NHÓC CÀ LĂM


Mọi người chung quanh im bặt.

Sau đó là một trận bùng nổ âm thanh, nhưng chẳng phải những tiếng hoan hô khi giành chiến thắng.

Trình Hâm và Từ Tuấn Thưởng đưa lưng về phía 068, chỉ quan tâm đến Trần Hân nên đã bỏ lỡ khoảnh khắc đắt giá kia, nghe thấy hò reo cũng không quay lại.

Trình Hâm nhìn gương mặt tái nhợt của Trần Hân, ân cần hỏi: "Cậu thấy trong người thế nào? Có sao không?"
Trần Hân nhanh chóng trấn tĩnh: "Không, không sao." Cảnh tượng lúc nãy vẫn còn làm cậu thấy hơi choáng váng.

Chính mắt cậu nhìn thấy đấy! Hai nam sinh mà cũng thích nhau sao?
Từ Tuấn Thưởng khuyên: "Vừa chạy xong đứng lại ngay không tốt đâu.

Đỡ cậu ấy đi một đoạn đã."
Hai người đỡ Trần Hân đi về phía trước.

Cậu nhìn thấy áo lam cũng đang dìu 068 đi, không màng đến ánh mắt hiếu kỳ của mọi người chung quanh, trong đó có mấy nữ sinh tỏ vẻ tò mò.
Trình Hâm cười ha hả: "Không ngờ cậu còn vượt được người thứ tư đấy!"
Trần Hân ngẩn ra: "Hả, tôi xếp, thứ mấy?"
Từ Tuấn Thưởng cười: "Chạy đến ngốc rồi à? Cậu xếp thứ ba chung cuộc đấy, đúng là cao thủ giấu mặt nha!"
Trần Hân cười rộ.

Không ai biết lúc đầu vốn là cậu tham tiền thưởng nên tham gia việt dã, sau đó nhận ra mình có khiếu chạy đường dài, lần này thế mà lại thành công.
Bỗng nhiên anh chàng 068 quay đầu lại, nhìn thẳng Trần Hân nở nụ cười.


Cậu lúng túng quay mặt đi, thầm nghĩ mình thật nhát cáy, anh kia mới là người bị "thơm" lúc nãy, chứ đâu phải mình mà lại phải xấu hổ.
Được đỡ đi một đoạn, nhấp vài ngụm nước, Trần Hân cảm thấy lại sức phần nào, bảo hai người không cần dìu nữa mà tự mình rảo bước, tầm mắt lại bắt gặp đôi bạn kia.

Áo lam đã khoác một chiếc áo đỏ lên vai 068, động tác vừa thân mật vừa tự nhiên.

068 cũng vui vẻ nói gì đấy, cả hai choàng vai nhau cùng ngồi xuống khán đài.
Trong lòng Trần Hân chấn động.

Thì ra nam sinh cũng có thể thành đôi.

Trước đây không phải cậu chưa từng nghe nói, nhưng điều đó xa xôi quá, giờ đây lại sờ sờ trước mặt.

Trần Hân cảm thấy cần sắp xếp một chút suy nghĩ trong lòng.

Cậu những tưởng giữa con trai với nhau chỉ có tình anh em bạn học, không ngờ còn tồn tại cả một thứ tình cảm "vượt mức tình bạn" thế này.

Bất giác, cậu nghĩ đến Trình Hâm..

Không không! Hai ta chỉ đơn thuần là bạn tốt mà thôi! Thế nhưng, nhớ đến cái đêm hôm ấy cùng giường cùng gối, đến "phản ứng hóa học" của cả hai, Trần Hân không khỏi đỏ mặt..
Đang mải suy nghĩ đến độ đầu óc rối tung, bị Trình Hâm vỗ vai một cái, Trần Hân giật nảy mình: "Gì, gì đấy?"
Trình Hâm cảm thấy cậu rất giống thỏ con hoảng sợ, phì cười: "Làm sao thế? Loa phát tên cậu đi lĩnh thưởng kia kìa!"
"À, thế à!" Trần Hân vụt chạy về phía sân khấu.
"Khoan đã, khoác áo vào!" Trình Hâm đuổi theo, cầm theo chiếc áo khoác đồng phục của cậu.
Nhìn động tác của hắn, cậu nhớ lại lúc nãy áo lam cũng mặc áo cho 068, vội giành lấy áo trong tay Trình Hâm: "Tôi, tôi tự mặc".

Đoạn chạy biến đi, bỏ lại Trình Hâm hoang mang, không hiểu sao cậu lại trốn tránh mình.

Trần Hân đáng thương, đã bị một cái hôn thuần khiết lên trán dọa chết khiếp như thế.
Từ Tuấn Thưởng khẽ gọi: "Hâm ca, lại đây tao nói cái này."
Trình Hâm nghe Từ Tuấn Thưởng kể chuyện của hội buôn dưa, nhíu mày, nhìn Trần Hân, thầm hỏi: Có phải vì thấy hai nam sinh kia thân mật mà cậu ấy hốt hoảng, dè chừng mình? Trần Hân sợ bị người ta gièm pha, đàm tiếu sao? Trình Hâm cắn chặt răng, lòng chua chát, nhìn Trần Hân trên sân khấu rồi lủi thủi quay về sân bóng rổ.
Lễ trao giải xong là hội thao bế mạc.

Trần Hân tìm một vòng, chẳng thấy Trình Hâm, tưởng hắn phải về tập bóng nên trở lên phòng học.

Trên đường đi, cậu nghe văng vẳng bên tai những lời bàn tán về hai nam sinh "ngang nhiên làm gay trước bàn dân thiên hạ", "không biết nhà trường sẽ xử lý thế nào", vân vân và vân vân.
Về lớp, mọi người cũng đang xôn xao.

Thì ra hai nam sinh ấy học lớp 12A3, đúng như tin đồn cậu nghe được lúc đang chữa bản thảo.
Có người cảm thấy "cũng vui", có người cho tình yêu giữa hai nam sinh là bình thường, cũng có người bảo là buồn nôn, số khác cho đấy là việc riêng của họ.


Đối với lứa trẻ thời nay, đồng tính luyến ái cũng không còn là chuyện động trời, bị phỉ báng chửi rủa như xưa, mà ngày càng nhiều người chấp nhận và tôn trọng.

Dù sao, họ có hại đến ai đâu?
Trần Hân nhìn chỗ trống cạnh bên.

Trình Hâm đi đâu còn chưa thấy về.

Sao không chờ mình lĩnh giải xong thì chia vui? Hay cậu ấy thấy mình bất an nên không muốn quấy rầy? Hoặc thấy hai nam sinh kia bị gièm pha nên tìm cách tránh? Trần Hân nuốt nước bọt.

Hai nam sinh thân thiết có thể là bạn tốt, có thể kết nghĩa anh em, thế nhưng hôm nay trường hợp của 068 lại cho mọi người trong trường một khả năng nữa - còn có thể là người yêu.

Bạn có biế???? ????rang ????r????????ện ﹙ ????RÙM????RU YỆ????.????n ﹚
Còn mình và Trình Hâm là quan hệ thế nào? Dường như, là hai người bạn tốt, là bạn thân, có thể là anh em tri kỷ.

Thế thì đã tốt, nhưng có thể mãi thế được chăng? Trong lòng Trần Hân run rẩy.

Mọi người cho hai đứa là thế nào? Trước hết, Trình Hâm nghĩ thế nào về quan hệ của cả hai? Cậu ấy cũng coi mình như..

bạn thân chứ? Thế còn mình? Hôm nay nhìn thấy sự việc như thế, liệu sau này còn hồn nhiên quấn quýt Trình Hâm được nữa không? Trong lòng Trần Hân như tơ vò trăm mối, vừa đắn đo, nôn nóng, vừa buồn rầu, lo âu.

Ngày trước, nỗi phiền não của Trần Hân là tật nói lắp, còn giờ đây, mối bận tâm đã đổi thành những rung động đầu đời, khởi đầu vu vơ nhưng rồi mang theo day dứt.
Lúc ăn cơm, Trình Hâm lại về nhập bọn với Trần Hân và Từ Tuấn Thưởng.

Tin tức chấn động kia đã lan khắp trường.

Tào Kế vỗ tay đánh "độp", vô cùng sôi nổi reo lên: "Đệt! Tiếc đứt ruột, thế mà tao không được chứng kiến tận mắt! Hai đứa con trai kiss kiss, thật quá trâu bò mà!"
Trần Hân cúi đầu ăn cơm, Trình Hâm và Từ Tuấn Thưởng nhìn nhau, cũng không nói gì.


Tào Kế Tiếp cau mày: "Việc này cũng đi hơi xa rồi đấy, không biết lúc ấy hai người kia nghĩ thế nào, không sợ bị kỷ luật sao?"
Trần Hân ngẩng đầu nhìn Tào Kế Tiếp, chẳng biết sao lại cảm thấy lo lắng dâng lên trong lòng, dù rõ ràng vụ việc chả dính dáng gì đến cậu.
Từ Tuấn Thưởng nói: "Kỷ luật gì! Dù sao cũng là việc riêng của bọn nó! Cùng lắm là gọi phụ huynh thôi."
Tào Kế Tiếp nói: "Nhưng chuyện cũng khá nghiêm trọng đấy chứ! Hai đứa con trai yêu nhau, làm sao phụ huynh đỡ nổi?"
Từ Tuấn Thưởng nhún vai: "Tao nghĩ chả có gì mà xoắn xuýt.

Chứ đã không thích con gái mà còn cố chấp, chả phải hại con gái nhà người ta thì là gì?"
Trình Hâm cảm kích nhìn cậu ta, lên tiếng: "Tao cũng thấy việc này bình thường, thích ai là quyền của bọn nó.

Có điều lớp 12 rồi, nếu lo yêu đương quá sẽ ảnh hưởng đến việc học."
Tào Kế chợt cười: "Khà khà, bây giờ tao cũng chả dám nhìn thẳng hai thằng con trai thân thiết, biết đâu gay lọ thì sao!"
Nghe thấy thế, trong lòng Trần Hân căng thẳng, bất giác liếc sang Trình Hâm.

Bắt gặp ánh mắt Trình Hâm cũng nhìn mình, cậu cuống quýt quay đi.
Từ Tuấn Thưởng cau mày: "Gay thì đã sao? Yêu nhau thì đến với nhau, có khác gì nam với nữ chứ? Phiền đến ai à?"
Tào Kế ngẫm nghĩ một lúc, thấy cũng có lý.

Y nhún vai: "Ừ, tao thấy chả phiền.

Bọn mày chơi gay hết đi, để mỹ nữ phần tao, he he!"
Tào Kế Tiếp lườm thằng anh: "Mơ đẹp nhỉ! Chúng tao mà thành gay cả, không chừng lúc ấy mỹ nữ cũng đem lại hạnh phúc cho nhau, còn đến lượt mày à?"
Tào Kế ôm tim: "Cao xanh hỡi!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi