NHÓM NHÂN VẬT CỦA TÔI ĐỀU LÀ LONG NGẠO THIÊN

Vì liên quan đến vị thành niên nên phiên xét xử không được công khai, tất cả mọi người có mặt trong phiên tòa đều tấm tắc khen ngợi Trang Khê.

Kết quả giám định đưa ra khiến ai cũng bùi ngùi xúc động.

Triều đại Bắc Vũ bắt đầu huy hoàng nhưng kết thúc ảm đạm. Thời gian cũng đã qua lâu lắm rồi, các di sản quý giá được bảo tồn đến ngày nay đều bị các gia tộc lớn chiếm làm của riêng.

Bây giờ bỗng dưng xuất hiện nhiều như thế, mà còn là báu vật do Xương Ân Đế cất giữ. Không một trang giấy nào kể hết được sự tàn ác của Xương Ân Đế, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tên tuổi của ông trong lịch sử, có thể nói ông là một vị vua rất nổi tiếng, tuy rằng chỉ toàn tiếng xấu mà thôi. Những món đồ ông từng sử dụng hay cất giữ giá trị đều tăng lên gấp bội, khoan xét đến ảnh hưởng của danh tiếng, chỉ riêng đó là thứ được bạo quân yêu thích thời bấy giờ cũng đủ chứng minh giá trị của chúng rồi.

Thế nhưng tất cả đã bị hủy hoại, không biết khi mang đến Viện Khoa Học sẽ phục hồi được bao nhiêu.

Lại nhìn về phía Lăng Ngạn Hoa, ai cũng lắc đầu ngao ngán.

Nghiệp quá mà!

Cho dù nó hại cha mình, hay hại cả gia đình thì cũng chỉ là chuyện riêng của nhà nó. Thế nhưng đây là báu vật của toàn tinh cầu, thậm chí toàn tinh hệ đó.

Lăng Ngạn Hoa bị mọi người nhìn chằm chặp, tinh thần vốn dĩ đã sa sút lại càng như bị kim đâm, không, nó thà bị kim đâm cũng không muốn bị nhìn như thế, nó hẳn nên được mọi người nhìn bằng ánh mắt sùng bái, ngưỡng mộ, yêu chiều chứ không phải thế này!

Lông mi Lăng Ngạn Hoa run run, lồng ngực quặng thắt, nó nhìn Trang Khê.

Dường như vị trí bọn họ đã đổi cho nhau.

Nó trở thành đứa trẻ đáng thương bị mọi người chỉ trích, còn Trang Khê lại hóa thân thành kẻ ai ai cũng hâm mộ, giẫm lên đầu nó đi trên con đường được mọi người tung hô.

Lồng ngực gần như không tài nào chứa nổi cơn giận đang dâng trào, căng phồng như sắp nứt ra nổ tung.

“Những thứ đó không phải của nó! Nó là đứa nghèo kiết xác lấy đâu ra đồ cổ chứ?!” Đến nước này Lăng Ngạn Hoa vẫn không để Trang Khê yên: “Các người điều tra sẽ biết nguồn gốc của những món đồ này có vấn đề, chắc chắn chúng là đồ phi pháp!”

Mọi người trong phòng im lặng chậc lưỡi, không hiểu nổi hành động của Lăng Ngạn Hoa, lẽ ra bây giờ nên làm dịu quan hệ chứ, Trang Khê đang nắm giữ mạng sống của cả nhà bọn họ đó.

Nhưng phải thừa nhận rằng, một học sinh cấp ba mà trong nhà có nhiều đồ cổ giá trị như vậy thì đúng là đáng nghi thật. Ngay cả bọn Tiểu Lý và luật sư của Trang Khê cũng lấy làm lạ, nhưng đây là tài sản riêng của Trang Khê, với mức độ bảo vệ nghiêm ngặt của tinh hệ đối với tài sản cá nhân thì nếu không ai nhắc đến, bọn họ cũng không tiện hỏi nhiều.

Bây giờ dù kết quả có thế nào, Trang Khê vẫn phải trả lời nghi vấn của đối phương.

Luật sư gửi tin nhắn vào quang não, nói với Trang Khê tốt nhất nên trả lời.

Mọi người không nén được sự tò mò khi nhìn về phía Trang Khê, nhưng bọn họ biết thông thường người ta sẽ không thích trả lời những câu hỏi thế này.

Thiếu niên ngồi cạnh luật sư trông vẫn còn nhỏ tuổi, bỗng dưng được hưởng số tài sản kếch xù từ trên trời rơi xuống nhưng cậu vẫn im lặng ngồi đó, cúi đầu gõ chữ trên quang não.

“Đây là món quà của một người rất quan trọng tặng cho tôi.”

Ánh đèn hiu hắt rọi lên sườn mặt nghiêng của cậu trông thật dịu dàng ấm áp, phối với đôi mắt long lanh tĩnh lặng chứa một ít dao động cảm xúc, khiến âm thanh máy móc dường như có thêm độ ấm. Làm người khác không khỏi tin rằng đó thật sự là một người rất quan trọng, ánh mắt của cậu đã nói lên tất cả.

Lăng Ngạn Hoa cũng ngẩn ra, sự tức giận trên gương mặt nó càng rõ hơn: “Mày nói láo, hằng ngày mày không ở nhà thì cũng đi học, ngoài hai đứa bạn cùng lớp thì có còn đứa bạn nào khác nữa đâu, chứ đừng nói đến người có thể tặng mày món quà quý giá như vậy.”

“Ha ha, chẳng lẽ là Dương Thanh Cẩm sao? Chỉ có mỗi anh ta thôi. Anh ta đuổi tao ra khỏi trường vì mày, còn tặng đồ tiền tỷ cho mày, tại sao chứ?” Lăng Ngạn Hoa đã cùi không sợ lở, bấy giờ không cần lựa lời nữa.

Lăng Thiêm cũng bị nó dọa tức giận suýt ngất.

Không ai ở đây dám lên tiếng nữa, tất cả đều im thin thít. Người liên quan hiện tại không phải kẻ mà bọn họ bàn tán được.

Trang Khê mím môi, nãy giờ cậu luôn ngồi im, chân không chấm đất, cảm thấy vô cùng tức giận. Bản thân cậu còn nghe hiểu được ý của Lăng Ngạn Hoa, huống chi là người khác.

Nếu không nhờ thầy Dương có lẽ cậu còn chẳng được thi đại học, nếu không nhờ thầy Dương, cậu làm gì có chứng cứ đáp trả trước những lời dối trá và ép buộc của bọn họ. Sao cậu có thể để thầy Dương phải chịu những lời đàm tiếu này được chứ?

“Không phải thầy Dương tặng tôi.”

“Vậy mày nói xem là ai?!”

“Không phải thầy Dương, ngày tôi nhận được chúng rất nhiều người trong trường cũng thấy, chúng được gửi từ nơi rất xa, nếu là thầy Dương cho tôi thì sao phải vòng vo như vậy?”

Bầu không khí nặng nề bỗng chốc bao trùm cả phòng, liên quan đến nhà họ Dương thì chuyện này không đơn giản rồi, nếu để lan truyền ra ngoài thì không có vị thẩm phán nào ngồi đây gánh nổi trách nhiệm cả.

Bọn Tiểu Lý cũng biết điều này, lập tức điều tra lịch sử giao dịch của Trang Khê.

Tiểu Lý nhìn quang não với vẻ hoảng hốt như gặp ma. Hai người bên cạnh nhìn anh ta với ánh mắt quái gở, sau đó nhìn về phía quang não, cũng hoảng hốt theo.

Trên quang não hiển thị, Trang Khê từng nhận được một bưu phẩm tuyệt mật từ quân đội Liên Bang bằng chuyên cơ, úi chà…

Mấy cảnh sát bậc hàm thấp nhìn nhau, ai nấy cũng giật nảy mình, vỗ ngực cùng nhìn về phía cậu thiếu niên ôn hòa trầm tĩnh đằng trước.

Ông trời ơi, rốt cuộc cậu Trang Khê này là ai vậy?

Sao bọn họ dám điều tra chứ? Đây là thông tin tuyệt mật của quân đội Liên Bang, tuyệt mật đó!

Đám máu mặt mà ngay cả pháp luật các tinh cầu lớn còn phải nhượng bộ, sát khí ẩn trong thông tin tuyệt mật này có thể băm bọn họ chết tươi 800 lần.

Cục trưởng Lưu chuyển tin đến quang não của ba thẩm phán, sắc mặt ba người họ bỗng chốc sượng cứng, lo lắng ngồi đó.

Nhất là chánh án, ông sợ đến mức đánh rơi luôn cả cây bút trong tay. Vô thức ngẫm lại từ đầu phiên xét xử đến giờ, mình có nói lời nào quá đáng với thiếu niên này không.

Mọi người bỗng phát hiện bầu không khí trở nên là lạ, các thẩm phán đứng ngồi không yên như kiến bò trên chảo nóng, trán hai người túa mồ hôi hột, một người còn lại thì cứ thi thoảng liếc về phía Trang Khê.

Ánh mắt kia không giống như đang nhìn một người bình thường hay nhà tỷ phú, mà giống như đang nhìn một ác ma kiêm cấp trên của mình vậy.

Lăng Ngạn Hoa đứng lên: “Xin quý tòa…”

“Câm mồm!”

Lời của Lăng Ngạn Hoa bỗng bị cắt ngang bởi ba người, nó ngơ ngác.

“Kết quả xét xử đã có, mời bị cáo nhanh chóng trả hết phần bồi thường còn lại, nếu không sẽ cưỡng chế chấp hành.” Chánh án tuyên: “Về phần vật phẩm hư hao, chúng tôi đã xác nhận đó là tài sản riêng hợp pháp của Trang Khê, nguồn gốc rõ ràng.”

Sao mà không hợp pháp không rõ ràng được chứ? Ai dám nói không nào?

Lăng Ngạn Hoa sửng sốt, ngã ngồi xuống ghế với sắc mặt tái mét, không muốn tin tất cả những chuyện này.

Kết thúc rồi.

Trang Khê đứng lên có chút bàng hoàng, luật sư nhìn cậu cười, sau đó ôm lấy cậu: “Tỷ phú nhỏ.”

Mấy người bên Cục Cảnh sát cũng bước tới chúc mừng Trang Khê, chẳng qua không còn nhiệt tình tùy tiện như trước mà trông khá dè dặt.

“Mọi người sao vậy?” Luật sư hỏi.

“Đâu có, đâu có!” Cả bọn đồng loạt xua tay.

“Bạn học Trang Khê, sau này nếu có việc thì cứ đến tìm bọn tôi.” Khi nói chuyện cục trưởng Lưu hơi khom lưng xuống, lau mồ hôi.

“Đúng đúng! Hân hạnh phục vụ cậu bất cứ lúc nào!”

Giọng nói dõng dạc, tận tâm hơn cả khi đứng trước mặt lãnh đạo, tuy nhiên ba thẩm phán chẳng thấy có vấn đề gì cả, bọn họ còn cười rất tươi với Trang Khê nữa.

Trang Khê chớp mắt, sau đó mỉm cười cảm ơn mọi người.

Vừa ra khỏi cửa đã gặp Thích Tuyết Nam.

Ánh mắt bà nhìn Trang Khê chẳng có chút ôn hòa nào, chỉ còn lại thù hận.

Nếu bảo không có cảm giác gì là nói dối.

Trang Khê mấp máy rồi mím chặt đôi môi nhạt màu, vẻ tươi tắn nơi hàng mi trở nên lạc lõng, thấp thoáng nét buồn bã. Xung quanh là biển người ồn ào, còn thế giới của cậu thì tĩnh lặng không một âm thanh.

“Trang Khê, mày không chỉ hủy hoại Ngạn Hoa mà còn cả tao nữa, hủy hoại hết công sức tao gầy dựng cả đời.”

Trước kia chỉ cần bà tức giận, giọng nói sẽ bất giác trở nên the thé, lần này tuy âm lượng không lớn nhưng rất nặng nề, vào tai người nghe lại càng chói hơn trước đây: “Tao cực kỳ hối hận vì đã sinh ra mày.”

“Lúc mang thai mày tao nên kiên quyết bỏ mày đi, dù bác sĩ nói làm vậy rất nguy hiểm.”

Dường như cái gai mắc mãi ở cuống họng đã xuyên thủng thực quản, đâm thẳng vào cơ thể. Không biết nên thở phào nhẹ nhõm, hay nên để tâm đến một nơi khác đang đau nhói hơn.

Trang Khê giơ tay làm những thủ ngữ mà từ trước đến nay Thích Tuyết Nam chưa từng quan tâm, nên dù bao nhiêu năm qua đi bà cũng chẳng hiểu được.

“Mẹ đã hối hận từ lâu rồi.”

Thật ra con cũng biết lâu rồi.

Chẳng qua mẹ không nói, con cũng không nói, không ngờ lại có một ngày những suy nghĩ giấu kín trong lòng sẽ được thốt ra, hóa thành tiếng nói vọng vào tai, lần nữa đâm thẳng vào tim.

Bao nhiêu năm trong quá khứ, những khi cảm thấy bức thiết Trang Khê sẽ không nhịn được mà hé môi, cậu vừa đi vừa quên mất điều muốn nói khi trông thấy Thích Tuyết Nam ở cửa.

May mà chưa nói ra.

Thích Tuyết Nam nhìn bóng lưng Trang Khê dưới ánh hoàng hôn, nhìn động tác kéo quai ba lô cùng bóng dáng cô đơn lẻ loi của cậu, lau nước mắt trên mặt.

Bản thân bà cũng không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này.

Trang Khê bước một cách thong thả, lướt quang não rồi lên tàu điện ngầm, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của những người trên tàu vào buổi chiều, tâm trạng dần khuây khỏa hơn.

Về đến nhà Trang Khê đặt ba lô xuống, nhìn căn phòng trống trải, bước nhanh đến phòng chứa đồ, mở cửa nhìn hộp quà bên trong.

Cậu cũng để một ít bên ngoài, đa số quà của Viễn Viễn được đặt trong phòng chứa đồ.

Trang Khê cúi đầu nhìn mũi chân mình, quả thật đang giẫm trên mặt đất.

Cảm giác này quá khó tin.

Trong mơ cũng chưa chắc đã ly kỳ đến vậy.

Cậu đi đến phòng học, nhìn “ống đựng bút” chỉ cắm mỗi cây bút giá một tinh tệ của mình, đệm lót đã rất cũ trên ghế, à, còn có cây quạt cậu dùng để đuổi muỗi nữa.

Trang Khê cầm chặt cây quạt, mở ra một cách cẩn thận, trên quạt viết một bài thơ và ở phần đề tên có một cái tên y đúc chữ được đưa đi giám định, cộng thêm hai con dấu.

Sao cây quạt này bỗng trở nên nặng thế nhỉ?

Nặng đến mức không cầm nổi nữa rồi.

Trang Khê cẩn thận từng li từng tí khép quạt lại, ôm vào lồng ngực, không biết nên đặt ở đâu. Nhớ đến cách mình sử dụng cây quạt này khi trước mà hoảng hồn.

Với tuổi đời ít ỏi Trang Khê không biết nên diễn đạt cảm xúc mãnh liệt này thế nào, đành mở trò chơi vào tìm Lễ Lễ.

Lễ Lễ đang đào luống trồng cây trên đồng, Tiểu Khê đi đến trước mặt nó, nhìn chằm chằm nó với vẻ mặt khó đoán, nhìn đến mức Lễ Lễ thấy chột dạ.

Lễ Lễ: “Sao thế? Hôm nay tôi không đủ đẹp à?”

Tiểu Khê: “Họ phải bồi thường 1.4 tỷ.”

Lễ Lễ mở to hai mắt đầy bất ngờ: “Sớm biết vậy đã bảo nó đập nhiều chút.”

Tiểu Khê: “…”

Trang Khê 囧, đây toàn là báu vật hết đó.

Lễ Lễ: “Mấy thứ nó đập chẳng đáng mấy đồng, không ngờ đấy.”

Tiểu Khê: “Sao lại không đáng mấy đồng? Trong đó có chữ viết của Thu Trường Phong nữa.”

Lễ Lễ: “Thu Trường Phong? À.”

Nó cầm cuốc đi về phía đầu ruộng, như đang nói đến một nhân vật tầm thường nào đó ngoài đường.

Trang Khê vẫn thấy rất kỳ diệu và khó tin, Thu Trường Phong chính là tài tử phong lưu nổi tiếng trong lịch sử.

Tiểu Khê ngồi xổm trước mặt Lễ Lễ, hỏi: “Lễ Lễ, cậu có biết Thu Trường Phong không? Từng gặp ông ấy chưa?”

Lễ Lễ không mấy quan tâm: “Gặp rồi.”

Hai mắt Tiểu Khê lấp lánh, cực kỳ hào hứng, “Hai người gặp nhau như thế nào, ông ấy trông ra sao?”

Vẻ mặt gì thế này?

Lễ Lễ vươn tay véo má Tiểu Khê, chợt hôn cậu một cái.

Trang Khê: “?”

Nhìn lại Lễ Lễ, dường như nó đang chột dạ, đôi mắt vẫn đẹp như thế, chỉ là ánh mắt xinh đẹp ấy hơi né tránh.

Lễ Lễ bị Tiểu Khê nhìn chăm chú, nó bất lực đành nói hết những gì nó biết cho cậu nghe.

Lễ Lễ hắng giọng: “Thu Trường Phong hả, hình như hắn từng ở trong phủ Thái tử thì phải?”

Tiểu Khê: “?”

Lễ Lễ đặt hai tay lên đầu gối, vừa ngoan ngoãn vừa nghiêm túc kể: “Tôi không hề ép hắn, là hắn tự tìm đến cửa nói muốn ở lại phủ Thái tử.”

Tiểu Khê: “??”

Lễ Lễ giấu đầu hở đuôi: “Tôi thấy tướng mạo hắn không tệ lắm, cũng rất có tài, am hiểu cầm kỳ thư họa nên cho hắn ở lại, dù gì trong phủ cũng nuôi nhiều người rồi, nuôi thêm hắn cũng chẳng sao.”

Sự ngờ vực của Trang Khê cũng được thể hiện trên mặt Tiểu Khê.

Vậy nghĩa là sao?

Lễ Lễ căng thẳng đứng dậy, giọng siêu lớn: “Tiểu Khê, không phải là nam sủng đâu! Cậu hiểu tôi mà!”

Trang Khê: “…”

Tiểu Khê đang ngồi xổm, ngã chấm mông xuống đất.

Lễ Lễ vội đỡ Tiểu Khê dậy: “Bọn họ giống như phụ tá trong phủ Thái tử vậy đó.”

Tiểu Khê hoang mang: “Bọn họ?”

Lễ Lễ: “…”

Hai người bỗng im lặng, lúc lâu sau, Tiểu Khê cảm thán: “Hóa ra Bắc Vũ vừa cởi mở vừa hủ bại như vậy.”

Lễ Lễ muốn khóc.

Lễ Lễ: “Dù sao thì hủ bại không phải tại tôi, cởi mở cũng không phải tại tôi.”

Trang Khê không nỡ nhìn mỹ nhân đau lòng, cậu gật đầu cực nghiêm túc: “Đúng, không phải tại Lễ Lễ.”

Nhớ đến kết cục của Xương Ân Đế trong lịch sử, Tiểu Khê bước đến ôm lấy Lễ Lễ: “Không liên quan gì đến Lễ Lễ cả.”

Trên sách sử đều mắng nó nhưng hiện tại nó chỉ là Thái tử Huyền Lễ mà thôi. Mọi người chỉ biết mở miệng mắng, lại không biết nó đã phải trải qua những gì, cả bản thân cậu cũng không biết.

[Tâm trạng của Lễ Lễ +5.]

Lễ Lễ ôm Tiểu Khê trong ngực, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Thu Trường Phong là cái thá gì, Vương Uyên là cái thá gì… Bọn chúng là cái thá gì, người nó đang ôm trong lòng mới là bảo bối.

Lễ Lễ hôn lên tóc Tiểu Khê, siết chặt cơ thể mềm mại.

Bảo bối Tiểu Khê.

“Đúng rồi.” Tiểu Khê chợt đẩy Lễ Lễ ra: “Giờ tôi đã nhận được 100 triệu, Lễ Lễ muốn dùng số tiền này như thế nào?”

Lễ Lễ rầu rĩ, trông không vui lắm: “Cậu không muốn nhận quà của tôi sao?”

Tiểu Khê lắc đầu, đương nhiên không phải.

Lễ Lễ: “Đó là quà tôi tặng cậu, cậu cũng đã nhận rồi thì nó thuộc về cậu, chuyển thành tiền cũng là của cậu mà.”

Tiểu Khê: “Nhưng tôi giữ nhiều tiền như vậy, cũng đâu có ích gì.”

Lễ Lễ hơi bất đắc dĩ, không hiểu sao lại thấy đau lòng.

Trong khoảng thời gian này, nó đã hiểu đại khái về thế giới mà Trang Khê đang sống và một ít thường thức.

Sao lại nói nhiều tiền là vô ích chứ? Nếu mỗi tháng tiêu một, hai nghìn, vậy chỉ cần kiếm 10 nghìn một tháng là đủ rồi sao?

Không phải đâu, cậu xứng đáng được sống tốt hơn gấp nhiều lần bây giờ nữa.

Lễ Lễ: “Sao không có ích chứ, Tiểu Khê có thể làm bất cứ chuyện gì trước đây muốn làm, mua bất cứ thứ gì cậu từng muốn mua.”

Tiểu Khê nhìn nó, trong phút chốc không nghĩ ra.

Lễ Lễ: “Ước mơ của Tiểu Khê là gì?”

Tiểu Khê chưa kịp trả lời, Lễ Lễ đã giành trước: “À, tôi nhớ rồi. Mua một căn nhà bự bự, cưới một cô vợ biết quan tâm săn sóc và sinh em bé đáng yêu.”

Lễ Lễ: “Tiểu Khê mua nhà trước đi, chờ tôi, chờ tôi sinh…”

Tiểu Khê giơ hai tay che miệng Lễ Lễ.

Lễ Lễ cười tít mắt, hôn lòng bàn tay Tiểu Khê.

Trang Khê không cảm giác được nụ hôn của Lễ Lễ nên Tiểu Khê không lùi về sau, Lễ Lễ càng vui hơn.

Trang Khê sợ nhất là Lễ Lễ nói muốn sinh con cho mình, nghe mấy lần rồi mà tai vẫn cứ đỏ, nhất là hiện tại cậu đã biết Lễ Lễ là ai.

Tiểu Khê: “Không cần em bé, giờ tôi sẽ mua thêm mấy figure nhân vật mà không cần chờ đến sang năm. Tôi còn muốn mua vé phi thuyền đến buổi triển lãm của trấn nhỏ ở tinh cầu khác, mua luôn figure của Viễn Viễn, Trạch Trạch và Dương Dương nhé?”

Lễ Lễ gật đầu, thế thì không cần phải giành nhau.

Trang Khê rất vui, sờ tai mình rồi nhìn quang não, sự hoảng hốt đã dần thay thế bởi tâm trạng phấn khởi.

Tiểu Khê: “Lễ Lễ, cậu có muốn xem tiền nhiều như thế này không?”

Tiểu Khê giơ tay, vẽ một cái vòng tròn thật bự trước mặt Lễ Lễ.

Lễ Lễ gật đầu, đương nhiên muốn ra ngoài gặp Tiểu Khê rồi.

Trang Khê nhìn quanh, sau khi đã chắc chắn các nhân vật khác không có ở nhà mới lén kéo Lễ Lễ đến phòng mình, đội cái mũ nhỏ lên cho nó.

Sau khi figure nhân vật động đậy, Trang Khê phóng đại màn hình quang não lên sô-pha, nhân vật nằm sấp trên sô-pha, Trang Khê ngồi xổm trước sô pha chờ số dư tài sản của mình xuất hiện.

Con số nhảy ra nhiều hơn cả dự tính trước đó. Một cái đầu to và một cái đầu nhỏ đang chụm lại nhìn con số kia đầy ngơ ngác.

Hai người đều giơ ngón tay đếm số, nhẩm thầm: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu…”

Đếm thêm lần nữa, ngón tay từ hàng trăm triệu về lại hàng đơn vị, đếm từng con số. Không ngại bản thân trông ngốc nghếch ra sao. Đếm hết ba lần, Trang Khê ngây ra một lúc, cúi đầu đếm lại lần nữa.

Ngón tay nho nhỏ của nhân vật theo sát sau ngón tay của Trang Khê, đếm từng con số một.

Sự hoang mang bối rối của Trang Khê dần tan biến theo từng lần đếm, biết rằng bọn họ thật sự đang có rất nhiều tiền chứ không phải là mơ

Nhiều lắm đó, nhiều thiệt nhiều luôn!

Sau khi bàn bạc với Lễ Lễ, Trang Khê quyết định thay Lăng Ngạn Hoa tặng tất cả những bình hoa, dụng cụ pha trà bị vỡ và tranh chữ bị xé hỏng cho Viện Khoa Học.

Toàn bộ số tiền gia đình Lăng Ngạn Hoa bồi thường tất nhiên sẽ thuộc về cậu. Trang Khê không quan tâm bọn họ có biết sai quay đầu hay không, cũng đều thay bọn họ tặng đồ.

Bất luận sửa được bao nhiêu thì chắc chắn vẫn còn giá trị, đem bán hay làm gì cũng có thể bù vào tiền bồi thường.

Cậu kiên trì từ đầu đến giờ không phải vì tiền bồi thường, cũng không phải muốn ép bọn họ cửa nát nhà tan. Cậu có thể gia hạn thêm thời gian vài năm, thậm chí là mười năm để bọn họ trả dần.

Lễ Lễ đồng ý một cách miễn cưỡng: “Vẫn phải lấy lời chứ, bắt chúng mỗi năm trả 150 triệu.”

Lễ Lễ: “Mà Tiểu Khê còn thiếu tiền thì cứ mang một cái đi đấu giá đi.”

Trang Khê dở khóc dở cười, mỗi năm 150 triệu thì thiếu chỗ nào được chứ?

“Bọn chúng còn phải xin lỗi và mang ơn nữa.” Thái tử Lễ Lễ nói: “Quỳ xuống dập đầu.”

Trang Khê: “…”

Xin lỗi thì chắc rồi, nếu không đến xin lỗi thì cậu sẽ không gia hạn thời gian bồi thường đâu, nhưng còn dập đầu ấy hả?

Trong trò chơi, hai nhân vật thủ thỉ trong phòng rất lâu, không chú ý rằng ngoài cửa phòng Tiểu Khê có ba cái tai nho nhỏ đang dán lên tường.

Viễn Viễn đẩy Dương Dương trước mặt với vẻ ghét bỏ, không biết thân mình đã vẹo đến mức nào rồi sao?

Dương Dương đang tập trung nghe lén, suýt đã bị Viễn Viễn đẩy ngã.

Tên này cố ý muốn đánh mình đây mà, Dương Dương căm tức nhìn Viễn Viễn.

Viễn Viễn trừng lại nó, vẻ mặt kiêu ngạo xem thường trông cực kỳ gợi đòn.

Hai nhân vật lúc nào cũng đầy thù hằn, tuy bốn người bọn họ đều xem nhau như kẻ địch nhưng hai người này là nghiêm trọng nhất, cứ như từ trường không hợp, như thiên địch vậy.

Vừa gặp mặt đã ngứa mắt, đụng chút chuyện nhỏ cũng xoắn tay áo đánh nhau.

Hai nhân vật đang thì thầm nói chuyện bỗng tạm dừng bởi tiếng cửa sổ thủy tinh vỡ, Tiểu Khê đứng lên, vội chạy ra ngoài thì thấy hai nhân vật đang đánh nhau loạn xạ.

Viễn Viễn đập đầu Dương Dương lên tảng đá, Dương Dương cào mặt Viễn Viễn, đá nó bay ra ngoài. Và hiển nhiên, cửa sổ nhà cậu bị vạ lây bởi trận ẩu đả này.

Tuần này đánh nhau bao nhiêu lần rồi nhỉ? Trang Khê bất lực.

Không cần Trang Khê ngăn cản, Tiểu Khê vừa ra không đến hai phút, Dương Dương với kỹ xảo chiến đấu được rèn luyện lợi dụng sơ hở của Viễn Viễn, dùng ngay đòn sát thủ của mình.

Thây ma gặm.

Chẳng biết đây là lần thứ mấy Viễn Viên bị cắn nữa. Bây giờ Viễn Viễn bị cắn chưa đến nửa tiếng đã khôi phục bình thường, thời gian khôi phục ngày càng ngắn nhưng vẫn cần nghỉ ngơi một lúc.

Dương Dương đắc chí.

Nó sờ đầu mình, tảng đá vỡ mà ban nãy Viễn Viễn đập đầu Dương Dương, bị Dương Dương đá thẳng lên đầu Viễn Viễn.

Viễn Viễn giơ tay cản.

Dương Dương: “Không được cản!”

Viễn Viễn ngơ ngác, Dương Dương làu bàu vài tiếng, đá thêm một hòn đá nhỏ về phía Viễn Viễn, Viễn Viễn lại giơ tay cản.

Hửm?

Dương Dương sửng sốt, Trang Khê cũng ngẩn người.

Lẽ nào Viễn Viễn đã khôi phục? Nhưng vẻ mặt của Viễn Viễn vẫn đờ đẫn, hai mắt dại ra giống mấy lần trước mà.

Không, Trang Khê cảm thấy mức độ đờ đẫn càng nghiêm trọng hơn, giống như bị sét đánh vậy.

Sao thế nhỉ?

Mặt thì ngốc hơn, nhưng suy nghĩ và hành động vẫn có thể phản kháng lại Dương Dương? Chẳng lẽ bị đột biến sao?

Tiểu Khê đi đến chỗ Viễn Viễn, huơ tay trước mắt nó, con ngươi của Viễn Viễn chẳng hề di chuyển theo tay cậu.

Lễ Lễ ngó sang, Trạch Trạch nghiêng đầu nhìn Viễn Viễn.

Tiểu Khê hỏi Dương Dương: “Viễn Viễn sao vậy?”

Dương Dương lắc đầu, nó không biết.

Lễ Lễ: “Đừng nói vừa rồi bị đánh trúng đầu nên ngu rồi nhé?”

[Tâm trạng của Lễ Lễ +3.]

[Tâm trạng của Trạch Trạch +2.]

[Tâm trạng của Dương Dương +2.]

Trang Khê: “…”

Tiểu Khê: “Viễn Viễn.”

Cuối cùng Viễn Viễn đã quay đầu nhìn về phía Tiểu Khê, trông như bị sét đánh lần nữa.

Theo như lời Trạch Trạch, lần đầu là độ tiểu kiếp, giống Trúc Cơ kỳ, lần này là độ Cửu Trọng Lôi Kiếp, giống kiểu phi thăng ấy, bị đánh nát luôn.

Viễn Viễn nhìn đứa này ngó đứa kia, chợt lui về sau mấy bước, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, khó khăn lắm mới ổn định được thân mình, nó đẩy Dương Dương xông ra ngoài.

Mấy nhân vật ngơ ngác nhìn nhau.

Viễn Viễn chạy đến phòng Tiểu Khê, lúc Tiểu Khê chạy vào theo thì thấy Viễn Viễn đang cầm mũ nhỏ đội lên đầu.

Trang Khê nhìn vẻ mặt của nó, mở công tắc của figure.

Nhân vật bắt đầu khởi động, đầu tiên nó nhìn Trang Khê hồi lâu, nhìn đến mức Trang Khê không biết phải làm sao.

Figure nhân vật nghiêng đầu, rõ ràng chẳng hề có biểu cảm gì, chỉ sờ mũi thôi nhưng sao trông nó như đang xấu hổ vậy ta? Viễn Viễn nhìn xuống váy của mình, Trang Khê cảm giác được sự chán ghét cực kỳ mãnh liệt từ nó.

Nhân vật vừa vươn tay, Trang Khê lập tức giữ tay không cho nó tốc váy lên, nhân vật hoảng sợ nhảy lùi ra sau. Nhảy thẳng xuống dưới giường, nằm sấp dưới đất hồi lâu không nhúc nhích.

Trang Khê muốn ôm lên thì nó tự trở mình, chuyển sang tư thế dang tay chân hình chữ X, ngửa mặt hoài nghi cuộc đời.

Tư thế này khiến nó nhìn thấy được ảnh chụp trên tường.

Lúc Trang Khê định ôm nó lần nữa, nhân vật chợt bật dậy.

Vũ trụ nhỏ bùng nổ, năng lượng to to trong thân thể nhỏ nhỏ, nhân vật nắm lấy ga giường hổn hển bò lên, đứng trên gối nằm của Trang Khê, đưa mắt nhìn thẳng về phía trước.

Trang Khê chẳng hiểu mô tê gì, sao Viễn Viễn kỳ lạ thế nhỉ?

Điều khiến Trang Khê khó hiểu hơn còn ở phía sau. Nhân vật đứng trên gối nằm bắt đầu chạy lấy đà phóng về phía cuối giường như quả pháo nhỏ, từ cạnh giường bật nhảy lên mặt tường đối diện.

Góc váy xòe ra tạo thành một độ cong duyên dáng giữa không trung.

Nhân vật đu trên tường, bắt đầu giơ nắm tay đập bùm bụp vào khung ảnh.

Trang Khê: “…”

_____________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi