NHÕNG NHẼO GẶP ĐA TÌNH

Type: Phương Phương

Hai ngày sau, Cố Anh Kiệt xuất viện.

Mẹ Cố Anh Kiệt kiên quyết bắt anh dọn về nhà ở, nói phải bồi bổ lại cho anh thật tốt, Cố Anh Kiệt không chịu. Bà Cố rất không vui, nói mãi khuyên mãi, thấy Cố Anh Kiệt cố chấp không nhượng bộ, bà bèn chuyển sang tức giận với con trai lớn.

“Con cũng không khuyên em mình đi. Nhà mình sao lại không thể ở được, nhiều phòng thế kia mà. Xa công ty đi làm bất tiện là lý do kiểu gì, đã không khỏe trong người rồi còn đi làm gì nữa.”

Cậu cả Cố Anh Huy thật sự hết cách, chỉ đành nói, “Mẹ à, mẹ đừng lo nữa, A Kiệt có người chăm sóc rồi. Mẹ xem mẹ lo cho nó kìa. Mẹ cũng bớt lo chút đi, nó lớn thế rồi, sốt thôi mà, cũng sắp khỏi hẳn rồi, chẳng lẽ còn cần mẹ ngày ngày trông chừng nữa sao?”.

“Dạ.” Cố Anh Kiệt nhìn anh trai một cái, nhỏ giọng đáp, còn có chút ngượng ngùng nữa. Nhớ đến chuyện Tần Vũ Phi nói với anh qua điện thoại, cô nói hai ngày này sẽ không đến thăm anh nữa, trong bệnh viện người ra kẻ vào, không tiện lắm. Sau khi anh xuất viện cô sẽ dọn đến ở với anh vài ngày xem như bồi thường.

Cố Anh Kiệt rất mong chờ chuyện này. Thế là ngay sau hôm làm xong kiểm tra anh liền đưa ra yêu cầu xuất viện. May mà kết quả kiểm tra không tệ, anh hồi phục rất nhanh, cũng không có bệnh gì khác, thế là bác sỹ đã duyệt đơn cho anh xuất viện. Kết quả theo yêu cầu của bà Cố, quản gia giúp anh làm xong thủ tục xuất viện thì trực tiếp đưa anh về nhà lớn của họ Cố ăn cơm, sau nữa là màn giữ người của bà.

“Bạn gái mà nó quen có người nào biết chăm sóc người khác đâu?” Bà Cố vẫn chưa vừa lòng, tiếp tục cằn nhằn.

Cố Anh Huy cúi đầu ăn cơm, không nói nữa. Đại tiểu thư nhà họ Tần đúng là không giống kiểu người biết chăm sóc cho người khác, anh ấy không nên tiếp lời thì hơn, để A Kiệt tự xử lý.

Quả nhiên Cố Anh Kiệt mất kiên nhẫn rồi, phản bác nói: “Bạn gái chứ đâu phải người làm”.

“Vậy mà con còn hy vọng bạn gái chăm sóc cho con được? Cứ ở nhà vài hôm đi, con xem con kìa, đã ốm ra cái gì rồi?” Bà Cố rất kiên trì. Cố Văn Quang vẫn luôn im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng: “Được rồi, đừng có cãi mẹ con nữa, cứ ở lại mấy ngày đi. Phòng con đã dọn dẹp xong hết rồi”.

Bố đã lên tiếng rồi, Cố Anh Kiệt nào dám cãi lại, ngoan ngoãn ăn cơm. Ăn xong, bà mẹ nhẫn tâm kia đã tịch thu chìa khóa xe của anh, nhà họ Cố nằm ở ngoại ô, rất ít taxi qua lại, buổi tối lại càng ít hơn, không có xe riêng của mình thì thật sự nửa bước khó rời. Cố Anh Kiệt chỉ dám tức giận không dám nói, ăn xong cơm thì ăn trái cây, uống thuốc, sau đó trở về phòng gọi điện cho Tần Vũ Phi.

Điện thoại vừa đổ chuông Tần Vũ Phi đã bắt máy, giọng nói rất hưng phấn: “Anh về nhà ăn cơm xong rồi hả? Đã về chưa? Em đến rồi, còn mua rất nhiều đồ nữa”. Trên thực tế cô còn xách theo một túi hành lý nhỏ nữa, nói dối mẹ mình là qua nhà bạn ở chơi vài ngày.

“Em đang làm gì? Ăn cơm à? Muộn thế rồi mới ăn?” Cố Anh Kiệt quan tâm chuyện này hơn, cô chạy đến chỗ anh mà còn để bụng đói sao?

“Không kịp ăn tối mà, mua đồ xong cũng khá muộn rồi. Nhưng em có mua rất nhiều thức ăn, có gà rán nữa.” Tâm trạng của Tần Vũ Phi rất tốt.

“Đừng ăn nhiều tương cà chua quá.” Anh dặn dò.

“Anh về nhanh đi.” Cô làm nũng, giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào, âm cuối còn kéo ra thật dài thật dài.

Cố Anh Kiệt lập tức cảm thấy rạo rực, thế này làm sao mà nhịn cho được, nhất định phải trở về! Romeo còn leo cửa sổ được, anh đương nhiên không thể thua anh ta rồi.

Cố Anh Kiệt xuống tầng đảo một vòng, bà Cố vẫn đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, quản gia đang rót trà, anh ở tầng hai, Cố Anh Huy và Cố Văn Quang đang nói chuyện trong phòng sách, Cố Anh Kiệt nhanh chóng nhập hội. Ba cha con bàn chuyện công việc một lúc, trái tim Cố Anh Kiệt vốn không ở đây, được một lúc thì Cố Văn Quang liền đuổi người: “Không khỏe trong người thì đi nghỉ sớm đi”.

Cố Anh Kiệt nhanh chóng đáp: “Dạ, vậy con về phòng đây, bố, bố cũng đừng nói với anh lâu quá, khuya quá lái xe không an toàn đâu”.

Cố Văn Quang nghe cũng có lý, chuyện họ bàn cũng không gấp, thế là nói: “Vậy A Huy con cũng về đi, dọc đường lái xe cẩn thận chút”.

Cố Anh Huy vâng dạ, Cố Anh Kiệt lại nói: “Vậy con về phòng đây, bố ngủ ngon, anh ngủ ngon”.

Cố Anh Kiệt mở cửa đi ra, Cố Anh Huy nghe thấy tiếng của em mình ở dưới tầng, không để ý, anh ấy nói thêm vài câu với Cố Văn Quang, sau đó xuống tầng chào mẹ mình một tiếng rồi ra về.

Cố Anh Huy vào nhà xe để lấy xe, vừa nổ máy, chợt có người xông ra gõ cửa xe khiến anh ấy giật nảy mình. Anh ấy bình tĩnh nhìn lại, chính là người nghe đâu đã về phòng ngủ, Cố Anh Kiệt.

“Anh, đưa em một đoạn đi.” Cố Anh Kiệt vừa nói vừa không chút để ý mặt mũi mà mở cửa leo lên xe.

Cố Anh Huy bực mình: “Mẹ phát hiện sẽ mắng chết em”.

“Đến lúc đó hẵng nói.” Cố Anh Kiệt đương nhiên biết hậu quả, nhưng nữ vương hung dữ yêu dấu của anh đang ở nhà đợi anh, anh không về sao được? Anh muốn gặp cô, gấp gáp muốn được gặp cô.

“Lái xe nhanh đi, nếu không mẹ mà phát hiện là hỏng bét.” Cố Anh Kiệt hối thúc anh trai. Cố Anh Huy hết cách, lái xe lên đường. Anh ấy dặn dò em mình: “Em đừng có nói là anh dẫn em đi đó”.

“Yên tâm đi, không khai ra anh đâu. Em nói là bạn bè em gọi em đi chơi, em bảo họ qua đón em thôi.”

Cố Anh Huy nghe xong: “Vậy nếu em không đuổi kịp hoặc anh không đi thì em định gọi điện thoại cho bạn em đến đón hả?”.

“Đương nhiên, bạn bè là để dùng trong lúc quan trọng thế này mà.” Cố Anh Kiệt hùng hồn nói.

Cố Anh Huy quay đầu nhìn em mình, “Tần Vũ Phi đang ở nhà đợi em?”.

Cố Anh Kiệt không trả lời, nhưng nụ cười vui vẻ đã tiết lộ đáp án. Cố Anh Huy quay đầu lại, anh ấy nên chăm chú nhìn đường thì hơn, nụ cười của đàn ông đang yêu buồn nôn thật, nhất là em trai anh, sao trước đây anh ấy không biết em trai mình cũng có lúc khiến người ta buồn nôn như thế chứ. Tần Vũ Phi này quả là có bản lĩnh, có thể chế ngự được em trai anh ấy.

Dọc đường đi không kẹt xe, rất nhanh đã đến khu chung cư của Cố Anh Kiệt. Cố Anh Huy dừng xe, cố ý nói: “Không mời anh lên ngồi một lúc hả?”.

“Đừng có phá.” Cố Anh Kiệt nhanh chóng xuống xe, vẫy tay tạm biệt, sau đó chạy mất dạng.

Cố Anh Huy lắc đầu, cúi nhìn đồng hồ để xác nhận ngày giờ hôm nay, anh ấy sẽ đợi, đợi để xem khi nào thì Tần đại tiểu thư thu phục được Cố Anh Kiệt, chịu để A Kiệt dẫn cô về nhà gặp phụ huynh.

Cố Anh Kiệt sau khi vào thang máy liền bắt đầu cười ngây ngốc, tim đập thình thịch, rất có cảm giác đang yêu. Thang máy leo lên từng tầng một, anh cảm thấy nó đi thật chậm. Khó khăn lắm mới lên đến tầng của anh, anh lấy chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa ra, muốn lén đi vào, cho Tần Vũ Phi một bất ngờ.

Cửa vừa mở ra, anh liền nghe thấy tiếng hát của cô, không nghe ra cô đang ngân nga bài gì, nhưng nghe rất vui, tuy không đúng điệu cho lắm nhưng anh lại thấy rất hay. Anh đóng cửa lại, thay giày, sau đó đi theo tiếng hát đến phòng ngủ chính, cô không có trong đó, anh đi vào trong, thấy cô đang ở trong phòng để quần áo. Cô mặc bộ đồ ở nhà, dưới chân là đôi dép lê lớn kiểu nam của anh, lắc lư đầu, đang để đồ lót của cô vào ngăn tủ của anh.

Cố Anh Kiệt mỉm cười, hoàn toàn không thể khống chế mà cong khóe môi. Anh tựa lên khung cửa, cứ thế ngắm nhìn cô.

Không lâu sau, Tần Vũ Phi đã thu dọn xong. Cô nhìn quần áo của hai người để chung một chỗ, thấy rất hài lòng. Vừa quay người, chợt thấy một người đang đứng ở cửa nhìn cô chằm chằm, cô giật mình kêu lên, sau đó nữa, tiếng kêu đã chuyển thành tiếng hét, cô lao về phía người kia, nhào lên ôm thật chặt.

“Anh về rồi!”

Cố Anh Kiệt dang tay ôm cô vào lòng, nhưng lực lao vào của cô quá lớn, anh phải lui về sau hai bước, suýt thì đứng không vững. Cô la lớn tiếng như vậy, làm tai anh hơi đau, nhưng lại không nhịn được cười phá lên, cùng cười với cô.

Cảm giác này thật tốt, chính là cảm giác đang yêu.

Tần Vũ Phi bám trên người anh, ra sức hôn anh. Dép lê không biết đã bay đi đâu mất, mái tóc cô rối tung, lúc nãy thu dọn đồ đạc nên toàn thân đều là mồ hôi, trên thực tế không thể xem là gọn gàng tươm tất được, nhưng cô không để tâm, cô cười ha ha, cảm thấy vui vô cùng. Cô cũng không biết vì sao lại vui, thật ra mới hai ngày không gặp nhau, nhưng lại thấy hưng phấn như đã rất lâu rồi mới gặp lại vậy.

“Cô Tần này, sự kiềm chế của em đi đâu rồi hả?”

“Hôm nay nó nghỉ phép rồi.” Cô trả lời rất ngọt ngào.

“Hình như sự tiết chết của anh hôm nay cũng nghỉ phép đó.” Anh nói.

“Không được.” Cô ha ha cười, leo xuống khỏi người anh. “Không được.” Anh bước tới ôm chặt cô. Cô đẩy anh ra. “Anh ốm còn chưa khỏi hẳn, phải nghỉ ngơi cho tốt.”

“Làm một chút là khỏi ngay thôi, trị được bách bệnh.” Anh giở trò vô lại.

Cô vừa cười vừa vỗ anh một cái: “Lang băm!”.

“Trị một chút đi mà.”

“Không được làm bậy!” Cô rất kiên quyết.

“Được thôi.” Anh hết cách, nhưng cũng rất nghe lời. Thấy vậy cô rất đắc ý, còn đắc ý hơn cả khi anh khen cô đẹp.

Đêm đó họ đi ngủ rất sớm, không làm gì hết, chỉ ôm nhau, đắp chăn tâm sự. Họ nói với nhau rất nhiều chuyện, nhưng khong có câu nào là chuyện nghiêm chỉnh. Tần Vũ Phi còn nói: “Mấy chuyện vô bổ thế này, nếu là trước đây có người con trai khác nói với em thì chắc chắn em sẽ đã anh ta ra thật xa”.

“Cho nên anh không phải là người con trai khác.” Cố Anh Kiệt nhấn mạnh, “Anh là bạn trai em”.

“Bạn trai này, em cho anh biết một chuyện.” 

“Sao vậy? Lại nghe được tin đồn gì à?”

“Anh chột dạ à?”

“Không phải chứ, thật sự có tin đồn hả?”

Nhân lúc em còn chưa nói ra thì anh mau thú nhận đi, vậy còn có thể được khoan hồng.”

“Dụ cung à?” Cố Anh Kiệt nghiêm túc suy nghĩ, nhưng không thể nhớ ra chút gì. “Thật sự không có mà. Shirley đúng là có đi theo anh trai cô ấy đến thăm anh, nhưng anh không hề nói chuyện riêng với cô ấy dù chỉ một câu, cô ấy gọt táo cho anh anh cũng không ăn. Nhưng cô ấy không có biểu hiện nào khác thường, lại có anh cô ấy và mấy người bạn khác ở đó, anh không thể làm quá được. Kế nữa ngoài Abby ra thì không có bạn gái cũ nào đến thăm anh cả. Vả lại, nếu họ có đến thăm thì cũng không phải do anh muốn. Anh không hề cho họ biết chuyện mình nhập viện, chỉ có lúc đám anh em rủ anh đi chơi anh có thuận miệng nói mình bị bệnh phải nằm viện, không đi được, sao biết được rất nhiều người đều biết chứ.”

“Hừ, đồ lăng nhăng.”

Cố Anh Kiệt thật hết cách: “Được rồi, em cho biết đáp án đi, rốt cuộc có chuyện gì?”.

“Em đi khám sức khỏe.”

Cố Anh Kiệt ngây người, “Em có rồi?”. Nhưng anh nghĩ lại, không thể nào, từ sau lần dì cả cô ghé thăm thì họ đâu có làm lần nào nữa, anh chạy đông chạy tây đi công tác, đến cả gặp mặt cô còn không được nữa là.

“Nói bậy gì đó.” Tần Vũ Phi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh lòng liền chùng xuống, cô trở mình, quay lưng về phía anh, điều chỉnh lại tâm trạng, vốn chỉ là một chuyện rất bình thường, nhưng anh lại nhắc đến chuyện này, còn phản ứng như thế, khiến cô cảm thấy bụng dưới bất giác lại bắt đầu đau.

“Vậy em bị thế nào? Bệnh sao?” Cố Anh Kiệt không phát hiện ra sự bất thường của cô, hỏi.

Tần Vũ Phi hít vào một hơi, cố lơ đi cảm giác đau ở bụng dưới, nói: “Thì tại, anh cứ hối em đi xem thử chuyện đến kỳ thì đau bụng, hôm qua em mới đến bệnh viện kiểm tra phụ khoa một chút”. Cô ngưng lại, Cố Anh Kiệt bắt đầu thấy thấp thỏm, không phải bị bệnh thật chứ? Anh đang định an ủi cô rằng không sao, có bệnh thì chữa, không có gì ghê gớm cả, đừng cảm thấy áp lực. Anh còn chưa lên tiếng thì cô đã nói tiếp: “Những kiểm tra có thể làm đều làm hết rồi, bác sỹ nói em hoàn toàn không vấn đề gì, không bị bệnh.”

Cố Anh Kiệt liền thở phào nhẹ nhõm: “Em dọa chết anh rồi”.

Tần Vũ Phi mím chặt môi, anh tưởng là cô có thai nên bị dọa chết sao?

“Cố Anh Kiệt.” Cô trở mình lại, nhìn anh.

“Hử?”

Cô mấp máy môi, muốn hỏi anh nếu họ thật sự bất cẩn có con thì làm sao? Thật ra cô không muốn có con, cô rất sợ trẻ con, nhưng cô vẫn muốn dò hỏi anh thử. Nhưng lời ra đến miệng thì lại không cách nào mở lời. Sao lại phải dò hỏi chứ, nếu anh nói có thì sinh thôi cô lại không đáp lại được, vì bây giờ cô không muốn có con chút nào. Nếu anh nói không cần cô lại càng chịu không được, tổn thương từ lần trước quá nặng, đến tận bây giờ vẫn còn đau. Cô bị điên hay sao mà lại đi dò hỏi anh chứ. Cô không dám nghe đáp án của anh, cần gì phải tự tạo nghiệt.

“Sao vậy?” Anh vỗ về lưng cô, nhắm mắt lại, bắt đầu lim dim.

“Thì… không phải anh nói muốn dẫn em đi khám đông y, giúp em điều dưỡng lại sao?”

“Em chịu đi hả?” Anh mở mắt.

“Ừ. Nếu tây y đã kiểm tra không có vấn đề gì thì cứ điều dưỡng theo đông y xem thế nào.” Thật ra chuyện cô muốn nói với anh chính là chuyện này. Cô không thích khám bác sỹ, nhưng vì anh cô hy vọng có thể chữa khỏi được bệnh vặt của mình.

Thật ra cô hiểu, người được lợi cuối cùng vẫn là mình. Chỉ là anh cứ hối thúc mãi, cô mới đối diện vấn đề này. Bất luận về mặt sinh lý hay tâm lý cũng thế. Có một câu cô không nhớ đã đọc ở đâu, một người bạn đồng hành tốt sẽ làm cho bạn trở nên tốt đẹp hơn.

Cô thấy anh chính là người như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi