NHÕNG NHẼO GẶP ĐA TÌNH

Type: Phương Phương

Trên đường đi Cố Anh Kiệt vẫn không ngừng gọi điện cho Tần Vũ Phi, nhưng đều bị ngắt máy. Sau vài lần, anh không gọi nữa. Cố Anh Kiệt nghĩ có phải cô cho số anh vào danh sách đen rồi không?

Nghĩ vậy Cố Anh Kiệt vừa giận vừa lo. Cô gái này một khi đã nổi nóng thì không ai cản được. Anh sợ cô đến đó sẽ chịu thiệt vội vàng gọi điện cho vài người bạn, xem họ ai ở gần nhất thì nhanh chóng qua giúp.

Bà Cố ngồi trên xe không nói gì, chỉ nhìn con trai điên cuồng giận giữ không ngừng gọi điện.

Cuối cùng Cố Anh Kiệt lại gọi cho Abby, hỏi cô ta tình hình bây giờ thế nào. Hai người cãi nhau một trận trong điện thoại, vì Cố Anh Kiệt lại trách móc Abby vì sao lại nói địa chỉ cho Tần Vũ Phi biết, Abby lại mắng thái độ của Tần Vũ Phi là thế nào, dựa vào đâu mà hung dữ như thế. Có bản lĩnh thì qua đây đi! Cố Anh Kiệt vô cùng tức giận, mắng Abby ngang ngược, sau đó ra lệnh cho cô ta nhanh chóng đuổi tên bạn trai kia đi, nếu không lát nữa Tần Vũ Phi qua đó, thế nào cũng xảy ra xung đột.

Abby đáp lại bằng một trận khóc lớn, mắng anh không có lương tâm. Nếu cô ta có thể đuổi anh ta đi thì cần gì hạ mình đi cầu cứu như bây giờ nữa, còn bị hết người này đến người kia mắng chửi. Tâm trạng cô ta rất xấu, tiếng gào thét vang trong điện thoại, bà Cố ngồi trong xe nghe được rất rõ.

Khi Abby bắt đầu ném đồ đạc, chửi thề thì Cố Anh Kiệt liền cúp máy. Bà Cố bảo tài xế lái xe nhanh một chút. Nhưng không may, phía trước đang kẹt xe.

Cố Anh Kiệt lo lắng đứng ngồi không yên trong xe, anh không ngừng gọi điện cho Tần Vũ Phi, tiếc là đều không gọi được. Anh lấy điện thoại bà Cố gọi cho cô, cô lại bắt máy, vừa “alo” thì nghe thấy tiếng của Cố Anh Kiệt, không thèm nghe anh nói gì, dứt khoát cúp máy. Gọi lại lần nữa thì lại không gọi được.

Cố Anh Kiệt thật không còn cách nào khác, nhìn dòng xe đang nhích từng chút một như ốc sên bò, lòng như lửa đốt. Chỉ mong Tần Vũ Phi cũng đang bị kẹt xe, không đi được.

Mất một lúc lâu, rốt cuộc Cố Anh Kiệt cũng đến nơi cần đến. Xe còn chưa dừng hẳn anh đã vội phóng xuống. Thang đang ở trên tầng trên, anh không đợi được đã chạy thang bộ lên tầng mười, còn chưa đến nơi đã nghe tiếng tranh cãi. Cố Anh Kiệt sợ đến tim muốn ngừng đập, nhanh chóng tăng tốc chạy đến tầng mười, vừa mở cửa thang bộ ra liền thấy Tần Vũ Phi dùng sức tát một người đàn ông.

“Vũ Phi!” Cố Anh Kiệt la lên, đang muốn chạy đến bảo vệ cô thì thấy một người cao to ra tay cản người bị đánh kia đánh trả, sẵn tay cho hắn ta thêm một đấm.

Cố Anh Kiệt ngây người, lúc này mới phát hiện trên hành lang đứng rất nhiều người. Ngoài Tần Vũ Phi và Abby còn có ba bốn anh chàng cao to mà anh không quen. Ngay cả Từ Ngôn Sướng và một người bạn khác của anh cũng có mặt.

Từ Ngôn Sướng nhìn thấy anh, vội đi đến báo cáo: “Mình cũng mới đến, ở đây náo nhiệt quá, mải xem nên chưa gọi điện cho cậu”.

Lúc này anh nghe tiếng Tần Vũ Phi hung hăng nói: “Anh dám đụng đến tôi thử xem, anh có tin tôi đánh gãy chân anh rồi còn có thể kiện anh tội cố ý gây thương tích không?”.

Người đàn ông kia lớn tiếng mắng: “Tao tin cái…”.

Hắn ta còn chưa mắng xong, Tần Vũ Phi đã lấy bình xịt phun thẳng vào mặt hắn ta. Người đàn ông kia kêu lên một tiếng, Tần Vũ Phi liền đưa chân đạp. Hắn ta không nhìn được, nhưng vẫn vừa mắng vừa xông đến đánh Tần Vũ Phi, anh chàng cao to đứng bên cạnh Tần Vũ Phi ra tay lần nữa, đánh tên kia ngã lăn ra đất.

Cố Anh Kiệt sửng sốt nhìn Tần Vũ Phi ra uy không khác gì đại ca xã hội đen. Anh biết cô nóng giận lên thì rất dữ, nhưng không nghĩ lại đến mức này. Không chỉ hung dữ một mình còn biết dẫn theo người đến đánh tập thể nữa. 

Từ Ngôn Sướng ở bên cạnh nói: “Cậu lo quá rồi. Cô nàng hung dữ nhà cậu đâu cần chúng ta giúp đỡ, tự cô ấy đã dẫn theo người rồi.”

Về chuyện này thì Cố Anh Kiệt thật không biết có nên vui mừng hay không nữa. “Họ là ai vậy?” Cô sẽ không tìm xã hội đen đến giúp thật chứ?

“Lúc nãy mình có lén chạy qua hỏi thử một người, họ là công ty vệ sỹ nhà họ Tần thuê. Tần đại tiểu thư gọi một cú điện thoại, liền phái được mấy vệ sĩ ngay.”

Cố Anh Kiệt hiểu ra rồi. Nhà họ Tần hẳn phải thuê vệ sĩ, lắp đặt hệ thống giám sát trong nhà và bảo vệ an toàn trong những tình huống đặc biệt, thật ra nhà họ Cố cũng có, tài xế của anh trai anh chính là do công ty vệ sĩ phái đến, nhưng anh không dùng vì thấy không cần thiết.

Cố Anh Kiệt thở phào, may mà cô không tức đến mụ mị, còn biết gọi người đến bảo vệ mình.

Lúc này cửa thang máy mở ra, bà Cố dẫn theo tài xế từ trong bước ra. Đi cùng còn có hai người cảnh sát và một người đàn ông trung niên mặc âu phục thắt caravat.

Lúc bấy giờ Tần Vũ phi đang mắng: “Người ta đã nói chia tay rồi, chia tay đó, có hiểu không? Chính là không cần anh nữa đó. Cho nên anh cút ra xa được chừng nào thì cút đi, cứ bám lấy người ta không buông thì ra giống gì? Anh là đàn ông hay sâu bọ vậy! Còn dám đánh phụ nữ! Bản thân anh không biết làm người, tự nhiên sẽ có người dạy anh thôi!”.

Bà Cố ngơ ngác, đi đến bên cạnh Cố Anh Kiệt, anh nhỏ giọng giải thích tình hình với bà, nói Tần Vũ Phi dẫn theo vệ sĩ đến. Bà Cố cũng nói với anh: “Hai anh cảnh sát kia vừa khéo đi cùng thang máy với mẹ, chắc cũng vì chuyện này mà đến”.

Hai người cảnh sát quả đúng đến là vì chuyện này, người đàn ông trung niên kia cũng thế. Họ đi về phía Tần Vũ Phi, cảnh sát hỏi: “Vị nào là Tần Vũ Phi?”

“Tôi đây.” Tần Vũ Phi hất cằm, rất có khí thế. “Cảm ơn anh cảnh sát, các anh vất vả rồi.”

“Chuyện nên làm mà.” Hai người cảnh sát đều rất khách khí.

Tần Vũ Phi chỉ người bạn trai của Abby, nói: “Chính là người này, anh ta bạo lực với bạn tôi, quấy rối tình dục, chiếm dụng tài sản, lúc nãy còn động tay động chân với tôi, tổn hại thân thể”.

Nghe cô nói vậy, tên đàn ông kia tức giận mắng, còn chưa kịp mắng hết câu đã bị người Tần Vũ Phi dẫn đến đấm cho một cái. Cảnh sát làm như không thấy, chỉ nói: “Vậy chúng tôi sẽ dẫn anh ta về điều tra”.

“Vất vả cho các anh rồi.” Tần Vũ Phi khách sáo nói.

Bạn trai Abby sửng sốt, “Tao khinh, chúng mày dám. Tao phải kiện bọn mày, cảnh sát cũng không thể bắt người bừa bãi được”.

“Được thôi, đợi anh kiện.” Tần Vũ Phi không gấp gáp, “Luật sư tôi cũng tìm đến rồi, anh không kiện tôi thì anh không có bản lĩnh”. Cô nói với người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh: “Luật sư Trần”.

Người kia vội đáp: “Cô Tần”.

Tần Vũ Phi chỉ vào Abby đang bị hóa đá: “Cô này liên tục bị quấy rối, an toàn cá nhân bị uy hiếp, mời ông cho cô ấy chút hỗ trợ pháp luật, hóa đơn cứ tính cho tôi”.

Luật sư Trần gật đầu, lấy danh thiếp ra đưa cho Abby, tự giới thiệu mình đến từ  văn phòng luật sư nào, Abby ngơ ngẩn nhận lấy, hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.

Người bạn trai của Abby đang bị cảnh sát giữ lấy cũng ngây người, không ngờ trong chớp mắt mà cả luật sư cũng đã đến. Nhưng hắn ta vẫn mạnh miệng: “Có luật sư thì giỏi lắm chắc, ông đây cũng mời được”.

“Giám đốc Lưu.” Tần Vũ Phi lại gọi giám đốc công ty vệ sỹ, nói: “Trong thời gian cảnh sát giữ anh đây để điều tra, phiền các anh cũng điều tra một chút tình hình cá nhân của anh ta. Có chuyện gì xấu, như đánh nhau, trộm cắp, trốn thuế, chơi gái gì đó, đều thu thập lại, cảnh sát sẽ cần đến”. Cô nhìn bạn trai Abby, cười lạnh: “Tôi dám cá, anh đây chắc chắn đã làm không ít chuyện đặc sắc, những chuyện tôi liệt kê vẫn chưa đủ đâu”.

Sắc mặt bạn trai Abby trắng bệch, cuối cùng cũng hiểu ra, cô gái trước mặt đây là làm thật, không xử lý triệt để hắn ta thì sẽ không dừng lại.

Tần Vũ Phi đi đến trước mặt hắn ta, nói: “Tôi không biết anh, cũng không có thù oán gì với anh, nhưng anh quá không hiểu chuyện, con gái đã nói không thì chính là không, nói chia tay chính là chia tay, bây giờ anh hiểu chưa?”

Người kia suy nghĩ, vẫn nên thành thật gật đầu, hy vọng nhún nhường một chút có thể thoát được kiếp nạn này.

Nhưng Tần Vũ Phi lại lạnh nhạt nói: “Giờ hiểu ra thì muộn quá rồi”.

Người kia sững người, lại muốn nổi giận. Tần Vũ Phi lại nói tiếp: “Anh làm cho rõ tình hình đi, không phải ra vẻ mạnh mẽ thì thắng, không phải nắm đấm mạnh thì thắng, cũng không phải anh muốn thế nào thì thế đó đâu. Hôm nay anh xui xẻo gặp phải tôi, nhưng tôi đây là người biết lý lẽ, không phải xã hội đen. Anh cứ đến chỗ cảnh sát uống chén trà, bình tĩnh lại, suy nghĩ cho kỹ trước đi. Nếu anh đồng ý không đến làm phiền Abby nữa, để cô ấy có thể sống những tháng ngày yên ổn, không ảnh hưởng đến người khác, vậy thì anh cũng sẽ không gặp phiền phức gì. Còn không, chúng ta cứ đợi mà xem. Tính khí của tôi cũng xấu lắm.”

Cô nói rất lạnh nhạt, nhưng khí thế ngun ngút, bạn trai Abby sợ đến ngây người.

Cảnh sát dẫn hắn ta đi. Tần Vũ Phi gọi một cuộc điện thoại: “Chú La, cảm ơn chú, dạ, họ đến rồi, dẫn người đi rồi ạ. Cảm ơn chú”.

Abby ngây ra nhìn Tần Vũ Phi, rõ ràng người trong điện thoại có quan hệ với cảnh sát, Tần Vũ Phi này hình như là người rất đáng sợ.

Tần Vũ Phi cúp mát, quay sang Abby: “Bây giờ đến lượt cô. Những gì tôi muốn nói rất đơn giản. Cô muốn tái hợp với Cố Anh Kiệt là chuyện của cô, cô muốn tìm anh ấy làm nũng là chuyện của cô, cô muốn bám lấy anh ấy không buông cũng là chuyện của cô, nhưng bây giờ anh ấy là bạn trai của tôi, mấy cái chuyện của cô trở thành chuyện mà tôi rất ghét. Tôi đây tính tình hẹp hòi, cô làm tôi ghét thì tôi sẽ nổi giận. Cho nên, tránh cho tôi trong lúc nóng giận làm ra chuyện gì thất lễ, tốt nhất cô nên học cách tự trọng đi. Phụ nữ biết tự trọng thì sẽ đáng yêu. Nếu cô cần giúp gì, cứ gọi cho tôi, muốn tìm người trò chuyện, cứ gọi cho tôi, muốn chết, thì cứ gọi cho Cố Anh Kiệt. Tôi đang nói tiếng Trung, cô nghe hiểu chứ?”.

Abby lẳng lặng nhìn Cố Anh Kiệt đang đứng giữa đám người kia một cái, anh vừa đến đã lớn tiếng gọi tên Tần Vũ Phi, cho nên dù tình hình hỗn loạn đi nữa cô ta vẫn biết là anh đã đến. Nhưng anh vẫn không bước qua, vẫn không lên tiếng. Cô ta có lén nhìn anh mấy lần, anh chỉ một mực nhìn Tần Vũ Phi.

“Tôi hiểu được tiếng Trung.” Abby đáp, hốc mắt nóng lên. Cô ta không thể hình dung được tâm trạng của mình lúc này, cô ta biết mình và Cố Anh Kiệt không còn cơ hội tái hợp nữa, không biết là tiếc nuối hay đau buồn. Chuyện rắc rối làm phiền cô ta bấy lâu dường như đã được giải quyết, cô ta vui mừng, nhưng bị Tần Vũ Phi dùng cách như vậy để giải quyết, cô ta lại thấy rất mất mặt, rất lúng túng.

“Hiểu là tốt. Cô thông minh như thế, sẽ không làm chuyện ngốc nghếch đâu.” Tần Vũ Phi lạnh lùng nói xong, quay sang nói với giám đốc công ty vệ sỹ bên cạnh: “Giám đốc Lưu, phiền anh giúp xử lý những chuyện tiếp theo. Cô đây trước kia thuê chung nhà với tên kia, chắc còn đồ đạc ở bên đó, xem xem cô ấy có cần trở về dọn dẹp không, sắp xếp người qua giúp một tay. Đảm bảo tên kia không còn cớ gì để đến quấy rầy cô ấy nữa”.

Giám đốc Lưu lập tức nhận lời.

Tần Vũ Phi xoay người, chuẩn bị đi thì thấy Cố Anh Kiệt và mấy người bạn của anh, cô lạnh lùng nói: “Hết chuyện rồi, các anh trai, giải tán đi”.

Dứt lời không thèm để ý đến họ nữa, tự mình đi đến thang máy, bấm nút gọi thang xuống.

Cố Anh Kiệt vội vàng chạy qua kéo cô lại: “Vũ Phi, chúng ta nói chuyện một lúc đi”.

Tần Vũ Phi hất tay anh ra, lạnh lùng nói: “Anh Cố, có câu này tôi muốn nói với anh, tôi tốt với anh không phải lẽ tất nhiên, mà là vì tôi thích. Đến khi tôi hết thích, anh đi mà gặp quỷ đi”.

Mặt Cố Anh Kiệt trắng bệch, mềm mỏng nói: “Là anh không đúng, em đừng giận nữa mà”.

Thang máy đã lên đến, Tần Vũ Phi bước vào, quay đầu lại nói với Cố Anh Kiệt: “Trước khi em chịu để ý đến anh, anh đừng đến tìm em. Nếu không thì chúng ta chia tay”.

Cố Anh Kiệt ngây người, nhất thời vẫn chưa hiểu được lối tư duy trong câu nói đó.

Trong lúc anh đang ngẩn người đó, cửa thang máy đã đóng lại. Tần Vũ Phi biến mất khỏi tầm mắt anh.

Tần Vũ Phi đi thẳng xuống tầng, trở vào trong xe của mình, nổ máy, lái xe lên đường.

Xe đi được một đoạn, nước mắt cô bắt đầu rơi xuống.

Cô ra sức lau đi, nhưng vừa lau thì một hàng khác lại rơi xuống.

Cô lại lau, nhưng lau thế nào cũng không khô được.

Nước mắt làm nhòe tầm mắt cô, cô không thể không tấp xe vào bên lề, sau đó thì gục mặt lên vô lăng khóc lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi