NHƯ CHÂU TỰA NGỌC


Có thể nói bách tính biết sơ lược đôi chút về ân oán giữa Thành vương phi và đương kim Hoàng thượng, nguyên nhân chủ yếu chẳng khác mấy câu chuyện cũ rích mang chủ đề mẹ kế ác độc giày vò hành hạ con cái của vợ trước.
Người ta đã thấy nhiều câu chuyện mẹ kế hành hạ con ghẻ rồi, cộng thêm sau khi Tấn Ưởng đăng cơ, Đại Phong luôn mưa thuận gió hòa, bách tính an cư lạc nghiệp, dân chúng khắp nơi kéo về, ngay cả nước phụ thuộc như Ly quốc cũng sát nhập vào nội cảnh Đại Phong, công lao to lớn như vậy cho nên trong mắt dân chúng thì Tấn Ưởng là một hoàng đế tốt và tỏa sáng hiếm có.
Con người luôn có khuynh hướng thiên vị với người mình yêu thích, cho nên một bên là mẹ ghẻ ác độc, bên kia là một minh quân nhân hậu bị mẹ ghẻ hành hạ khi còn nhỏ, trong ý thức của mọi người dĩ nhiên đều nghiêng về phía Hoàng đế đã mang lại cho bọn họ cuộc sống an ổn và thoải mái.
Tự bản thân Thành vương phi cũng hiểu rõ điều này.

Tấn Ưởng đã trở thành con trai của Thái hậu cùng tiên đế từ lâu, trên danh phận đã không còn liên quan gì đến bà, còn tính về mặt huyết thống thì càng chẳng có tý dính dáng gì với nhau.

Bà đang lôi hai chữ “hiếu đạo” ra đè người, thế nhưng vẫn áp chế không được vị đương kim Hoàng thượng này.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tấn Ưởng xuất hiện, đầu óc bà trống rỗng chẳng thể suy nghĩ được gì, đến khi thanh tĩnh lại đã nghe Tấn Ưởng liên tục hạ ba đạo khẩu dụ, lúc này bà mới hoảng sợ.
Người ta có quan hệ thông gia với nhà Hoàng hậu, Tấn Ưởng không bao che mà trực tiếp xử tử hình, cũng chẳng thèm thông qua việc tra thẩm của Hình bộ cùng Đại Lý tự, hôm nay bà tới đây gây loạn thế này, chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ.
Tuy rằng bà ngu dốt nhưng vẫn biết tốt xấu, chí ít Tấn Ưởng không thừa cơ đẩy xuống bùn để con trai bà ra đi không minh bạch, mà buộc kẻ giết người phải đền mạng.

Thế nhưng bà lại vô duyên vô cớ rớt xuống làm quận vương phi, chồng của bà là Thành thân vương, cớ sao bà lại trở thành quận vượng phi? Đây quả thực quá hoang đường, Đại Phong nào có quy củ lẫn tổ chế này? Bà muốn đứng lên kháng nghị, nhưng khi nhìn thấy Tấn Ưởng mặt không thay đổi, bất giác lại nhớ đến mười năm trước.
Khi đó, Tấn Ưởng vẫn chưa tròn mười tuổi, tuy dáng dấp nhỏ gầy, nhưng khuôn mặt hắn lại được thừa hưởng tất cả ưu điểm của mẫu thân, khiến bà hễ nhìn thấy liền nhớ tới Tư Mã thị cao cao tại thượng.
Bà là con gái của gia đình có vọng tộc nhất vùng Cẩm Châu, dung mạo xinh đẹp, lại có quan hệ dây mơ rễ má với Lý gia trong kinh thành, miễn cưỡng cũng được xem như một chi nhánh xa xôi của Lý gia nên đã lọt vào mắt xanh của Thành vương.

Tư Mã thị vừa chết chưa tròn trăm ngày, Thành vương đã không kịp chờ đợi cưới vội bà về, bảy tháng sau, bà liền sinh cho Thành vương một đứa con trai, bà biết có người nói xấu ở sau lưng, thế nhưng vậy thì thế nào, ở cái đất Cẩm Châu này, làm gì có ai không cúi đầu khi nhìn thấy bà.
Hơn nữa đứa con của Tư Mã thị cao cao tại thượng lưu lại này chẳng phải còn bị bà đùa bỡn trong lòng bàn tay đó sao, bà ghét Tư Mã thị, dĩ nhiên cũng ghét luôn con của bà ta.
Lúc đó phụ mẫu bà cũng từng khuyên can, sống cần giữ lại đường lui, chớ nên làm quá mức tuyệt tình, thế nhưng bà không cam lòng, nếu lưu một đường cho Tấn Ưởng, con trai bà phải làm sao? Lẽ nào để cho Tấn Ưởng làm thế tử, trở thành Thành vương tương lai sao?
Sớm biết rằng sẽ có ngày hôm nay, mười năm trước bà đã không mềm lòng lưu lại cái mạng này cho hắn.

Mùa đông lạnh lẽo năm đó, ai biết hắn bị rơi xuống ao còn lây lất sống dậy được, nếu lúc đó bà phái người canh giữ ở bên ao không để cho hắn trồi lên thì tốt rồi.
Có lẽ… Có lẽ người đang ngồi trên vị trí này chính là con trai của bà, con trai của bà cũng không phải chết…
Nghĩ đến đứa con trai đã chết của mình, Thành vương phi lảo đảo vài bước, ngồi dưới đất gào khóc điên cuồng, khóc than thảm thiết, ruột gan đứt từng khúc.

Tấn Ưởng chẳng chút cảm xúc đưa mắt nhìn Thành vương phi ngồi thương tâm khóc, trong lòng hắn cũng chẳng chút cảm động nào, thậm chí ngay cả tiếc rẻ cũng không có, cứ lẳng lặng nhìn người đàn bà đang ngồi khóc dưới đất.
Khi hắn còn bé đã từng hận bà ta, thậm chí từng nghĩ đến chuyện sẽ giết bà ta như thế nào, nhưng khi hắn ngồi trên địa vị cao nhất kia, nhìn lại người đàn bà này, đã không còn xem bà ta là một trong số những kẻ thù của mình nữa.

Một người đàn bà như vậy, làm sao đủ tư cách trở thành kẻ thù của hắn, muốn bà ta chết thì chỉ cần nói một câu vô cùng đơn giản.
Thành vương phi khóc chán chê rồi, nỗi đau thương trong lòng dần dần vơi đi, sau đó ngẩng đầu nhìn lại, thấy một đôi mắt lạnh như băng chẳng chút cảm xúc gì đang nhìn mình, năm đó khi bà nhìn thấy con cái bắt nạt Tấn Ưởng thì ánh mắt Tấn Ưởng cũng nhìn con cái bà như vậy.
Đứa bé này chính là một con sói, tim lạnh tình lạnh, thủ đoạn độc ác, mà bà hay con cái của bà chẳng khác nào một miếng thịt, một khúc xương trong đôi mắt đó, chỉ cần hắn thấy đói bụng sẽ tuyệt đối cấu xé, gặm nhấm bọn họ ra chẳng chút nương tay, cũng chẳng chút lưu tình nào.

Thành vương phi sợ, bà co rúm người lại, muốn bò dậy, thế nhưng chỉ lắc lư được vài cái lại té ngã xuống đất.
“Hoàng hậu của trẫm không cừu không oán với ngươi, vì sao ngươi cứ phải nguyền rủa nàng?” Tấn Ưởng lạnh lùng nói: “Năm đó các ngươi đẩy trẫm ngã xuống ao, cho rằng trẫm đã chết, liền nghênh ngang rời đi, thế nhưng trẫm lại không chết, còn cưới được người con gái mình yêu thương, bây giờ ngươi lại bắt đầu nguyền rủa nàng, trẫm rất muốn biết, rốt cuộc thì ngươi căm thù trẫm đến mức độ nào mà phải ra tay làm những chuyện như vậy?”
Bất cứ nhà phú hào nào cũng không hề xảy ra chuyện kế thất hành hạ con ghẻ đến mức như vậy.

Bọn họ cần thể diện, cần giữ lại danh tiếng cho con cái của mình nên tuyệt đối không để mấy chuyện thế này truyền ra ngoài, chẳng những khiến cho mặt mũi bị bôi nhọ mà danh tiếng của con cái mình cũng bị sứt mẻ.
Đã là mẫu thân, mặc dù không suy nghĩ vì mình thì cũng muốn lo lắng cho con cái, cho nên mặc dù không thích con ghẻ, cũng sẽ không thẳng tay hành hạ giống như Thành vương phi.

“Ngươi muốn trách thì trách người mẹ ruột của mình đi.” Ánh mắt Thành vương phi vô cùng căm hận nhìn Tấn Ưởng: “Nếu không phải năm đó bà ta đã đối xử với ta như vậy thì ta đâu đối đãi ngươi như thế?”
Năm đó bà và Thành vương có tình có ý với nhau, sau khi Tư Mã thị biết chẳng những không đánh không mắng gì bà mà chỉ nói một câu duy nhất.
“Người ti tiện chỉ bốc mùi thối khó ngửi.”
Bà ta thì có cao quý gì hơn bà chứ, chẳng phải chỉ vì bà ta có cái họ Tư Mã sao?
Thế nhưng cho dù có cao quý tới đâu đi nữa thì có lợi lộc gì, bà ta đã chết.
Chết rất hay, chết rồi thì bà có thể ngủ cùng người đàn ông của bà ta, đánh con cái của bà ta, ai bảo năm đó bà ta đã nhìn bà bằng ánh mắt như vậy chứ?
Tấn Ưởng nhìn Thành vương phi đang chìm trong hồi ức xưa cũ, sắc mặt vặn vẹo xấu xí, đột nhiên không có hứng thú hỏi tiếp, hắn lạnh lùng nói: “Thành vương đã chết rồi, tước vị còn trống, phải có một người kế thừa mới được.”
“Con trai thứ ba của Thành vương từ trước đến nay luôn thành thục ổn trọng, cứ để hắn ta kế thừa tước vị của Thành vương, định cư tại kinh thành.” Tấn Ưởng nhìn sang Thành vương phi: “Về phần ngươi, phải đi đạo quan cầu phúc cho Thành vương, một ngày nên nghĩa vợ chồng trăm ngày sau vẫn còn tình nghĩa, chờ sau khi tang lễ nhị công tử quý phủ xong xuôi thì chấp hành.”
“Không, không thể…” Thành vương phi lắc đầu nói: “Con cái của con tiện nhân kia sao có thể kế thừa tước vị, nó chỉ là một thứ xuất…”
“Xuỵt!” Tấn Ưởng đặt ngón trỏ lên trên môi làm dấu hiệu giữ im lặng: “Trẫm nói được là được, ngươi hiểu không?”
Thành vương phi ngơ ngác nhìn Tấn Ưởng, rõ ràng ánh mắt đối phương rất bình thản, thế nhưng lại khiến bà vô cùng sợ hại, thấy ngự giá rời đi, bà vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Bà có thể khẳng định, nếu lúc đó bà nói thêm dù chỉ một câu, hậu quả chắc chắn bà không thể gánh nổi hậu quả.
Tấn Ưởng chính là người điên, một người điên nhưng có dáng vẻ hào hoa phóng khoáng.
“Quận vương phi, cửa Chu Tước chính là cổng quan trọng ra vào của hoàng cung, nếu như ngài không còn gì nữa thì mau rời khỏi chỗ này thì hơn.” Hồ Kỳ Vân nhìn hai tên thái giám đang đè vai Thành vương phi, vẻ mặt lạnh lùng: “Bằng không thần chỉ có thể làm theo quy củ.”
Quy củ, cái gì quy củ?
Người tự tiện xông vào hoàng cung, giết không tha.
Thành vương phi đẩy thái giám đang đứng quanh bà ra, vừa khóc vừa cười nhìn Hồ Vân Kỳ: “Đương kim Hoàng thượng là một…”
“Ô ô.” Một bàn tay xuất hiện bịt kín miệng của bà.
“Thành quận vương phi thương tâm quá độ, tinh thần bấn loạn, mau đưa bà ấy hồi phủ nghỉ ngơi đi.” Hồ Vân Kỳ xắn tay áo, để cho thái giám đem Thành vương phi áp vào trong xe ngựa.
“Các ngươi đều là hạ nhân của Thành vương phi, nếu chủ nhân phạm sai lầm, các ngươi cũng không còn mệnh sống tiếp đâu.” Hồ Vân Kỳ nhìn sang hạ nhân được Thành vương phi mang tới: “Hầu hạ chủ nhân các ngươi cho tốt, nếu để xảy ra bất cứ chuyện gì, các ngươi cũng tự chuẩn bị cho mình đi.”
Từ lúc Tấn Ưởng xuất hiện, mấy hạ nhân này đã sợ đến mức đứng cũng không vững, bây giờ nghe Hồ Vân Kỳ nói như vậy, đã sớm gật đầu lia lịa, nào dám phản bác lời của hắn, lúc này liền vội vàng leo lên mã xa, rời đi nhanh như một làn khói.
Ngày xưa chẳng biết cái gì là khí thế bậc đế vương, hôm nay cuối cùng bọn họ cũng chân chính thấy được.
Thật là đáng sợ, phảng phất như đối phương chỉ cần chớp mắt một cái, bọn họ liền mất mạng.
“Vừa rồi chàng vội vàng đi như vậy, có chuyện gì xảy ra sao?” Cố Như Cửu thấy Tấn Ưởng vội vã rời đi, không lâu sau đã quay trở về, bỗng thấy


tò mò hỏi.
“Cũng không có gì quan trọng.” Tấn Ưởng đi tới bên cạnh Cố Như Cửu, nhìn bụng nàng càng lúc càng lớn: “Hôm nay cục cưng có ngoan không?”
“Tốt lắm.” Cố Như Cửu gượng gạo cười, khó nhọc ngồi xuống, lại từ từ đứng lên đi.
Đứa bé trong bụng nàng lúc này đã bảy tám tháng rồi, buổi tối luôn làm nàng thức giấc, có đôi khi còn buồn bực cáu gắt, đừng nói đến chuyện ăn chuyện uống, ăn nhiều một chút lại sợ đứa bé đạp phải dạ dày làm thức ăn trào ra, khiến nàng ăn cái gì vào là nôn ra cái đó.

Cho nên dạo này luôn phải ăn thành nhiều bữa, mỗi bữa một ít, cũng bớt bị giày vò hơn.
“Mang thai thật cực khổ.” Tấn Ưởng đau lòng đỡ Cố Như Cửu, chậm rãi bước đi tới đi lui trong phòng cùng nàng: “Hay là ta cho mời nhạc mẫu tiến cung ở cùng nàng vài ba hôm, nhạc mẫu đã hạ sinh qua mấy lần, nếu có nhạc mẫu ở cùng, ta cũng yên tâm.”
Hài tử đã bảy tám tháng, lúc nào cũng có thể hạ sinh, khi hắn phải lên triều, hắn sẽ rất lo nếu không có ai ở bên cạnh Cửu Cửu.
“Chuyện này…” Cố Như Cửu do dự một chút, nàng đưa ánh mắt đầy mong đợi sang nhìn Tấn Ưởng: “Như vậy có làm chàng khó xử không?”
Nếu phu thê thông thường, đừng nói nhạc mẫu đến ở vài ngày, mà cho dù có ở mấy tháng cũng chẳng là chuyện gì to tát, thế nhưng nơi này là hoàng cung, luôn phải cẩn thận chú ý nhiều hơn.
“Có gì đâu, toàn bộ trong cung này, chỉ có mẫu hậu, ta, nàng ba người chúng ta mà thôi, nếu nhạc mẫu đến đây ở thì càng thêm đông vui.” Tấn Ưởng sờ sờ mặt của Cố Như Cửu: “Nàng yên tâm, không có chuyện gì.”
“Ừ.” Cố Như Cửu gật đầu: “Chàng nói mẫu thân mang chao(*) mà thiếp thích ăn vào cung nữa nhé”.
(*) chao: một loại đậu hũ lên men.
“Được, nàng thích ăn gì thì cứ ăn cái đó.” Thấy Cố Như Cửu nở nụ cười, Tấn Ưởng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây vì đứa bé trong bụng càng ngày càng lớn, thai máy cũng càng ngày càng mạnh khiến buổi tối Cửu Cửu cũng khó ngủ, mỗi lần trở mình

cũng khó khăn, ban ngày ăn không ngon, ngồi không tiện, quả thực quá mệt mỏi rồi, Cửu Cửu có bao thuở phải chịu khổ sở như vậy.
Nhịn không được đưa ngón trỏ ra xoa xoa vành mắt đen của Cố Như Cửu, Tấn Ưởng thở dài nói: “Khổ cực cho nàng rồi.”
Cố Như Cửu cầm tay hắn nói: “Vậy sau này chàng phải đối xử với thiếp tốt hơn đấy, có biết hay không?”.
“Ừ.” Tấn Ưởng gật đầu nhận lời: “Nếu như có thể tùy ý biến nàng nhỏ lại rồi lại to ra thì hay biết mấy.”
“Vì sao?” Cố Như Cửu nghi ngờ nhìn hắn.
“Bởi vì như vậy thì ta có thể tùy ý đem nàng cất đi, cho dù ta đi bất cứ đâu cũng không phải lo lắng rời xa nàng.” Tấn Ưởng cảm giác nếu mình làm được như vậy có vẻ không hay cho lắm, thế nhưng chỉ có như vậy mới làm cho hắn thấy yên tâm.
“Chàng ngốc phải không.” Cố Như Cửu vươn tay kéo lỗ tay của hắn một cái: “Nhà chúng ta ở đây, chàng ra khỏi cửa thì phải có thiếp ở nhà trông nhà, khi chàng về thì trông thấy thiếp rồi.

Nếu chàng đem thiếp nhốt lại, vậy ai sẽ trông nhà?”
Lòng của Tấn Ưởng bỗng mềm nhũn và ngọt ngào khi nghe Cố Như Cửu nói mấy câu này, hắn cẩn thận đỡ Cố Như Cửu ngồi xuống, sau đó chỉ chỉ vào bụng Cố Như Cửu “Để nó trông nhà”.
“Chàng thật ngốc, thiếp không nỡ để con ngồi một mình ở nhà.” Cố Như Cửu cẩn thận sờ sờ bụng, cười ngọt ngào.
Tấn Ưởng không hiểu lại thấy trong bụng dấy lên ghen tuông, kỳ quái, sao hắn lại thấy ghen cơ chứ?

Cố Chi Vũ vừa bước chân vào trong nhà, nhìn thấy nhị đệ cưỡi ngựa lộc cộc chạy vào, vẻ mặt vẫn còn hiện rõ tức giận chưa tiêu tán, nếu như không nhìn thấy hắn, e rằng đã chạy ào vào trong nhà rồi.
“Đại ca.” Cố Tồn Cảnh vẫn còn tức giận, thế nhưng ở trước mặt đại ca cũng rất lễ phép.
“Có chuyện gì xảy ra? Cớ sao lại gấp gáp như vậy, chẳng nhẽ đệ nóng lòng gặp Viên Viên?” Cố Chi Vũ quay sang cười với Cố Tồn Cảnh.

Nghe đại ca nhắc tới con trai của mình, vẻ mặt Cố Tồn Cảnh cuối cùng cũng nhu hòa hơn, hắn tung người xuống ngựa, ném dây cương cho người gác cổng: “Chúng ta đi vào trước đã.”
Thấy hắn thực sự có việc cần nói, Cố Chi Vũ cũng không trì hoãn, theo hắn đi vào trong chủ viện, sau đó thỉnh an phụ mẫu, mới bước lại ghế ngồi xuống.
Hồ thị mới ra tháng không lâu, thân hình vẫn còn mập mạp hơn trước kia, nàng thấy sắc mặt hắn không tốt lại nhỏ giọng hỏi: “Chàng làm sao vậy?”
Cố Tồn Cảnh không muốn để cho tâm tình của mình ảnh hưởng đến kiều thê, quay sang cười trấn an nàng, sau đó mới nói với phụ mẫu và đại ca: “Hôm nay khi con đi qua cổng chu tước thì gặp Thành vương phi, Thành vương phi đứng chửi muội muội ngay tại cửa, con tức giận đạp cho bà ta một cái.”
“Cái gì?!” Dương thị lập tức lại vỗ bàn đứng lên: “Nữ nhi của ta chẳng cừu chẳng oán gì với bà ta, cớ sao bà ta lại chửi bới nữ nhi của ta?!”
Hồ thị nhìn chén trà trên bàn nảy lên mấy cái khi bà vỗ mạnh lên bàn, lập tức sinh lòng sùng bái.
Cố Tồn Cảnh liếc nhìn Cố Chi Vũ, mặt hơi do dự.
Chuyện này ảnh hưởng không hay đến thể diện của Cố Chi Vũ, người Cố gia cái gì cũng tốt, chẳng qua có tật bao che khuyết điểm, cho nên nghe thấy Thành vương phi nguyền rủa muội muội của mình, trong lòng hắn cũng không thoải mái.

Thấy nhị đệ ấp a ấp úng, còn liếc mắt nhìn sang mình, hắn lại cau mày nói: “Nhị đệ có lời gì cứ nói thẳng ra đi.”
“Bởi vì con trai của Thành vương phi bị đệ đệ của đại tẩu đánh chết, hơn nữa… trong lúc hai người họ cãi vã nhau, Trần Khổng còn mắng chửi hạ nhân Thành vương phủ, nói hắn là thông gia của Hoàng hậu nương nương, cóc sợ bất cứ ai.” Nói đến đây, Cố Tồn Cảnh còn tỏ ra phiền chán, hắn thấy Trần Khổng chẳng thể xem là thông gia gì của Cửu Cửu, vậy mà dám mượn danh nghĩa của muội muội đi tác oai tác qoái ở bên ngoài.

Quả thực đáng trách.

“Trần Khổng đánh chết nhị công tử Thành vương phủ?” Cố Trường Linh nghe vậy chau mày: “Hơn nữa đương kim Hoàng thượng lại bất hòa với nhị công tử, cũng không có làm mấy chuyện nhàm chán này, Trần Khổng lấy đâu ra lá gan lớn như vậy mà vung tay múa chân?” Mà hắn làm như thế cũng mặc kệ, cớ sao lại lôi danh tiếng Cố gia bọn họ ra, hành vi này quá ác độc.
Mà thông gia cũng chẳng ai làm như vậy cả, đây đâu phải thông gia mà chính là kẻ thù.
“Trần gia này thực sự là…” Cố Trường Linh thở dài, khi Trần lão gia còn sống thì Trần gia còn rực rỡ gấm hoa, từ khi Trần lão gia từ qua đời, mấy huynh đệ khác đều tách ra ở riêng, Trần thái thái từ trước đến nay đều cưng chiều con trai, chiều chuộng Trần Khổng đến mức chẳng biết lý lẽ là gì, phá hoại danh tiếng Trần gia.
Cố gia nào có lỗi gì với Trần gia, đến mức khiến Trần Khổng hủy hoại danh tiếng của Cố gia và cả con gái của lão?
Có điều, mặc dù bất mãn với Trần gia nhiều hơn nữa, Cố Trường Linh vẫn còn cố kị đây là nhạc gia của con trai lớn, cho nên cũng không nói tiếp.
“Phụ thân…” Cố Chi Vũ mới vừa lên tiếng, đã thấy quản gia cầm bái thiếp đi đến.
“Lão gia, Trần gia thái thái cùng với Trần gia Thiếu nãi nãi tặng bái thiếp đến.”
Cố Trường Linh cầm lấy bái thiếp nhìn sơ qua sau đó nói với quản gia: “Họ đang ở đâu?”
“Đang đợi trong phòng trà.” Quản gia không biết lão gia có muốn gặp mặt hai người này hay không, cho nên cũng không dám mời họ đi vào bên trong.
Dương thị trầm mặc không nói gì, sắc mặt của Cố Tồn Cảnh cũng khó coi, hai mẹ con đều cố nén cơn tức trong bụng, Cố Trường Linh thở dài: “Người tới là khách, mời họ vào đi.”
Cố Chi Vũ cụp mắt, nhìn hà bao cũ kỹ đeo ở bên hông mình thở dài.
Khi Trần thái thái và con dâu bà đi vào cửa, trên mắt vẫn còn sưng đỏ, nếu không có nha hoàn dìu, chỉ sợ bước đi cũng khó khăn.

“Ông thông gia, bà thông gia” Trần thái thái vừa lên tiếng, nước mắt lại rơi lã chã,nức nở nói: “Ta hôm nay đến, là muốn thay mặt đứa con nghiệp chướng cầu xin mọi người giúp đỡ một tay.”
“Bà thông gia, có lời gì cứ ngồi xuống rồi nói.” Dương thị ý bảo để cho nha hoàn Cố phủ đỡ hai người Trần gia dậy, chờ hai người họ ngồi xuống mới nói tiếp: “Chuyện xảy ra trong quý phủ, ta cũng nghe thấy rồi, chuyện lần này ngay cả Cửu Cửu nhà chúng ta cũng bị dính líu vào.”
“Bà thông gia, là ta không có giáo dục con cái, ta đến bồi tội cùng bà.” Vừa nói, liền muốn đứng dậy hành lễ với Dương thị.
Trần thái thái đã biết tiền căn hậu quả.

Trần Khổng nói hắn chính là thông gia của Hoàng hậu, trong lòng bà cũng hiểu rõ, những lời nói này sẽ ảnh hưởng không tốt đến Hoàng hậu, thậm chí một khi truyền tới tai người Cố gia, tất nhiên sẽ làm cho người Cố gia bực mình.


Nhưng lúc này ngoại trừ Cố gia, còn có ai có thể giúp được con của bà?
“Nhạc mẫu không cần như vậy.” Cố Chi Vũ sao có thể để cho phụ mẫu khó xử, hắn đi tới trước mặt Trần thái thái, đỡ bà dậy.
“Hiền tế, ngươi giúp cho đệ đệ một lần, đứa bé này cũng không phải hạng hung tàn gì, chỉ tùy tiện hành sự mà thôi, ta chỉ có mỗi mình nó là con, ngươi hãy giúp ta giữ mạng nó.” Nhìn thấy Cố Chi Vũ, Trần thái thái như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, hai tay nắm chặt lấy Cố Chi Vũ.
“Có lẽ nhạc mẫu vẫn chưa biết chuyện hôm nay Thành vương phi đến trước cổng Chu Tước buông lời nguyền rủa Hoàng hậu nương nương, nói nàng dung túng thông gia sát hại ngươi trong hoàng thất.” Cố Chi Vũ nhìn tay áo mình bị Trần thái thái nắm chặt: “Thê đệ có từng nghĩ đến chuyện những lời hắn nói ra đã đẩy danh tiếng của muội muội ta xuống, cũng mang đến phiền toái cho muội muội ta?”
Trần thái thái càng nghe càng phát hoảng, bà lắc đầu nói: “Từ nay về sau, ta nhất định sẽ bắt nó sửa đổi, tuyệt đối không để nó gây ta chuyện thế này nữa, ngươi giúp hắn lần này đi, nể mặt Tô Mi, ngươi giúp hắn một lần có được hay không?”
“Tô Mi đã qua đời, nhạc mẫu hà tất đem chuyện này ra làm phiền vong hồn của nàng.” Nghe thấy nhạc mẫu nhắc tới vong thế, sắc mặt Cố Chi Vũ càng thêm lạnh lẽo, kéo tay áo của mình lại: “Những năm gần đây, Trần

Khổng thường xuyên gây chuyện, khi đó hắn còn nhỏ, ta cũng không muốn để Tô Mi khó xử, luôn giúp hắn xử lí chu toàn.

Về sau, hắn thành thân, suốt ngày chơi bời lêu lổng, ta lại thay hắn trả nợ.

Hiện tại hắn đánh chết người, còn liên lụy danh tiếng muội muội ta, lẽ nào người muốn ta chặt đứt danh tiếng muội muội, vứt bỏ danh dự mấy trăm năm của Cố gia để đi cứu hắn sao?”
Trần thái thái kinh ngạc nhìn người con rể từ trước đến nay vẫn luôn ôn nhuận như ngọc mà không biết trả lời như thế nào.
“Tô Mi vẫn luôn rất lo lắng cho đệ đệ Trần Khổng này, cho nên… sau khi nàng qua đời, ta vẫn luôn chăm sóc cho hắn, thậm chí để hắn đến làm trong lễ bộ, an bài chức vụ cho hắn.” Vẻ mặt Cố Chi Vũ mệt mỏi rã rời: “Ta yêu quý Tô Mi, cho nên ta nguyện ý giúp nàng trông nom đứa em trai của nàng kể cả khi nàng đã chết, thế nhưng điều này không có nghĩa là ta có thể bỏ mặc cả gia tộc, không để ý muội muội của ta.”
“Nhạc mẫu mời trở về đi, giết người phải đền mạng, đây là đạo lí hiển nhiên.” Cố Chi Vũ là một tư thế mời: “Từ nay về sau, hai nhà Cố Trần chúng ta..” Thanh âm hắn hơi dừng lại một chút: “không nên tiếp tục qua lại nữa.” Hắn biết mình bỏ mặc Trần Khổng sẽ có lỗi với Tô Mi, thế nhưng thân làm con, thân là thế tử quốc công phủ, thân là đại ca của Cửu Cửu, thân là quan viên triều đình, hắn không thể làm ra chuyện như vậy.
“Tốt tốt tốt, vậy rất tốt.” Trần thái thái nói liên tục ba chữ tốt, bà nhìn Cố Chi Vũ, lại quay đầu nhìn những người Cố gia khác vẫn ngồi im không lên tiếng: “Ai cũng nói người Cố gia các ngươi đối đãi phúc hậu với con gái của ta, hiện tại xem ra, bất quá là mượn danh tiếng của con gái chúng ta mà thôi.

Nếu không phải năm đó con gái của ta chết, con gái của nhà các ngươi có thể vào cung sao? Nếu không phải con gái của ta, hiện tại Hoàng hậu ở trong cung có lẽ là họ Tư Mã, chứ chẳng phải họ Cố!”
Nói xong, bà quay sang phía Cố Trường Linh cùng Dương thị đang ngồi, chửi: “Ta nhổ, cái thứ mua danh cầu lợi.”
Cố Tồn Cảnh tái mặt, đứng lên định tranh cãi với Trần thái thái, lại bị Hồ thị kéo lại.

Hắn không vui đẩy Hồ thị ra, vừa hận Trần thái thái hồ ngôn loạn ngữ, khuôn mặt tức giận đỏ bừng.
Trần thái thái căm hận nhìn Cố Chi Vũ: “Sớm biết như vậy, năm đó ta đã không đem con gái gả cho ngươi.” Nói xong cũng không thèm để ý đến

phản ứng người Cố gia, xoay ngươi liền đi.

Bất quá lúc này đã không cần ai dìu nữa.
“Kẻ tông chết đại tẩu chính là Tư Mã Kỹ, nhà của chúng ta đã khó chịu lắm rồi, bà không trách người của Tư Mã gia, trái lại cứ đổ hết tội lỗi lên đầu chúng ta, vậy là nghĩa làm sao?” Cố Tồn Cảnh tức giận mắng: “Đúng là thứ đàn bà chẳng biết lí lẽ.”
“Được rồi, chàng nói ít đi một câu nhé.” Hồ thị thấy sắc mặt đại bá không tốt, lôi kéo tay của Cố Tồn Cảnh: “Chàng theo thiếp vào trong coi chừng Viên Viên, có lẽ nó đã tỉnh lại rồi.” Nói xong, liền kéo Cố Tồn Cảnh ra chủ viện.
Cố Tồn Cảnh biết trong lòng đại ca lúc này cũng rất buồn bực, bèn cúi đầu không nói gì nữa đi theo Hồ thị ra ngoài.
“Phụ thân, mẫu thân, hài nhi bất hiếu, đã để phụ mẫu phải chịu ấm ức.” Nghĩ đến những lời nhạc mẫu mắng nhiếc cha mẹ, viền mắt Cố Chi Vũ ửng đỏ: “Ngày sau sẽ không có chuyện như thế này nữa.”
“Thằng bé này, chuyện này nào có quan hệ gì tới con, cũng chẳng có quan hệ gì với Tô Mi.” Dương thị nói: “Trần gia là Trần gia, Tô Mi là Tô Mi, người đã mất rồi, chớ vì lời người khác mà đánh mất tình cảm giữa hai đứa.”
“Vâng.” Cố Chi Vũ thi lễ một cái, nét mặt hơi xấu hổ.
Dương thị thấy con trai như vậy, lại thở dài trong bụng, yêu thương và khổ sở, đâu phải bọn họ chịu ấm ức, mà chính con trai chịu ấm ức mới đúng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi