NHÕNG NHẼO GẶP ĐA TÌNH

Type: bjh

Tần Vũ Phi trở lại phòng tiệc, đã không còn tâm trạng để ăn uống, một lòng chỉ nghĩ đến Cố Anh Kiệt, tưởng tượng có thể đánh sưng đầu kẻ đáng ghét đó. Thấy Tần Văn Dịch vẫn chưa có ý định muốn giải tán, Tần Vũ Phi ngồi đó thấy rất khó chịu, muốn nhắn tin qua mắng Cố Anh Kiệt, nhưng lại thấy tâm trạng hiện giờ của mình đã không còn từ ngữ nào có thể hình dung được nữa rồi.

Cố chịu đựng hơn nửa giờ, cuối cùng Tần Văn Dịch và bạn bè cũng bắt tay tạm biệt. Tần Văn Dịch sắp xếp tài xế đưa bạn mình về, còn ông thì ngồi xe con gái.

Tần Vũ Phi không ngại làm tài xế chút nào, lái xe còn khá vui vẻ nữa. Cuối cùng cũng tan tiệc rồi, cuối cùng có thể về nhà gọi điện cho Cố Anh Kiệt rồi. 

Tần Vũ Phi vừa về đến nhà liền chạy lên phòng. Việc đầu tiên cô làm là gọi điện cho Cố Anh Kiệt. Anh nhấc máy rất nhanh.

“Sao rồi?”

“Em đến nhà rồi.”

“Nghe tin nhắn thoại của anh chưa?”

Anh không hỏi thì thôi, vừa hỏi Tần Vũ Phi liền kích động. “Anh dám hủy hoại hình tượng của em trước mặt mẹ anh!”

“Nữ vương, anh hoàn toàn nghe theo lời dặn của em mà làm mà.”

“Đó là em nói đùa thôi, nói đùa mà anh nghe cũng không ra sao hả? Chẳng lẽ em lại đánh anh thật? Còn là đánh chết nữa! À, không đúng, em sẽ đánh anh thật, bây giờ em rất muốn đánh chết anh.”

Cố Anh Kiệt bật cười: “Đại vương, trọng điểm không phải ở chỗ đánh đến chết, trọng điểm ở chỗ chúng ta yêu thương nhau. Rõ ràng những lời kia của anh đã nói ra điều rất quan trọng, anh nói em rất tốt, nói anh rất yêu em, theo đuổi được em anh rất vui. Chẳng lẽ em nghe rồi không thấy cảm động sao?”

“Nghe thấy anh sẽ bị em đánh chết thì em tụt hết cảm xúc rồi, không cảm động nổi.”

Cố Anh Kiệt cười lớn: “Đâu có nghiêm trọng thế, anh chẳng qua chỉ khoe chút ngọt ngào, để họ biết không thể có suy nghĩ lệch lạc gì với anh mà thôi. Hiệu quả cũng tốt lắm. Nửa sau của bữa cơm mọi người đều cười nói vui vẻ, lời qua tiếng lại, nhưng không ai nhắc đến chuyện hợp tác anh với cô Đình Đình kia nữa. Mẹ cô ấy và mẹ anh cũng không nói mấy lời như bảo anh dẫn cô ấy ra ngoài dạo chơi gì đó.”

“Cô Đình Đình?”

“Đúng, cô gái kia cũng tên là Đình Đình, thật là trùng hợp.”

“Hờ hờ, cậu ba Cố đúng là rất được mấy cô Đình Đình yêu thích.”

“Ấy, em đó, giờ cả Tiểu Đình mà em cũng ghen à.”

“Em có nói Tiểu Đình sao? Mắc mớ gì đến Tiểu Đình chứ?” Tần Vũ Phi hờn dỗi.

Lúc này Cố Anh Kiệt chợt nhớ ra: “Đúng rồi, Tiểu Đình với Cừu tổng chỗ em có tiến triển gì không?”

Tần Vũ Phi kinh ngạc: “Tiến triển? Tiểu Đình với Cừu Chính Khanh?”. Tin đồn gì vậy, hai người này bắc tám cái thang cũng không tới, hơn nữa Tiểu Đình không thích nhất chính là kiểu người cuồng công việc, sao có thể vừa mắt Cừu Chính Khanh được.” 

“Không phải cô ấy đang theo đuổi Cừu tổng sao? Lần trước anh đến công ty em, đang nói chuyện với Cừu tổng trong phòng họp, cô ấy chạy đến mời tụi anh ăm cơm, khi không lại ra chiêu này, hơn nữa người cô ấy mời còn là Cừu tổng, anh chỉ là sẵn dịp đi theo, chẳng lẽ không phải cô ấy có ý với Cừu tổng, em bảo cô ấy đến để ra tay sao?”

Tần Vũ Phi sầm mặt, thật sự không cách nào giải thích, cũng không muốn giải thích. “Anh đừng có đánh trống lảng, chuyện của Tiểu Đình với Cừu Chính Khanh thì liên quan gì đến anh? Bây giờ chúng ta đang nói chuyện anh hủy hoại hình tượng của em mà. Anh nói xem, bây giờ trong mắt mẹ anh, em là đứa con gái xấu, xúi anh bỏ nhà đi, không hiếu thuận, không dọn dẹp nhà cửa, lười biếng, không biết nấu cơm, không lo lắng cho sức khỏe của anh, giờ còn thêm một tội bạo lực hung ác nữa, anh bảo sau này em làm thế nào bước vào cửa nhà anh được đây?!”

Tần Vũ Phi hung dữ nói, Cố Anh Kiệt lại bật cười.

Nghe anh cười, Tần Vũ Phi chợt hiểu ra, liền đỏ mặt: “Cười cái gì mà cười? Không phải chúng ta nói rồi sao? Sau này em có cơ hội sẽ bước vào cửa nhà anh thì có gì buồn cười chứ. Đến lúc đó anh muốn em vào còn phải cầu xin em nữa kìa!”.

“Đúng, đúng, nên mà. Anh sẽ cầu xim em đàng hoàng.” Cố Anh Kiệt nói xong lại có chút xúc động, cầu hôn, chuyện này dường như còn cách anh rất xa, nhưng bây giờ nói đến anh lại thấy rất tự nhiên.

“Vậy nên anh phải ở trước mặt mẹ anh xây dựng hình tượng cho em thật tốt. Thế mà anh lại không có não, nói gì đánh với chả không, đáng ghét.”

“Được, được, là anh đáng ghét.” Cố Anh Kiệt dỗ dành cô.

“Anh đã biết sai chưa?”

“Biết sai rồi, biết rồi, sau này anh sẽ không khoe khoang lung tung nữa, vậy được rồi chứ.” Cố Anh Kiệt cười hì hì nói, lại tiếp: “Sau này đại vương em ra lệnh cho anh, cũng xin em suy nghĩ thật kỹ nha. Anh ngoan ngoãn nghe lời như thế, rất dễ phạm sai lầm đó.”

“Hứ, anh là đồ đáng ghét.”

“Đúng, anh rất đáng ghét.”

“Không thèm để ý anh nữa.”

“Đừng mà, để ý thêm một lúc đi.”

“Không thèm.”

“Đừng thế mà.”

“Dở hơi.” Tần Vũ Phi biết lúc này nên dứt khoát cúp máy để tỏ rõ uy nghiêm, nhưng miệng nói cứng rắn, lòng lại không nỡ. Nói với  anh những lời nhàm chán như thế mà sao lại vui đến vậy nhỉ?

Hai người cứ thế nói vu vơ thêm mười phút, cuối cùng vẫn phải cúp máy dù không nỡ.

Tần Vũ Phi đi tắm, thay đồ ngủ chuẩn bị đi nghỉ, trước khi ngủ không nhịn được lục tin nhắn thoại kia ra nghe. 

“Gia cảnh cô ấy tốt, ngoại hình đẹp, tính tình tốt, cô ấy không giống những người trước đây đâu, con rất thích cô ấy. Cô ấy rất tốt với con, cũng rất hiểu lý lẽ, có thế quản được con.”

Tần Vũ Phi càng nghe càng muốn cười, lại còn “tính tình tốt” nữa, anh nói lời trái lương tâm cỡ nào vậy. Nhưng cô lại thích anh không có nguyên tắc như vậy, từ không nói thành có.

“Khi nào về con sẽ dẫn cô ấy đến gặp mẹ, mẹ sẽ thích mà. Theo đuổi được cô ấy, quả thật con cảm thấy vô cùng đắc ý đó.”

Tần Vũ Phi lăn qua lăn lại trên giường, càng nghe càng thấy vui.

Nghe đi nghe lại mấy lần, cuối cùng cô cũng thấy “cô sẽ đánh chết anh” không phải trọng điểm của câu nói này rồi, khoe tình cảm mới đúng.

Tần Vũ Phi để điện thoại qua một bên, vỗ vỗ gối, nằm ngay ngắn, đắp chăn lại, chuẩn bị  ngủ, nhưng nằm một lúc lại không nhịn được mà lấy điện thoại qua nghe thêm lần nữa. Nghe xong cô lại không nhịn được cười, cười đến đỏ mặt. Sau đó cô tự nhủ mình phải đi ngủ thôi, lại bỏ điện thoại qua một bên, một lúc sau lại không nhìn được mà lấy qua nghe tiếp.

Cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, khả năng kiềm chế của cô đã tuyên bố tử vong. Tần Vũ Phi nhảy lên, tức tốc thay quần áo, chải lại đầu. Xem đồng hồ, đã hơn mười một giờ, khuya như thế còn ra ngoài, bị người nhà biết được thì rắc rối to, nhưng cô không hề do dự, lấy điện thoại ném vào túi xách, lấy chìa khóa xe, xách túi xách, rón rén ra ngoài, cẩn thận nghe nghóng, bên ngoài không có ai, cô khom lưng cúi người như một tên trộm mà xuống tầng, thuận lợi không bị phát hiện. Cô chạy đến nhà xe, nổ máy rời đi.

Sao trên trời lấp lánh, tâm trạng của Tần Vũ Phi cũng bay bổng. Cô gọi điện thoại cho Cố Anh Kiệt, hỏi anh địa chỉ của nhà họ Cố.

Cố Anh Kiệt nói địa chỉ cho cô, hỏi: “Sao vậy?”.

Cô cười, nói: “Em thấy nhớ anh”, sau đó thì cúp máy, chuyên tâm lái xe.

Cố Anh Kiệt ngẩn người, bắt đầu thấy hưng phấn, lại không dám chắc, sẽ không phải giống anh đang nghĩ chứ? Cô đến tìm anh, ngay lúc này? Cố Anh Kiệt vội vàng thay quần áo, thay xong thì ngồi đợi, đợi một lúc lại nhìn đồng hồ.

Vô cùng chờ mong, lại có chút kích động.

Hai mươi phút sau, Tần Vũ Phi lại gọi đến: “Em đến rồi, đảo một vòng cũng không thấy chỗ nào kín đáo, em đành phải đậu xe ở chỗ ngã rẽ đằng trước, anh qua đây đi.” Không đợi Cố Anh Kiệt trả lòi, cô lại nói: “Cẩn thẩn chút, đừng để bị phát hiện đó”. 

Cố Anh Kiệt rất muốn cười, thật sự cười thành tiếng rồi. Muốn chơi trò lén lút sao? Nghĩ đến lần trước mình vì muốn gặp cô mà lén la lén lút chạy ra ngoài, còn lần này đổi sang cô đến gặp anh. Đã khuya như vậy, đường lại xa như thế.

Anh không nhịn được nở nụ cười, khóe miệng kéo lên đến mang tai. Trước đây chưa từng có cô gái nào giống cô, làm việc to gan nhưng gặp chuyện lại nhút nhát, kiêu căng hống hách lại sợ trước sợ sau, mâu thuẫn đến không thể hình dung, nhưng anh thích cô như thế. Giữa họ có sự ăn ý, họ là một đôi trời sinh, anh rất tin tưởng điều này.

Cố Anh Kiệt cầm điện thoại lén lút chạy ra ngoài, ngã rẽ đầu đường khá xa, anh dùng tốc độ chạy nước rút mà chạy qua đó, anh đã thấy xe cô, đèn sau còn đang bật. Anh chạy đến, cô mở cửa xe cho anh, hai người nhìn nhau cười nhìn như kẻ ngốc.

“Nhớ anh hả?” Anh hỏi cô.

Lúc này cô sửa lại lời, không chịu nói thật lòng: “Cũng không nhớ lắm”.

Cố Anh Kiệt bật cười.

Tần Vũ Phi trừng anh: “Cái chính là em nhất định phải đến tính sổ với anh, em rất muốn đánh anh vài cái”.

“Được thôi, cho em đánh.” Cố Anh Kiệt dứt lời liền kéo cô vào lòng hôn.

Cô nhiệt tình đáp lại anh, trong lòng rất thỏa mãn.

Hai người hôn rồi lại hôn, không nỡ tách ra. Cô không cách nào kháng cự lại sự nhiệt tình trong lòng, hỏi anh: “Hay là dẫn em về nhà đi?”.

Cố Anh Kiệt nghe ra ý cô, nhưng cố ý trêu cô: “Giờ muốn đi dọa mẹ anh à? Đi!”.

Tần Vũ Phi nũng nịu đánh anh một cái, nói:”Bỏ đi, anh không muốn thì thôi anh xuống xe về đi”.

“Ấy, nhẫn tâm thế.” Cố Anh Kiệt giả vờ, anh nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười kia không che dấu được sự nhiệt tình, “Đến nhà anh đi, anh muốn em rồi”.

Thế là xe bắt đầu chạy, phóng về hướng nhà riêng của Cố Anh Kiệt mà đi. Dọc đường đi hai người đều không nói chuyện, thi thoảng lại liếc mắt nhìn nhau, khiến cho lửa tình tăng cao. Trong thang máy Cố Anh Kiệt không nhịn được mà ôm chặt cô vào lòng, cô bật cười, rất đắc ý. Nghĩ đến câu Cố Anh Kiệt nói với mọi người khác nếu anh dám bắt cá hai tay thì cô sẽ đánh chết anh, cô lại càng cười to hơn. Được thôi, cô không để tâm nữa, cô cũng thấy đây là kiểu khoe khoang tình cảm.

Một hồi ân ái nhiệt tình không thể chờ đợi thêm nữa diễn ra ngay sau khi hai người vừa vào cửa, họ hòa hợp, vui sướng, hưởng thụ, cảm thấy không thể nào ngọt ngào hơn được. Xong việc thì đã rất khuya, chẳng ai muốn động đậy, thế là nằm trên giường định cứ thế ngủ luôn, mặc kệ ngày mai thế nào.

“Anh nhất định không được nói cho mẹ anh biết là em lôi anh đi đó.” Tần Vũ Phi dặn anh.

Cố Anh Kiệt: “Không cần ói mẹ anh cũng biết thôi”. 

Tần Vũ Phi đá anh một cái: “Mặc kệ, dù sao anh cũng phải bịa ra một chuyện cho ra hồn, phả giữ gìn hình tượng cho em”.

“Ừ, hình tượng của em chính là dụ dỗ trai nhà lành.” Cố Anh Kiệt chưa dứt lời đã ăn đạp. “Anh không ngại bị dụ dỗ chút nào.” Anh nói tiếp.

“Thấy ghét.” Cô nhắm mắt buồn ngủ, nhưng trong miệng vẫn trách móc anh.

Anh kéo cô vào lòng, cô lại nói: “Đáng ghét:.

Sau đó họ ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau tỉnh giấc, Tần Vũ Phi lại phát rầu. Kích động là phải trả giá, tham vui thì phải gánh chịu hậu quả. Giờ cô lo không nổi chuyện Cố Anh Kiệt làm sao gạt mẹ anh nữa, cô cũng phải nghĩ xem nên giải thích nguyên nhân nửa đêm nửa hôm biến mất khỏi nhà với mẹ mình thế nào đây.

Hay là… cứ thẳng thắn nói ra vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi