm ôm cậu lùi ra ngoài một chút, quả nhiên thoải mái hơn.

Trần Hân gỡ tay hắn ra, nghĩ đến ngày mai, Trình Hâm còn có một mình quạnh quẽ, cậu hỏi: "Cậu, cậu không sợ sao?"
Trình Hâm không rốn ôm cậu nữa, mà khoác cánh tay lên tay cậu, nhắm mắt cười: "Không sợ.

Nếu thật là có linh hồn, thì đó cũng là linh hồn những người đã bảo vệ Tổ quốc.

Bọn họ thấy chúng ta bình yên như thế còn vui đấy chứ.

Bà tôi nói trường ta nhiều năm rồi mà chưa xảy ra tai nạn lớn gì, ấy là nhờ tiền nhân phù hộ."
Sống mũi Trần Hân cay cay.

Không ngờ Trình Hâm lại có lúc sâu sắc như thế.
Trình Hâm sửa lại chăn, thì thầm bên tai cậu: "Được rồi, ngủ thôi."
Cả hai đều mệt mỏi, rất nhanh thiếp đi.

Một đêm mộng đẹp, đến sáng, Trần Hân mở mắt ra, phát hiện mình đang "đội lều".

Trước đây cậu ít khi như vậy, từ lúc vào Nhật Thăng càng ngày càng "bị" nhiều.

Hồi nghỉ hè ở nhà Trình Hâm, cậu đã lén lút tra trên mạng, biết đây là hiện tượng s1nh lý bình thường của nam giới trưởng thành thì không lo lắng nữa.

Mỗi lần "bị", cậu chỉ việc đi tiểu, rửa mặt bằng nước lạnh là "khỏi".
Trần Hân muốn ngồi dậy đi tiểu mà không cách nào động cựa được, mới phát hiện Trình Hâm đã ôm cứng lấy cậu từ lúc nào, như gấu ôm thân cây.

Trần Hân cực kỳ xấu hổ, cố nhích từng tí tránh ra, kết quả Trình Hâm thấy động liền ôm chặt hơn.

Lúc này cậu phát hiện dưới quần hắn cũng có một "vật lạ" cứng ngắc chọc vào mông mình.

Đầu óc Trần Hân như phát nổ.
Lẽ nào hắn đang "mộng xuân"? Ngủ với tôi mà cậu lại mộng xuân là sao hả? Trần Hân giằng co một lúc thì đánh thức Trình Hâm.

Mắt hắn nhập nhèm: "Dậy rồi hả? Mấy giờ rồi?"
Trần Hân không dám nhìn hắn, lí nhí: "Sáu, sáu giờ." Đoạn cậu vội đứng lên, bước qua người hắn: "Tôi đi, đi vệ sinh."
Nghe nói mới sáu giờ, Trình Hâm ngáp một cái rồi ngủ tiếp.

Đến tám giờ mới phải tập, có thể ngủ thêm chốc nữa.


Vừa nãy hắn đang mơ một giấc mộng rất đẹp, bây giờ vặn mình, tìm một tư thế thoải mái, gắng sức nối lại giấc mộng kia.
Trong phòng tắm, Trần Hân đã đi tiểu rồi rửa mặt bằng nước lạnh rồi mà thứ c ứng rắn kia vẫn chưa mềm xuống.

Không biết Trình Hâm "xử lý của hắn thế nào nhỉ? May mà trong phòng không có ai, Trần Hân cẩn thận mở tủ lấy quần áo ra thay rồi uống hết một ly nước lạnh, từ từ bình tĩnh lại.
Lúc Trình Hâm dậy là Trần Hân vừa mua thức ăn sáng về.

Mở cửa bước vào thấy hắn đang ngồi lơ mơ trên giường, Trần Hân ngượng ngùng quay sang chỗ khác:" Dậy, dậy rồi à? Ăn sáng.

"
Trình Hâm bỗng cười:" Hiền thục thế! "
Trần Hân quyết định lờ đi:" Tôi phải, phải về nhà đây.

"Cậu đem bữa sáng đặt lên bàn.
" Để tôi đưa cậu đi.

"Trình Hâm nhảy từ trên giường xuống làm Trần Hân kinh hãi, mãi đến lúc thấy hắn tiếp đất an toàn mới thở phào.
" Không cần.

Cậu, đi tập đi.

"
" Không sao.

Tôi đưa cậu ra cổng trường đón xe rồi đi tập cũng được "Trình Hâm lắc lư vào phòng tắm.
Trong đầu Trần Hân nổi lên thắc mắc:" Không biết của Trình Hâm cứng lên rồi làm sao mềm xuống nhỉ? "Tự hỏi xong, cậu lắc mạnh đầu:" Không được, không được nghĩ vớ vẩn! "
Lúc cả hai chờ ở trạm xe buýt, Trần Hân đột nhiên hỏi một câu:" Mấy giờ, thi đấu? "
" Hai giờ rưỡi chiều nay.

Sao thế, muốn đi xem à? "
" Tôi..

tôi không biết, có đi, đi được không..

"
Trình Hâm vuốt tóc cậu:" Không đến cũng không sao, xa như thế đi lại phiền lắm, đấu xong hôm sau lại đi học rồi.

"Trình Hâm biết tiền xe đến đó phải đến ba bốn mươi đồng, đối với Trần Hân là món tiền không nhỏ.

Hắn cũng muốn cậu đi xem nhưng không nỡ để cậu nhọc công.
" Ừ..

"Trần Hân trầm ngâm:" Các cậu, cố lên, nhé! "
Trình Hâm giơ nắm tay:" Tuân lệnh! Nhất định chiến thắng trở về!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi