NHÕNG NHẼO GẶP ĐA TÌNH

Type: Phương Phương

Cố Anh Kiệt bật cười. Từ Ngôn Sướng làm bộ ra vẻ: “Bỏ đi, cậu đã không có hứng thú thì thôi, mình cúp máy đây”.

“Này, đợi đã.” Cố Anh Kiệt không nhịn được nữa, hôm nay thật sự anh nửa công nửa tư mà chạy đến Vĩnh Khải, mượn danh công việc để gặp Tần Vũ Phi một chút, không ngờ không gặp được. Hơn nữa anh cảm thấy chắc chắn hôm nay Tần Vũ Phi cố ý tránh anh. Anh hỏi: “Cô ấy đang làm gì?”

“Ai cơ?” Đến lượt Từ Ngôn Sướng hỏi lại.

Cố Anh Kiệt hơi chần chừ, chợt thấy có chút lúng túng, lỡ người Từ Ngôn Sướng gặp được không phải Tần Vũ Phi thì sao, anh há chẳng phải trở thành trò cười sao? “Chẳng ai cả. Mình đang nói người cậu gặp đó.”

“À.” Từ Ngôn Sướng cố ý không hé răng, không cho anh biết đó là ai.

“Là Tần Vũ Phi hả?” Cố Anh Kiệt vẫn đưa ra phán đoán. Hôm nay không gặp được cô, trong lòng anh chẳng dễ chịu chút nào.

Từ Ngôn Sướng ở đầu bên kia bật cười. Cố Anh Kiệt nghe vậy vội nói: “Bạn mình đang gọi, mình qua đó đây, bye”. Không đợi Từ Ngôn Sướng lên tiếng, anh đã gác máy, cảm thấy mặt mình hơi nóng lên. Thật ra nam và nữ yêu thương nhau cũng không có gì mất mặt mà phải ngại, nhưng anh và Tẫn Vũ Phi, hừm, không thể hình dung được, rất khó nói. Trước khi chưa nắm chặt được cô, anh không muốn làm trái ý cô mà để mọi người biết chuyện của họ, anh không muốn làm cô không vui.

Cố Anh Kiệt nhìn điện thoại trên tay, trong đó đã không còn số điện thoại cũng như lịch sử cuộc gọi của Tần Vũ Phi nữa, cô xóa rất triệt để, thật ra muốn lấy lại số rất đơn giản, chỉ là anh không muốn làm thôi. Là chính tay cô xóa, nên phải để chính tay cô lưu lại. Cố Anh Kiệt ngẩng đầu, thấy Doãn Đình và Cừu Chính Khanh ngồi bên bàn vô tình ngẩng đầu nhìn nhau rồi lại cúi đầu mạnh ai nấy ăn. Ôi chuyện tình cảm, Cố Anh Kiệt thầm thở dài, quay trở về.

Về đến chỗ ngồi Cố Anh Kiệt chẳng còn tâm tư nào ngồi lại lâu, anh nhanh chóng ăn hết phần cơm của mình rồi nói lúc nãy bạn bè có việc gọi anh qua, anh phải đi trước, anh sẽ thanh toán bữa này, bảo họ từ từ ăn. Tất nhiên Doãn Đình và Cừu Chính Khanh đều nói được. Cố Anh Kiệt lại nói với Cừu Chính Khanh, có thể phiền anh lát nữa ăn xong đưa Doãn Đình về không, con gái đi một mình dù sao cũng không an toàn lắm. Cừu Chính Khanh không có ý kiến nên nhận lời.

Doãn Đình không khỏi nhìn Cố Anh Kiệt bằng ánh mắt ái mộ. Nhìn đi, nhìn đi, bạch mã hoàng tử chính là người chu đáo và ấm áp thế đó, thật ngưỡng mộ cô gái sau này có thể được bạch mã hoàng tử cưới về nhà quá đi! Cừu Chính Khanh thấy phản ứng của cô ấy, cảm thấy suy đoán của mình không sai chút nào.

Bên tiệm làm tóc, người vừa bị gác điện thoại là Từ Ngôn Sướng lại không nhịn được cười, sau đó anh ấy giơ điện thoại lên, lén chụp một tấm hình của Tần Vũ Phi, cô đang chống cằm, dáng vẻ đang vô cùng buồn chán. Từ Ngôn Sướng gửi tấm hình đó qua cho Cố Anh Kiệt.

Cố Anh Kiệt vừa chạy được nửa đường, nghe thấy chuông báo tin nhắn từ điện thoại, nhân lúc đợi đèn đỏ thì mở ra xem thử. Là Tần Vũ Phi! Trông cô có chút buồn chán và đáng thương nhỉ. Đáng đời! Cái cô ngốc này! Đồ ngốc!

Phía sau có xe bấm còi hối thúc, Cố Anh Kiệt mới nhận ra đèn đã chuyển xanh, những xe phía trước đều đi cả rồi, anh vội lái xe đi. Qua ngã tư này, tiếp tục đi về phía trước, thân anh hòa vào dòng xe nhưng trong đầu chỉ toàn nghĩ đến Tần Vũ Phi.

Từ Ngôn Sướng đợi một lúc lâu cũng không thấy Cổ Anh Kiệt trả lời, thế là lại cười, anh ấy quá hiểu người anh em chí cốt này, xem ra thật sự có chuyện gì đó đang diễn ra.

Từ Ngôn Sướng nhìn Tần Vũ Phi, cô đã làm móng xong, đang ngồi trên ghế sô pha đợi người thì phải. Anh ấy đi qua đó cất tiếng chào hỏi cô: “Hi, đã lâu không gặp”.

“Hi.” Tần Vũ Phi hơi cảnh giác, bộ tôi thân với anh lắm à? Khi không chạy đến chào hỏi, không phải do Cố Anh Kiệt gợi ý chứ?

“Gần đay có gặp James không? Từ Ngôn Sướng lại hỏi.

Tần Vũ Phi càng thêm cảnh giác, “Không có”.

“Cũng từ lâu rồi không gặp cậu ta.” Từ Ngôn Sướng cười cười: “Tên này gần đây làm việc điên cuồng, bận đến nỗi không thấy mặt mũi đâu, anh em tụ tập cậu ta cũng không tới”.

Tần Vũ Phi không lên tiếng, không hiểu Từ Ngôn Sướng có ý gì. Từ Ngôn Sướng tiếp tục: “Tết Đoan Ngọ được nghỉ, vốn định hẹn cậu ta cùng đi du thuyền chơi, kết quả cậu ta lại nói không muốn đi, phải làm việc. Tôi nghĩ cậu ra chắc đã chịu đả kích gì đó, còn tưởng cô biết”.

Tần Vũ Phi chột dạ mở trừng mắt, hung dữ nói: “Sao tôi biết được! Tôi thân với anh ta lắm chắc?”.

Từ Ngôn Sướng không nói gì, Tần Vũ Phi càng thêm tức giận, mở lời châm chọc: “Nhưng nói lại, tôi với anh Từ đâu cũng đâu có thân”.

“Đúng vậy.” Từ Ngôn Sướng lơ đãng nói: “Không thân nên tôi đâu có mời cô cùng lên du thuyền ra biển chơi”. Giọng điệu đó làm cho Tần Vũ Phi tức đến nghiến răng, làm như cô thèm lắm, cô chưa từng ngồi du thuyền chắc? Cô chưa từng ra biển chơi chắc? Cô còn có cả giấy chứng nhận lặn đó.

Từ Ngôn Sướng nói xong những lời khiến người ta nổi điên thì ung dung rời đi, bỏ lại Tần Vũ Phi trừng mắt nhìn anh ấy ở phía sau. Từ Ngôn Sướng cười thầm trong bụng, cô gái này chẳng khác gì dây pháo, châm một cái là bắt lửa ngay, còn tên kia thì cứ ra vẻ bí ẩn, có chuyện không chịu nói, hừm, sau lần thử này lại càng thêm chắc chắn rồi, có chuyện gì đó đang diễn ra.

Khuya hôm đó, Cố Anh Kiệt nhận được điện thoại của Từ Ngôn Sướng. Anh có chút dè dặt, nghĩ Từ Ngôn Sướng muốn nói chuyện về Tần Vũ Phi với anh, nhưng hóa ra không phải. Từ Ngôn Sướng chỉ muốn xác nhận lại việc mượn du thuyền nhà anh trong dịp tết Đoan Ngọ cùng ra biển chơi. Chuyện này đã bàn xong từ nửa tháng trước, Cố Anh Kiệt không có ý kiến gì, mọi chuyện đều giao hết cho Từ Ngôn Sướng lo liệu. Du thuyền của hai nhà Từ và Cố đều neo tại bãi biển của câu lạc bộ du thuyền thành phố, mọi người có thể ra biển câu cá, bơi lội, lên trên đảo nướng thịt, khu nghỉ dưỡng của câu lạc bộ cũng nằm trên hòn đảo đó, có rất nhiều trò để chơi. Dẫn bao nhiêu bạn bè, đặt bao nhiêu phòng, những thứ này Cố Anh Kiệt quá bận nên không màng tới, Từ Ngôn Sướng lại hỏi kế hoạch của anh không có thay đổi chứ?

Đương nhiên là không. Khoảng thời gian này anh bị ai kia chọc tức, làm đến mệt rũ người. Anh cũng không rõ có phải mình đang so đo với Tần Vũ Phi hay không, trong công việc anh cố gắng nhiều hơn rất nhiều, không biết cố gắng cho ai xem, người kia đâu chịu gặp anh. Tóm lại, anh cần phải được nghỉ ngơi thư giãn.

Thật ra hôm nay định mượn cớ công việc tình cờ gặp nhau, sau đó sẽ thuận miệng mời Tần Vũ Phi cùng bạn bè đồng nghiệp của cô đi chơi. Tâm lý phòng bị của cô rất mạnh, lần trước nói lời đủ cứng rắn, làm cũng đủ tuyệt tình, anh muốn chậm chút, mượn bạn bè đồng nghiệp của cô làm lá chắn vừa cho cô mặt mũi vừa tạo được chút cơ hội.

Thật ra Cố Anh Kiệt thấy Tần Vũ Phi nói rất có lý, cô là người thực tế, nếu anh không nắm chắc mình có thể bên cô dài lâu thì cần gì cứ bám lấy cô. Lần nào anh yêu đương cũng đều thất bại, trong mắt cô vốn cũng chẳng ra gì. Anh vốn không cảm thấy thế, nhưng khi bị cô nói anh lại có chút chột dạ.

Lần trước anh cũng rất mạnh miệng, nói xong trong lòng thấy rất sảng khoái, nhưng sảng khoái qua đi suy nghĩ kỹ lại anh lại thấy thương cho cô, anh không muốn cô chịu tổn thương nữa, vậy nên trước khi hành động anh cũng phải khiến mình tin tưởng mới được, có thêm chút lòng tin có thể bên cô dài lâu rồi mới hành động, cũng phải khiến cô có lòng tin với anh nữa. Nhưng trước tiên, hai người họ không thể xem nhau như người xa lạ được. Anh muốn gặp cô, lúc đầu định mượn cớ công việc phải mở cuộc họp để gặp được cô, không ngờ cô lại trốn mất.

Cố Anh Kiệt càng nghĩ càng giận, xem ra không thể quá khách khí với người này. Đợi qua tết Đoan Ngọ anh sẽ tìm cô để đàm phán! Anh không chấp nhận bị loại như  thế này. Anh-không-đào-hoa-một-chút-nào!

Hai ngày sau, Tần Vũ Phi mời Doãn Đình ăn cơm, suốt bữa cơm Doãn Đình liên tục nhắc đến Cừu Chính Khanh.

“‘Xin hãy nghiêm chỉnh chút’ quả nhiên là cao nhân, mình nói chuyện gì với anh ấy cũng có thể lái về chuyện công việc. Mình nói thức ăn rất ngon, anh ấy bảo để làm ra món ăn ngon thì đầu bếp phải rất cố gắng. Mình nói với anh ấy xưởng in của bố mình quy mô rất lớn, ngày nào cũng rất bận rộn, anh ấy lại bảo vậy cô còn không cố gắng giúp bố cô xử lý công việc cho tốt mà trốn về sớm. Mình lịch sự khen anh ấy còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy, anh ấy lại nói nếu cô cố gắng thì cũng có được sự nghiệp thôi. Tóm lại thì bất luận cậu nói gì với anh ấy đi nữa thì anh ấy cũng sẽ bảo cậu phải luôn cố gắng làm việc.”

Tần Vũ Phi bật cười thành tiếng.

“Anh ấy thật đáng thương.” Doãn Đình lắc lắc đầu, “Chưa gặp qua người nào đáng thông cảm như anh ấy cả”.

Tần Vũ Phi lại không nhịn được cười lớn, nếu Cừu Chính Khanh nghe được lời nhận xét này chắc hộc máu mất.

“Sau đó anh ấy đưa mình về, mình nghĩ làm phiền anh ấy thì ngại quá, bèn nói hay là đưa mình đến chỗ anh mình là được, sẵn tiện mình mời anh ấy uống rượu, để anh ấy hưởng thụ chút không khí ở bar. Cậu tin được không? Anh ấy chưa từng đến quán bar đó, anh ấy nói nơi đó quá ồn ào, không muốn đi, bàn chuyện làm ăn cũng không cần đến đó.” Doãn Đình nhíu mày, “Đáng thương ghê”.

Tần Vũ Phi cười đến rơi nước mắt. Khó trách được hôm qua đi làm vẻ mặt của Cừu Chính Khanh nhìn cô có chút kỳ lạ, thì ra câu chuyện ngày hôm đó còn một đoạn như vậy với Doãn Đình. Đoán chừng anh ta cũng cảm nhận được sự thông cảm của Doãn Đình rồi.

Doãn Đình nói về Cừu Chính Khanh suốt nửa buổi, cuối cùng quay sang chủ đề vui chơi, “Hôm qua A Lâm gọi điện thoại cho mình, nói tết Đoan Ngọ dự định đi du thuyền ở thành phố B ra biển chơi, hỏi mình có muốn đi không, cậu ấy nói cũng sẽ tìm cậu đó.”

“Ừ, hôm qua cậu ấy cũng có gọi mình.”

“Vậy đi chung đi, năm nay chúng ta chưa ra biển chơi, mình đã luyện được thân hình rất đẹp, cũng đến lúc để nó lộ ra rồi. Dạo này thời tiết cũng nóng lên, vừa đúng lúc.” Doãn Đình chống cằm, trước đây khi theo đuổi con trai cứ đợi đến hè, mặc ít một chút, không thể không xem trọng vấn đề vóc người được, thế là cô ấy cố gắng rất nhiều, eo thon ngực nở, nhưng lại không theo đuổi được người con trai kia. Cũng không thể vất vả một phen vô ích được, phải tìm cơ hội để khoe thân hình này ra mới được.

“Được thôi.” Thật ra hôm qua Tần Vũ Phi còn do dự, vì cô đã hỏi, hoạt động lần này do Tần Ngôn Sướng tổ chức, vậy nên người tham gia đều là bạn bè của Cố Anh Kiệt. Nhưng cô nghĩ lại, dù sao Cố Anh Kiệt cũng không đi, vả lại thái độ hôm qua của Từ Ngôn Sướng làm cô không vừa mắt, anh ta không muốn cô đi cô lại càng phải đi. Sau khi đi về đám bạn của Cố Anh Kiệt sẽ nói lại với anh rằng Tần Vũ Phi cũng có mặt, vậy tên Cố Anh Kiệt chỉ lo làm việc mà không chịu đi chơi kia còn không tức chết. Anh cố ý đến bắt cô lại bắt không được, cô sẽ ung dung đi chơi với đám bạn của anh.

“Đi!” Tần Vũ Phi quyết định. “Nhất định phải đi!” Cho Từ Ngôn Sướng và Cố Anh Kiệt tức chết! Thứ bảy, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ. Sáng sớm Tần Vũ Phi và Doãn Đình lên xe của bạn xuất phát đến cảng thành phố B. Dọc đường đi không có chuyện gì, đến nơi đã thấy không ít bạn bè đang đợi, mọi người đang trò chuyện, chào hỏi lẫn nhau, xa hoa nhộn nhịp.

Doãn Đình thấy tình hình như vậy, bèn nói với Tần Vũ Phi: “Cậu nói đúng, ‘Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút’ chắc không có hứng thú với hoạt động kiểu này”. Hôm đó cô ấy nhất thời ấm đầu, nói với Tần Vũ Phi hay là mời Cừu Chính Khanh đi cùng. Nhưng Tần Vũ Phi nói rất chắc chắn là anh ta sẽ không đi đâu. Nếu anh ta thấy một đám con nhà giàu không có chí cầu tiến tụ tập ăn chơi không tức chết mới lạ. Doãn Đình cũng không chấp nhất, tuy thấy Tần Vũ Phi nói hơi quá, nhưng cũng từ bỏ ý định của mình. Hôm nay thấy quả nhiên không gọi Cừu Chính Khanh là đúng. Chủ đề của mọi người đều xoay quanh những chuyện hàng hiệu, đổi xe, đi đâu chơi bời… không ai nói chuyện công việc cả. Vậy thì “Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút” chắc sẽ thấy chán lắm. Đến lúc đó lại bắt tội người rủ rê là Doãn Đình, khác nào cô ấy tự rước họa vào thân. Bỏ đi, bỏ đi, người tốt không thể làm lung tung được.

Mí mắt Tần Vũ Phi giật giật, cứ có cảm giác sắp có chuyện không hay xảy ra, nhưng từ lúc thức dậy đến khi ra đường mọi chuyện đều suôn sẻ, cô nghĩ tác dụng tâm lý này hẳn là do cô quá mệt mỏi mà ra. Đêm qua cô lại mơ thấy Cố Anh Kiệt. Trong mơ anh không làm gì cả, chỉ nhìn cô, nhìn đến mức khiến tim cô đập thình thịch. Tim cứ thế đập thình thịch suốt một đêm, thức dậy không mệt mới lạ.

Tần Vũ Phi tháo cặp kính mát xuống, đang xoa mí mắt chợt nghe một giọng nói nũng nịu đang gọi: “James, anh cầm giúp em chút đi”.

Tần Vũ Phi cứng người, tóc gáy đều dựng hết lên.

Trên đời này, người tên là James có rất nhiều, thật đó. Nhưng James này…

Tần Vũ Phi quay đầu lại, nhìn thấy chiếc xe đậu cách đó không xa, Cố Anh Kiệt đang xách túi hành lý, một cô gái đang đứng bên cạnh anh, một cô khác đang khom lưng sửa lại đôi giày, một chàng trai khác đang bước từ trên xe xuống.

Trong mắt Tần Vũ Phi, những người khác đều bị tàng hình, chỉ bức tranh có Cố Anh Kiệt đào hoa và hai cô gái đứng chung với nhau đang bày ra trước mắt cô.

Lửa giận phừng phừng.

Công việc bận rộn, không ra ngoài chơi được? Hừ! Ra ngoài chơi đã đành, còn trái ôm phải ấp! Đồ đào hoa chết tiệt, đồ đào hoa xấu xa!

Cố Anh Kiệt ở bên kia xoay người, đang muốn dẫn đám bạn đi qua chỗ du thuyển thì thấy Tần Vũ Phi đang tức giận bừng bừng nhưng lại đẹp dến lóa mắt.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lần sau, khi chúng ta gặp lại…

Trong đầu hai người đồng thời nảy ra câu nói này.

Tần Vũ Phi trừng mắt nhìn Cố Anh Kiệt, không hề che giấu cơn giận của mình. Cô kiêu ngạo hất cằm, tỏ rõ thái độ của nữ vương.

Cố Anh Kiệt bật cười.

Tần Vũ Phi của anh phải có dáng vẻ này mới đúng.

Anh cười để lộ hàm răng trắng, không hiểu sao lại làm cho Tần Vũ Phi mất hết khí thế. Cô chợt thấy chột dạ, vội đeo cặp kính mát lên, rồi lại hung dữ trừng mắt với Cố Anh Kiệt một cái, lẳng lặng quay đầu về hướng khác.

Mặc! Kệ! Anh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi