NHƯ EM HẰNG MONG

Lúc Hứa Bảo Như và Thẩm Độ đi ra từ quán nhậu, đã hơn ba giờ sáng.

Hau người đi về dọc theo đèn đường, tinh thần Hứa Bảo Như rất tốt, tâm trạng cũng rất tốt, tung tăng dọc theo theo đường đi, hệt như một hồ ly nhỏ hoạt bát.

Đến bên ngoài khách sạn của Thẩm Độ, cô ngẩng đầu nhìn đại sảnh khách sạn ánh đèn sáng rực, quay đầu hỏi Thẩm Độ, "Khách sạn cậu ở có thoải mái không? Bữa sáng ăn ngon không?"

Thẩm Độ ừ một tiếng, nhìn Hứa Bảo Như, "Tạm được. Sao vậy?"

Hứa Bảo Như cười, nói: "Tớ đang suy nghĩ có nên bảo mẹ đổi sang đây ở không, trước khi mẹ cậu đi, đã nhờ mẹ tớ chăm sóc cậu mà, theo kế hoạch thì còn lại hai ngày nên chắc chắn chúng ta phải ở chung một chỗ."

Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như, không lên tiếng.

Cậu yên lặng một hồi, nói: "Không cần phiền toái như vậy, cậu và mẹ không cần để ý đến tôi. Đến ngày đi liên lạc lại là được rồi."

Hứa Bảo Như nói: "Như vậy sao mà được. Mẹ tớ đã đồng ý với mẹ cậu là phải chăm sóc cho cậu rồi."

Cô nói xong, nhớ đến bây giờ đã quá muộn, liền vội vàng nói: "Tớ phải về đây, nếu không mẹ tớ thức dậy, phát hiện tớ không có ở đó, nhất định sẽ rất lo lắng."

Thẩm Độ ừ một tiếng, nói: "Tôi đưa cậu về."

Hứa Bảo Như: "Không cần không cần, cậu mau về nghỉ ngơi đi, tớ tự đón xe về được rồi."

"Không an toàn." Thẩm Độ không cho Hứa Bảo Như cơ hội từ chối, tự mình đi về phía trước.

Hứa Bảo Như thấy Thẩm Độ muốn đưa cô về, không thể làm gì khác hơn ngoài đi theo sau.

Mặc dù cô cảm thấy sẽ hơi phiền cho Thẩm Độ, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Hai người đứng ven đường chờ xe, Hứa Bảo Như quay đầu nhìn Thẩm Độ.

Cô không chút ngại ngùng, nhìn chằm chằm Thẩm Độ rất lâu.

Thẩm Độ bị cô nhìn như vậy thì có hơi không được tự nhiên, cuối cùng đáp lại ánh mắt cô, quay đầu nhìn về phía cô, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Hứa Bảo Như cười, mắt cong cong, hỏi anh, "Thẩm Độ, bây giờ tâm trạng cậu đã khá hơn chút nào chưa?"

Cô không biết hiện tại tâm trạng Thẩm Độ đã tốt hơn hay chưa, nhưng cô hy vọng việc cô ở bên cạnh cậu vào lúc này có thể có một chút tác dụng, để cậu cảm thấy mình không cô độc đến như vậy.

Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như, rất lâu không nói gì.

Hứa Bảo Như lại nói: "Về sau lúc nào tâm trạng cậu không tốt, cứ nhìn vào quả cầu thủy tinh may mắn tớ tặng cho cậu, nó là thần bảo vệ của tớ, sau này cũng có thể bảo vệ cả cậu nữa."

Thẩm Độ nhìn cô rất sâu, thấp giọng hỏi: "Tại sao lại tặng cho tôi?"

Hứa Bảo Như nói: "Chúng ta là bạn mà?"

Thẩm Độ: "Chỉ như vậy thôi à?"

Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, hồi lâu, cô quay đầu mỉm cười, thành thật nói: "Vì tớ thích cậu đó, tớ muốn cậu vui vẻ."

Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như, cổ họng hơi khàn, hồi lâu, cậu mới thấp giọng nói: "Hứa Bảo Như —–"

"Tớ biết mà! Tớ biết là cậu không thích tớ, muốn bảo tớ không cần lãng phí thời gian với cậu. Nhưng thích cậu là chuyện của tớ, tớ chỉ muốn đối xử tốt với cậu thôi." Trước khi Thẩm Độ lên tiếng, Hứa Bảo Như vội vàng nói trước. Cô biết rất rõ là Thẩm Độ không thích mình, nhưng cô thích cậu là thật, đau xót cậu cũng là thật.

Cô cười nói: "Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không quấy rầy cậu nữa đâu."

Thẩm Độ nghe vậy, không kiềm được cau mày, "Tôi không có ý này."

Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, hơi sững sốt. Một lúc lâu sau, cô bỗng nhiên nhích đến trước mặt Thẩm Độ, mỉm cười, mắt cong cong nhìn Thẩm Độ, nói: "Vậy ý của cậu là gì? Cậu cũng thích tớ hả?"

Thẩm Độ nghe vậy, nhíu mày, cậu không chối, cũng không thừa nhận, hơi mất tự nhiên nhìn về phía đối diện đường xe chạy.

Hứa Bảo Như cười một tiếng, cô đứng thẳng người lại, nói: "Tớ đùa thôi, cậu không cần khẩn trương như vậy."

Cô giơ tay lên, vừa dùng dây thun đeo ở cổ tay buộc tóc, vừa nói: "Tớ biết bây giờ cậu không có ý định yêu đương, dù sao chúng ta cũng sắp lên lớp mười hai rồi, học tập tương đối quan trọng. Tớ đồng ý với cậu là sẽ không làm phiền cậu nữa, cũng sẽ không đến quấy rầy cậu. Dĩ nhiên —-"

Hứa Bảo Như đang nói thì bỗng nhiên dừng lại, cô buộc tóc xong, đột ngột quay đầu qua, mỉm cười mắt cong cong, tiến đến bên cạnh Thẩm Độ, cô muốn đùa chút, cười hỏi: "Vậy chờ thi đại học xong, cậu có đồng ý ở bên cạnh tớ không?"

Thẩm Độ quay đầu lại, nhìn về phía Hứa Bảo Như.

Con ngươi của cậu rất đen, không nói gì.

Hứa Bảo Như sợ cậu lập tức từ chối, nói: "Bây giờ cậu đừng trả lời tớ trước, chờ thi đại học xong trả lời tớ cũng không muộn đâu."

Cô vừa dứt lời, thì có một chiếc xe taxi chạy đến, cô vội vàng vẫy vẫy tay.

Xe taxi chạy đến, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.

Đột nhiên Thẩm Độ muốn nói, như vậy cũng được. Thi đại học xong ở bên nhau, rất thích hợp.

Xe taxi dừng lại trước mặt hai người họ, Thẩm Độ tiến lên, đưa tay mở cửa hàng ghế sau giúp Hứa Bảo Như.

Hứa Bảo Như khom người ngồi vào, cô dời vào bên trong một chút theo bản năng, sau đó Thẩm Độ cũng ngồi vào.

Hứa Bảo Như báo địa chỉ khách sạn, tài xế gật đầu, chạy đến địa điểm.

Trên đường trở về khách sạn, Hứa Bảo Như hỏi Thẩm Độ: "Ngày mai cậu muốn đi đâu không? Chúng ta có thể cùng đi chơi với nhau."

Cô vừa nói, vừa cúi đầu lấy kế hoạch cô đã làm trước trong túi xách ra, cô đưa cho Thẩm Độ xem, nói: "Đây là hành trình trong hai ngày kế tiếp của tớ, cậu có muốn đi không? Hoặc là nếu cậu muốn thì sửa lại chút, cũng có thể đó."

Thẩm Độ cúi đầu xem thử.

Trên giấy A4 vẽ xanh xanh đỏ đỏ, còn dán mấy tấm hình địa điểm khu phong cảnh, bên cạnh là sắp xếp hành trình rất cặn kẽ.

Thẩm Độ đã từng nghĩ tính tình Hứa Bảo Như rất tùy tiện, nhưng thật sự không phải, cô làm việc rất nghiêm túc, cho nên ngay cả kế hoạch cũng viết rất chi tiết. Hệt như khi cô học tập, nhìn bề ngoài thì thờ ơ, nhưng thật tế thì sự chịu khó lại không hề ít hơn so với người khác.

Cậu trả tờ kế hoạch lại cho Hứa Bảo Như, nói: "Sao cũng được, tùy cậu và mẹ."

Hứa Bảo Như cười, cô lấy lại tờ kế hoạch, cất vào trong túi xách, lại hỏi: "Ngày mai mấy giờ cậu thức dậy?"

Thẩm Độ nói: "Không biết."

Hứa Bảo Như nói: "Có thể là tớ sẽ ngủ đến trưa, vậy chúng ta ăn cơm trưa chung nhé?"

Thẩm Độ ừ một tiếng, không có ý kiến gì.

"Vậy ngày mai tớ gọi điện thoại cho cậu."

"Ừ."

Khách sạn Hứa Bảo Như ở cũng không quá xa khách sạn Thẩm Độ ở, mười mấy phút đã đến nơi.

Đến bên ngoài khách sạn, Thẩm Độ xuống xe trước, mở cửa xe giúp Hứa Bảo Như.

Hứa Bảo Như đi xuống, cô vuốt váy lại theo bản năng, nhìn Thẩm Độ cười, nói: "Vậy tớ đi lên đây, cậu cũng về sớm nghỉ ngơi nha."

Thẩm Độ ừ một tiếng, dặn dò cô, "Đến phòng gửi tin nhắn cho tôi."

Hứa Bảo Như ngoan ngoãn gật đầu, "Tớ biết rồi."

Cô vừa đi lên bậc thang vào đại sảnh khách sạn, vừa quay đầu vẫy vẫy tay với Thẩm Độ, "Tớ về nhé, ngày mai gặp lại."

Thẩm Độ nhìn cô, không nói gì.

Chờ Hứa Bảo Như đi đến đại sảnh, vào thang máy, anh mới thôi nhìn.

Qua một phút sau, Hứa Bảo Như gửi tin nhắn đến: [Tớ đến phòng rồi.]

Thẩm Độ nhìn tin nhắn, sau đó lên tiếng đáp lại: [Ừ.]

Cậu để điện thoại xuống, sau đó mới đón chiếc xe khác, ngồi xe trở về khách sạn.

Hứa Bảo Như về phòng, mẹ vẫn còn đang ngủ. Cô nhón chân nhẹ nhàng, sợ sẽ gây ra động tĩnh gì đó, âm thầm đi đến mép giường, lặng lẽ bò lên giường, chui vào chăn một cách im ắng nhất.

Cô nằm trong chăn, nhìn ánh trăng bên ngoài chiếu xuống xuyên qua rèm cửa sổ, có một loại tâm trạng vui sướng khác biệt không thể nói nên lời.

Cô nằm trong chăn một hồi, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Độ: [Cậu đã đến nơi chưa?]

Trong chốc lát, Thẩm Độ cũng gửi tin nhắn trả lời: [Vừa mới tới nơi.]

Hứa Bảo Như cười, ngón tay gõ chữ trên màn hình: [Vậy cậu đi ngủ sớm chút, tớ cũng chuẩn bị ngủ.]

Thẩm Độ: [Ừ, ngủ ngon.]

Hứa Bảo Như nhận được câu trả lời của Thẩm Độ, cuối cùng cũng an tâm. Cô đưa tay tắt máy rồi đặt lên tủ đầu giường, ngủ an ổn.

Thẩm Độ quay về khách sạn cũng đã gần bốn giờ sáng. Rõ ràng uống rất nhiều bia, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có.

Cậu tắm rửa xong, thay một chiếc áo phông và quần thoải mái. Ngồi dựa ở đầu giường, trong tay cầm quả cầu pha lê Hứa Bảo Như đã tặng mình. Ánh mắt cậu tập trung trên quả cầu pha lê này, rất lâu vẫn chưa rời đi. Tựa như có thể nhìn thấy Hứa Bảo Như thông qua quả cầu pha lệ này.

Anh cầm quả cầu pha lê trong tay, nhìn ngắm rất lâu. Mãi đến khi bầu trời bên ngoài cửa sổ tờ mờ sáng, cuối cùng mới cảm thấy hơi buồn ngủ.

Anh đứng dậy tìm một chiếc túi nhung tơ màu xanh đen trong vali hành lí, bỏ quả cầu pha lê vào, sau đó lại cất nó vào ngăn kín trong vali hành lí. Sau khi cất cẩn thận, mới lên giường nghỉ ngơi.

Cậu phải tặng Hứa Bảo Như một món quà, nhưng cậu không có vật may mắn nào có thể đưa lại cho cô cả.

Thẩm Độ nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến khi cơn buồn ngủ trào dâng, mới hoàn toàn đi vào giấc ngủ.

Tối hôm qua Hứa Bảo Như ngủ quá muộn, ngủ thẳng đến mười hai giờ trưa ngày hôm sau.

Mẹ Hứa trả phòng xong quay về, thấy con gái vẫn đang ngủ, vừa đóng cửa đi vào phòng vừa nói: "Tại sao còn ngủ đây, mau dậy đi nào, chúng ta phải đến ăn cơm trưa cùng Thẩm Độ rồi."

Mẹ Hứa đã đồng ý với Uyển Thu sẽ giúp bà chăm sóc thằng bé kĩ càng, nên định trả phòng ở đây, đổi sang khách sạn Thẩm Độ đang ở, bình thường mọi người cũng đi ăn cơm cũng dễ dàng hơn.

Hứa Bảo Như còn rất mệt, cuộn mình trong chăn đến mắt cũng không mở ra nổi, cô mơ mơ màng màng nũng nịu, "Ngủ một hồi nữa thôi mẹ, con ngủ thêm một lúc thôi mà."

Mẹ Hứa không nhịn được cười, đi đến vén chăn của con gái lên, cười nói: "Mau dậy đi thôi, một lát nữa người của khách sạn sẽ đến đây quét dọn vệ sinh."

Hứa Bảo Như thật sự rất mệt, nhưng cuối cùng vẫn không còn cách nào, chỉ có thể lim dim mở đôi mắt đang buồn ngủ rồi bò dậy.

Cô mơ mơ màng màng mang dép đi vào phòng tắm rửa mặt, mẹ Hứa thấy con gái mơ hồ như vậy, vội vàng kêu cô, "Con cẩn thận cửa kính đó."

Mặc dù Hứa Bảo Như chưa tỉnh, nhưng cũng không đến mức đụng vào cửa kính trong phòng tắm, cô đẩy cửa ra, lấy bàn chãi đánh răng rửa mặt.

Mẹ Hứa vừa thu dọn hành lí vừa nói: "Tối hôm qua con ngủ lúc mấy giờ, sao lại mệt mỏi như vậy."

Bà cầm chiếc váy con gái thay ra để trên ghế sofa, ngửi thấy mùi bia, bà nhíu mày lại, hỏi: "Bảo Như, sao trên váy con lại có mùi bia thế này?"

Hứa Bảo Như đang khom người rửa mặt, nghe lời của mẹ, đang buồn ngủ cũng tỉnh táo hơn phân nửa trong chớp mắt.

Cô cầm khăn lau lau nước trên mặt, đi ra khỏi phòng tắm, chột dạ nói: "Con không biết nữa, có ạ?"

Mặc dù tối hôm qua cô không uống nhiều bia, nhưng ít nhiều vẫn có uống một ít. Hơn nữa cô ngồi cùng Thẩm Độ lâu như vậy, trên người có mùi bia cũng rất bình thường.

Mẹ Hứa nói: "Có thể lúc ở ngoài có ai uống bia, đi ngang qua, gió thổi nên ám mùi vào rồi."

Hứa Bảo Như ồ một tiếng, "Có thể là vậy ạ."

Mẹ Hứa vừa cất váy của con gái vào, vừa nói: "Thay quần áo đi, con làm nhanh lên chút, nhanh lên chút nữa đi."

Hứa Bảo Như ngoan ngoãn gật đầu, cầm lấy quần áo trong vali hành lí đi vào phòng tắm thay.

Lúc ngồi xe đến khách sạn Thẩm Độ ở, đã là một giờ trưa.

Người phục vụ của khách sạn ra hỗ trợ cầm hành lí, mẹ Hứa đi đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng. Hứa Bảo Như ngoan ngoãn đi theo bên cạnh mẹ. Chờ khi làm thủ tục nhận phòng xong, nhân viên dịch vụ khách hàng của khách sạn giúp đỡ cầm hành lí, đi phía trước dẫn đường.

Hứa Bảo Như và mẹ ở phòng 1309, trở về phòng cất hành lí xong, mẹ Hứa nói với con gái: "Bảo Như, con gọi điện thoại cho Thẩm Độ đi, chúng ta đi ăn cơm thôi."

Hứa Bảo Như đang đứng trước tủ lạnh uống nước, nghe mẹ bảo cô gọi điện thoại cho Thẩm Độ, nói: "Con đi kêu cậu ấy, con biết cậu ấy ở phòng nào."

Ngày hôm qua Hứa Bảo Như đã hỏi Thẩm Độ ở phòng nằm, cô nói với mẹ một tiếng, sau đó đi ra phòng, vào thang máy, đến tầng mười lăm.

Phòng Thẩm Độ ở là 1508, Hứa Bảo Như ra thang máy, lập tức đi thẳng đến đó.

Cô đứng trước cửa gõ cửa, trong chốc lát, liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên trong, theo sau đó, là cửa được mở ra từ bên trong.

Thẩm Độ đang nghe điện thoại, Hứa Bảo Như nhìn thấy cậu, lập tức mỉm cười.

Thẩm Độ nhìn cô, mở cửa ra, đi vào bên trong.

Tần Phong vẫn còn đang nói lải nhải ở đầu bên kia điện thoại, bảo cậu về sớm để chơi bóng, Thẩm Độ muốn cúp điện thoại.

Hứa Bảo Như đi theo Thẩm Độ vào phòng, hỏi: "Cậu có đói bụng không? Một hồi muốn ăn cái gì?"

Giọng nói Hứa Bảo Như trong trẻo, lại rất êm tai, hơn nữa quá dễ để nhận biết, nên Tần Phong trong điện thoại chớp mắt đã nghe được giọng nói của Hứa Bảo Như, cậu ta kích động đến mức thiếu chút nữa đã la lên, "Trời ơi! Sao tớ lại nghe thấy giọng của Bảo Như vậy? Không phải vừa rồi cậu mới nói mình đang ở phòng à? Tại sao Bảo Như cũng ở trong phòng cậu thế? Con mẹ nó, không phải tối hôm qua hai người ở chung một chỗ đó chứ?"

Thẩm Độ nghe vậy thì nhíu mày, mắng cậu ta một câu, "Đầu óc cậu thật sự có vấn đề rồi, cúp đây."

Thẩm Độ cúp điện thoại, Hứa Bảo Như ngồi xuống ghế sofa.

Cậu nói xong liền cúp điện thoại, quay đầu lại, thì thấy Hứa Bảo Như đứng trước tủ đồ ăn vặt, đang tìm đồ ăn.

Hứa Bảo Như vừa ăn hoa quả lạnh, vừa hỏi Thẩm Độ, "Buổi chiều cậu có muốn ra hồ đạp xe đạp không?"

Thẩm Độ cũng vừa thức dậy không lâu, chỉ mới rửa mặt xong, còn chưa kịp thay quần áo. Cậu nhìn Hứa Bảo Như một hồi, nói: "Cậu đi xuống trước đi, một hồi tôi xuống."

Hứa Bảo Như đang bóc hoa quả lạnh thì xoay người lại, cô nghiêng đầu qua, mở to mắt tò mò nhìn Thẩm Độ.

Thẩm Độ cúi đầu cầm áo sơ mi trên ghế sofa lên, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Bảo Như, "Tôi phải thay quần áo, cậu muốn xem à?"

Hứa Bảo Như: "...."

Chuyến du lịch ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, bay đến sân bay thành phố S là vào buổi trưa ngày 23 tháng 7.

Thẩm Uyển Thu rất áy náy với con trai, bận rộn ở công ty đến trưa, 11h30 vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc, mang giày cao gót đi nhanh đến cửa thang máy, vừa đi vừa gọi điện thoại cho tài xế, "Tiểu Lý, chuẩn bị xe, lập tức đến sân bay."

Thẩm Uyển Thu tính toán thời gian con trai trở về, một đường hấp tấp vội vàng, cuối cùng cũng chạy đến sân bay trước mười phút.

Bà đến sân bay rồi lập tức gửi tin nhắn cho Thẩm Độ, bảo cậu xuống máy bay thì đi đến bãi đậu xe, bà chờ cậu ở bãi đậu xe.

12h30 trưa, máy bay vững vàng đáp xuống, các hành khách đứng xếp hàng xuống máy bay theo thứ tự.

Vì Hứa Bảo Như và Thẩm Độ ngồi ở phía sau, phải đợi người phía trước đi thì mới đến lượt họ.

Hứa Bảo Như ngủ hơn hai tiếng trên máy bay, nghe tiếng mọi người bắt đầu nói chuyện trong buồng máy bay, mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Lúc cô vừa mới ngủ, đầu vô thức nghiêng qua tựa lên bả vai Thẩm Độ. Khi này tỉnh dậy, ngẩng đầu lên, vội sờ thử phần áo ở bả vai anh theo bản năng.

Thẩm Độ rũ mắt nhìn cô, trong mắt mang theo ý hỏi thăm.

Hứa Bảo Như ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Thẩm Độ, cười tít mắt, "Tớ xem thử có làm bẩn quần áo cậu không thôi." Nói xong, lại thả lỏng và nói: "Cũng may là không có."

Thẩm Độ nhìn cô chằm chằm, sau đó mới nhàn nhạt ừ một tiếng.

Mẹ Hứa ngồi ở bên cạnh đã đứng lên khỏi vị trí, nhìn thấy con gái và Thẩm Độ còn đang nói chuyện, cười thúc giục hai người, "Sao hai đứa ngớ ra thế, chuẩn bị xuống máy bay thôi."

"Con biết rồi." Hứa Bảo Như đáp mẹ một tiếng, lúc này mới cúi đầu tháo đai an toàn, đứng ra khỏi vị trí, đứng phía sau xếp hàng chuẩn bị xuống máy bay.

Cô giơ tay lên muốn mở ngăn chứa hành lí phía trên, định lấy balo của mình xuống, nhưng balo bị đẩy vào bên trong, cô phải nhón chân lên mới có thể lấy được.

Cô đang nhón chân, Thẩm Độ đã đưa tay cầm xuống giúp cô.

Hứa Bảo Như nhận lấy, vui vẻ nói: "Cảm ơn nhé."

Hứa Bảo Như ôm balo, đi theo phía sau dòng người, chậm rãi xếp hàng xuống máy bay.

Xuống máy bay, còn phải đi đến phía trước lấy vali hành lí, mẹ Hứa nói với Thẩm Độ: "Tiểu Độ, ba Bảo Như đến đón hai mẹ con dì, một hồi con cũng ngồi xe nhà dì về luôn đi."

Thẩm Độ mới vừa mở điện thoại lên, thấy tin nhắn mẹ gửi đến, ngẩng đầu nói với mẹ Hứa: "Cảm ơn dì. Nhưng mẹ con cũng đến, đang chờ con ở bãi đậu xe rồi ạ."

Mẹ Hứa nghe vậy, cười nói: "Thế tốt quá, dì an tâm rồi."

Thẩm Độ gật đầu, đi đến băng truyền hành lý lấy vali của mình, sau đó mọi người cùng nhau đi đến bãi đậu xe.

Đến nơi, Hứa Bảo Như liếc mắt đã thấy được ba, cô vui vẻ chạy nhanh đến, "Ba!"

Ba Hứa cười vỗ vỗ bả vai con gái, cười hỏi: "Chơi có vui không con?"

Hứa Bảo Như vui vẻ nói: "Chơi vui lắm ạ, nhưng con nhớ ba quá."

Ba Hứa cười thoải mái, hỏi: "Đói không? Ba chọn địa điểm rồi, một hồi đưa hai mẹ con đi ăn cơm trưa."

Hứa Bảo Như hào hứng gật đầu, cô quay đầu nhìn Thẩm Độ theo bản năng.

Thẩm Độ đang đứng ở bên chỗ mẹ mình, thấy cô nhìn qua, cũng ngước mắt nhìn về phía cô.

Hứa Bảo Như cười cong cong mắt.

Vì có người lớn ở đây, hai người cũng không nói chuyện với nhau nhiều.

Mẹ Hứa đang nói chuyện với Thẩm Uyển Thu, dì Thẩm rất cảm kích vì mẹ Hứa đã giúp bà chăm sóc con trai, nói: "Bây giờ công ty còn có chút chuyện, chờ xong mấy ngày này, hai nhà chúng ta ăn cơm chung nhé."

Mẹ Hứa cười nói: "Được đó, lúc nào cũng được cả."

Ba Hứa đi đến nói: "Tôi thấy chúng ta cũng đừng đứng ở chỗ này mãi, hai đứa nhỏ ngồi máy bay chắc cũng mệt mỏi rồi, tôi đặt nhà hàng rồi, đi ăn cơm trưa trước nhé."

Công ty Thẩm Uyển Thu còn có việc, đến đón con trai cũng là rút bớt thời gian trong lúc bận bịu ra, bà nói: "Anh Hứa, hôm nay chắc không được rồi, công ty còn có cả đống chuyện lớn cần xử lý, chờ xong hết khoảng thời gian này, tôi mời mọi người ăn cơm."

Mẹ Hứa đoán Uyển Thu hẳn rất bận rộn, hơn nữa chắc chắn cũng có rất nhiều lời muốn nói với con trai, bà nói: "Cũng được, vậy bà làm việc trước đi, ngày khác chúng ta cũng nhau ăn cơm."

"Được." Thẩm Uyển Thu đáp lời, để tài xế mang hành lí lên xe, nói với mẹ Hứa: "A Nguyệt, vậy bọn tôi đi trước đây."

"Được, hai người đi trước đi, chúng tôi cũng chuẩn bị đi rồi."

"Ừ. Gặp lại sau."

Sau khi hai gia đình tạm biệt nhau, Thẩm Uyển Thu và Thẩm Độ đi trước.

Chờ họ đi rồi, mẹ Hứa cười nói: "Chúng ta cũng đi thôi, anh đừng nói nữa, thật sự hơi đói rồi."

Ba Hứa cười nói: "Được, hai mẹ con lên xe trước đi, lập tức đi ăn cơm ngay đây."

Ba Hứa vừa nói, vừa cầm vali hành lí đi ra cốp sau.

Lái xe ra khỏi sân bay, Hứa Bảo Như ngồi ở hàng ghế sau chơi điện thoại.

Đám Dương Húc trò chuyện náo nhiệt trong nhóm muốn đi ăn chung vào tối nay. Đúng lúc Hứa Bảo Như có mua quà cho mọi người, muốn đưa cho họ luôn, vì vậy mọi người hẹn buổi tối cùng đi ăn lẩu.

Buổi trưa ăn cơm cùng ba mẹ xong, Hứa Bảo Như về nhà tắm gội trước, sau đó ngủ một giấc.

Buổi chiều tỉnh dậy đã hơn ba giờ, cô đi đến ban công, nhoài người trên lan can hóng gió mát.

Hiếm khi thời tiết không quá nóng như hôm nay, gió mùa hè man mát thoải mái, trong tiểu khu yên tĩnh, lá cây non xanh nhẹ nhàng chập chờn theo làn gió nhẹ.

Thời gian sau buổi trưa mùa hè thật sự quá dễ chịu, còn có thể nghe thấy tiếng ve kêu và chim hót trong không khí, hệt như đặt mình vào trong một khu rừng rậm, làm lòng người trào dâng một cảm giác hạnh phúc nồng đậm.

Hứa Bảo Như đứng trên ban công hóng gió rất lâu, lúc ba giờ rưỡi, đúng lúc thấy Thẩm Độ từ bên ngoài đi về.

Hứa Bảo Như nhìn thấy Thẩm Độ, lập tức mỉm cười trong nháy mắt, cô hét lớn: "Thẩm Độ!"

Sau giờ trưa, tiểu khu quá yên tĩnh, giọng nói của Hứa Bảo Như lại trong trẻo như chim hoàng oanh, bước chân Thẩm Độ vô thức dừng lại, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua vườn hoa nhà chú dì Hứa, nhìn thấy Hứa Bảo Như đang nhoài người trên lan can ở ban công.

Cô mặc một chiếc váy ngủ ôm eo màu trắng, mái tóc dài mềm mại xõa tung trên vai và lưng, gió thổi làn tóc cô, ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, Thẩm Độ ngẩng đầu, từ xa nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt tươi tắn của Hứa Bảo Như.

Trong cái chớp mắt này, trong mắt anh ngoại trừ Hứa Bảo Như, thì không nhìn thấy bất kì cái gì cả.

Cậu nhìn nụ cười tươi đẹp hồn nhiên trên khuôn mặt cô, cũng biết đời này mình xong rồi.

Cậu hoàn toàn chìm đắm trong đôi mắt cô.

Hứa Bảo Như nằm bò trên lan can, vui vẻ ngoắc Thẩm Độ, hỏi: "Cậu ăn cơm chưa?"

Thẩm Độ nhìn cô, hồi lâu, mới ừ một tiếng.

Hứa Bảo Như cười, lại hỏi: "Buổi tối cậu định ăn chung với bạn hả?"

Thẩm Độ lại ừ một tiếng.

Hứa Bảo Như vui vẻ nói: "Tớ cũng vậy á."

Thẩm Độ nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Cùng ai thế?"

Hứa Bảo Như nói: "Bạn học cùng lớp tớ đó, tớ phải đưa quà cho các cậu ấy."

Lại nói: "Đúng rồi, tớ cũng có mua quà cho Tần Phong nữa, cậu mang đến cho cậu ấy giúp tớ đi. Chờ tớ chút nhé!"

Hứa Bảo Như nói xong, quay đầu chạy vào trong phòng. Cô cầm theo quà mua cho Tần Phong, chạy rầm rầm xuống lầu, đi ra sân, đến cửa, đưa món quà cho Thẩm Độ, "Đây là quà của Tần Phong, tối nay cậu đưa cho cậu ấy giúp tớ với."

Thẩm Độ nhận lấy nhìn thử, "Là gì vậy?"

Hứa Bảo Như nói: "Là quà lưu niệm đó, ngày đó tớ mua ở ven hồ, là một con rối gốm sứ kỉ niệm mua ở thành phố Lệ."

Thẩm Độ ừ một tiếng, sau đó mới nói: "Tôi biết rồi."

Hứa Bảo Như cười, nói: "Cảm ơn cậu."

__

Bữa ăn tối, ở chỗ cũ.

Thẩm Độ vừa đi vào, Tần Phong đã ân cầm kéo ghế ra giúp, trên mặt là nụ cười tràn đầy sự hóng hớt, "Sao rồi, lần này cậu và Bảo Như cùng đi chơi, tình cảm của hai người có tiến triển gì không?"

Thẩm Độ thấy cậu ta phiền, trực tiếp ném quà Hứa Bảo Như mua cho cậu ta qua.

Tần Phong tiếp lấy, kêu trời, "Không phải chứ, mặt trời mọc đằng tây à, cậu mà còn nhớ mua quà cho tớ đấy hả."

Thẩm Độ nói rất bình thản: "Hứa Bảo Như mua cho cậu."

"Thật hả?" Tần Phong lập tức cười, cậu ta vừa mở quà vừa nói: "Quả nhiên vẫn là Bảo Như nhà tớ hiền lành đáng yêu, ra ngoài du lịch còn nhớ mua quà cho tớ."

Sự chú ý của Thẩm Độ rơi vào hai chữ "nhà tớ" mà Tần Phong nói, cậu cau mày, lạnh lùng nhìn về phía cậu ta, "Ai là của nhà cậu?"

"Bảo Như đó —–" Tần Phong hơi sững sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Độ, thấy Thẩm Độ đang nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt bất thiện, trong nháy mắt phản ứng lại, vội vàng sửa lại lời nói, "Không phải, là của nhà cậu, của nhà cậu mà."

Cậu ta nói xong, sự nhiều chuyện trong lòng chớp mắt ập tới, "Không phải chứ, cậu đây là.... Rung động rồi à?"

Thẩm Độ không cảm xúc gì nhìn cậu ta, "Đúng vậy thì thế nào?"

Tầm Phong kinh hãi rất lâu, sau đó cười lớn, "Trời má ơi! Cây vạn tuế ngàn năm đã nở hoa! Bảo Như đỉnh của chóp nha, cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì à?"

Thẩm Độ thấy phiền vì sự ồn ào của cậu bạn, cắt ngang cậu ta, "Im miệng, yên lặng chút đi."

Tần Phong ai ui một tiếng, giọng vô cùng giả trân, "Cậu như vậy là có phụ nữ liền không cần huynh đệ đó, tại sao cậu lại như vậy chứ."

Thẩm Độ lạnh lùng nhìn cậu ta, "Đầu óc cậu có vấn đề phải không?"

Tần Phong cười ha ha, còn hào hứng hơn cả chuyện yêu đương của chính mình, nói: "Tớ thật sự không ngờ được luôn đó, sinh thời còn có thể thấy được lúc cậu rung động. Bảo Như có biết cậu thích cô ấy không?"

Thẩm Độ nhíu mày lại, hồi lâu, đáp một câu, "Không biết."

Tần Phong nói: "Cậu thích người ta rồi, còn không chịu tỏ tình à? Bảo Như có thể bị cướp đi đó, không chừng đảo mắt một cái đã bị người khác theo đuổi rồi."

Thẩm Độ nghe vậy, không kiềm được mà nhíu mày lần nữa, anh quay đầu nhìn về phía Tần Phong, "Sẽ như vậy à?"

"Dĩ nhiên rồi. Trình Thuật lớp chín đang theo đuổi Bảo Như vô cùng mạnh mẽ, cậu không biết à?" Tầm Phong vừa nói, vừa tiến đến bên cạnh Thẩm Độ, cười hì hì nói: "Nếu cậu ngượng ngùng, hay là tớ nói giúp cậu nhé?"

Thẩm Độ cau mày, "Cậu phắn đi. Đừng làm bừa."

Thẩm Độ chưa từng yêu đương, cũng không thích ai bao giờ. Mấy chuyện tỏ tình này, đối với cậu mà nói, quả thật không dễ dàng chút nào.

Ngày đó đang ở nhà ăn cơm, cậu đột nhiên hỏi Thẩm Uyển Thu, "Nữ sinh thường thích gì vậy mẹ?"

Lúc ấy Thẩm Uyển Thu đang húp canh, nghe lời nói của con trai, kinh ngạc nuốt một hớp canh thẳng vào cổ họng, bà vội vàng quay đầu ra, ho khan không ngừng.

Thẩm Độ nhìn thấy phản ứng của mẹ, không kiềm được mà nhíu mày.

Cậu cầm ly trên bàn, rót nước cho mẹ, đặt sang đó.

Thẩm Uyển Thu uống nước xong, thật lâu sau mới trở lại bình thường. Bà thật sự rất ngạc hiên, nghi ngờ con trai bắt đầu biết yêu, bà nhịn cười, hỏi: "Lần đầu tiên mẹ nghe con nhắc đến nữ sinh đó, làm sao, thích ai rồi? Mẹ có biết người này không?"

Ở những phương diện khác, Thẩm Độ đều có thể ung dung tỉnh táo, duy chỉ có trong chuyện này là cảm thấy rất mất tự nhiên, cậu cau mày nói: "Mẹ có thể đừng hỏi không."

Thẩm Uyển Thu cười nói: "Nhưng mỗi cô gái đều thích những món đồ khác nhau mà, con không nói, làm sao mẹ chọn lựa giúp con được? Con nói với mẹ chút đi, cô gái con thích là ai, mẹ giúp con lựa một món quà tốt nhất."

Thẩm Độ nhíu chặt mày, nói: "Thôi. Xem như con chưa nói gì đi."

Cậu để đũa xuống, đi thẳng lên lầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi