NHƯ EM HẰNG MONG

Tối hôm qua Hứa Bảo Như uống rượu, nên không về ký túc xá. Mặc dù cô nói mình không say, kết quả tắm xong đi ra, nằm trên ghế sofa chơi điện thoại trong chốc lát đã ngủ khò khò.

Thẩm Độ trải chăn ra cho Hứa Bảo Như xong thì đi ra ngoài, nhìn thấy người kiên quyết nói mình không say đang nhắm mắt ngủ say. Dù đã ngủ, nhưng trong tay vẫn còn cầm điện thoại không chịu buông.

Anh không nhịn được cười, đi tới, cúi người lấy điện thoại Hứa Bảo Như cầm trong tay đi, sau đó mới bế ngang cô lên, đi về phía phòng ngủ.

Mặc dù Hứa Bảo Như đã ngủ say, nhưng vẫn mơ màng cảm nhận được có người ôm mình lên, cô trong giấc nồng ngửi được hương bạc hà quen thuộc, biết Thẩm Độ là người ôm mình, trong tiềm thức có cảm giác rất an toàn.

Cánh tay nhỏ thả lỏng ôm cổ Thẩm Độ, mặt vùi vào cần cổ của anh, giọng nói nhỏ nhẹ, dường như đang nói mớ, "Đi đâu vậy anh?"

Thẩm Độ rũ mắt nhìn cô, nhịn cười, cố ý đùa giỡn cô, "Đem em đi bán đó."

Hứa Bảo Như đang ngủ, không biết là nằm mơ, hay đang ở đời thực, nhưng vẫn nhớ lẩm bẩm trả lời lại một câu: "Bán em."

Ý cười nơi đáy mắt Thẩm Độ càng rõ hơn, bế Hứa Bảo Như về phòng, đặt lên giường, lại kéo chăn lên đắp lại cho cô.

Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn màu vàng ấm trên tường.

Hứa Bảo Như nằm trong chăn ấm áp, gò má trắng nõn hơi ửng hồng lên vì uống rượu. Ánh đèn vàng trên tường chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Thẩm Độ ngồi ở đầu giường nhìn một hồi, hơi không nỡ rời mắt đi.

Hứa Bảo Như ngủ mơ mơ màng, vẫn còn nói mớ, "Không được bán em đi."

Thẩm Độ nhìn cô, không nhịn được cười, đưa tay nhéo mặt cô một cái, "Bé ngốc."

Anh quay đầu tắt đèn trên tường, sau đó mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.

__

Sáng ngày hôm sau có lớp học, đồng hồ báo thức trong điện thoại Hứa Bảo Như vang lên vào đúng sáu giờ sáng.

Cô nằm trên giường trở mình, tìm điện thoại ở tủ đầu giường, nhấn tắt đồng hồ báo thức.

Buổi sáng mùa đông đến muộn, sáu giờ sáng, bên ngoài vẫn đen kịt, trong phòng không mở đèn, tối mù mịt. Hứa Bảo Như hơi mở mắt ra, nhìn thời gian trên điện thoại, chỉ mới sáu giờ.

Cô đặt điện thoại lại chỗ cũ, lại lần nữa cuộn mình vào trong chăn.

Nhưng vừa bị đồng hồ báo thức gọi dậy, nên không ngủ tiếp được, cô cuộn mình trong chăn để tỉnh táo lại một lúc, mới chợt nhớ ra mình đang ở nhà Thẩm Độ.

Tối hôm qua cô không muốn đi, nên không trở về ký túc xá.

Cô vùi mặt vào gối theo bản năng, trên gối có mùi thơm của cô, cũng có hương bạc hà nhàn nhạt trên người Thẩm Độ. Mùi của hai người đan xen vào cùng một chỗ, trong lòng Hứa Bảo Như dâng trào sự ngọt ngào mơ hồ.

Nam sinh cô thích lâu như vậy, là của cô.

Cô vui vẻ vùi mặt trong gối một lúc, sau đó mới đứng dậy, mang dép xuống giường.

Lúc Hứa Bảo Như từ phòng ngủ đi ra, trong phòng khách cũng không mở đèn, hơi tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt của ánh trăng chiếu vào.

Cô vốn cho rằng Thẩm Độ đã thức dậy, hiếm khi thấy anh vẫn đang ngủ.

Hứa Bảo Như đi đến trước ghế sofa, ngồi xổm xuống, hai tay đặt trên ghế sofa, cứ cười tít mắt nhìn Thẩm Độ như vậy.

Trong phòng khách không mở đèn, ánh sáng rất mờ nhạt, nhưng dù chỉ có ánh trăng yếu ớt, cũng không ảnh hưởng việc Hứa Bảo Như say mê ngắm khuôn mặt tinh xảo như điêu khắc của Thẩm Độ.

Rõ ràng đã nhìn lâu như vậy rồi, nhưng cô vẫn không nhìn đủ, tại sao có thể có nam sinh đẹp trai như vậy nhỉ.

Hơn nữa nam sinh đẹp trai và ưu tú này, còn là của cô.

Trong lòng Hứa Bảo Như cảm thấy ngọt ngào, cô cúi đầu xuống, hôn lên mắt Thẩm Độ, không đủ, lại hôn lên mũi anh, vẫn chưa đủ, tiếp tục hôn lên mặt anh,... Cuối cùng lại hôn lên môi một cái.

Cô hôn đủ rồi, cười thỏa mãn một tiếng, vừa chuẩn bị đứng lên đi vào phòng tắm rửa mặt, eo lại bị Thẩm Độ ôm lại, kéo vào trong ngực anh.

Giọng của anh có hơi khàn, trầm thấp, nói: "Mới sáng sớm, nghịch cái gì."

Hứa Bảo Như cười, cả người cô đều nằm trên người Thẩm Độ, hai tay áp vào mặt anh, "Anh còn chưa tỉnh à? Sao hôm nay ngủ lâu vậy?"

Thẩm Độ nói: "Hôm qua ngủ muộn."

Anh mở mắt ra, kéo hai tay áp trên mặt mình của Hứa Bảo Như xuống, nhìn cô: "Còn em đấy, sáng sớm mà nghịch gì đây."

Hứa Bảo Như cười, "Làm sao? Em không thể hôn anh à? Em muốn hôn anh thôi mà."

Thẩm Độ nhìn cô một hồi, nói: "Em muốn hôn cũng hôn tốt vào chứ."

Hứa Bảo Như nghiêng đầu cười, "Em hôn không tốt chỗ nào?"

Thẩm Độ cũng cười, lười nói nụ hôn của hôn của cô như gà con mổ thốc, anh vỗ vỗ vào mông cô, nói: "Dậy thôi."

"Không dậy." Hứa Bảo Như không chịu dậy, cô hỏi tới: "Vậy anh nói hôn thế nào, anh làm mẫu cho em xem đi."

"Đừng quậy nữa, đứng lên trước đi."

"Không đứng lên." Hứa Bảo Như không suy nghĩ nhiều, còn vô thức nhích người lên chút.

Ánh mắt Thẩm Độ lập tức thay đổi, hai tay anh bóp eo Hứa Bảo Như, đẩy cô qua bên cạnh, sau đó ngồi dậy, "Hứa Bảo Như, em ngốc à?"

Mặt Hứa Bảo Như đỏ lên, thật ra thì vừa rồi khi cô nhích lên một chút, cũng cảm giác được mình đụng phải gì đó, cũng lập tức nhận ra dường như Thẩm Độ có phản ứng.

Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Thẩm Độ đen mặt đẩy ra.

Cô ngồi trên ghế sofa, mặt vẫn đỏ ửng, chờ Thẩm Độ đi ra khỏi phòng tắm, cô mới không nhịn được nữa, nói: "Có gì đâu, yêu đương vốn sẽ như vậy mà."

Cô nhìn Thẩm Độ, hỏi rất thản nhiên: "Anh không muốn à?"

Thẩm Độ không muốn trả lời cô, ánh đưa tay xoa đầu cô, rất bất đắc dĩ, "Em an phận chút đi, đừng trêu chọc anh."

Hứa Bảo Như cười, cô từ ghế sofa bò dậy, ôm cổ Thẩm Độ, trèo lên người anh, "Em càng muốn trêu chọc anh thì sao? Anh có thể kiềm chế được bao nhiêu?"

Thẩm Độ nhìn cô, nói: "Không kiềm chế được nhiều, nên em an phận một chút."

Anh bế Hứa Bảo Như đến phòng tắm mới thả cô xuống, đứng bên ngoài đóng cửa lại cho cô, nói: "Nhanh rửa mặt đi, ra ngoài ăn bữa sáng nữa."

__

Chín giờ sáng Hứa Bảo Như có lớp, thời điểm Thẩm Độ đưa cô đến trường, vừa mới tám giờ rưỡi.

Tòa nhà dạy học ở phía trước, không xa, nên Hứa Bảo Như cũng không nóng nảy. Cô mở đai an toàn, nghiêng người sang hỏi Thẩm Độ, "Hai ngày tới anh có bận gì không? Có phải chúng ta cách mấy ngày nữa mới được gặp nhau không?"

Cô có hơi không vui, nói: "Làm gì có cặp đôi nào mà hai ba ngày mới được gặp nhau, anh không sợ em bị người khác cướp mang đi mất à."

Thẩm Độ bị chọc giận, anh giơ tay lên bóp bóp mặt Hứa Bảo Như, "Có phải em nắm thóp anh rồi nên một hai phải chọc tức anh đúng không?"

Hứa Bảo Như lập tức cười, nói: "Em đùa anh thôi, những người đàn ông ngoài kia, ai có thể so với anh được chứ."

Cô nói xong, tiến tới hôn Thẩm Độ, cười tít mắt nói: "Em thích anh muốn chết, đâu còn để ý người khác nữa."

Biết rõ Hứa Bảo Như giỏi nhất là dùng lời ngon tiếng ngọt, nhưng Thẩm Độ vẫn rất hưởng thụ, tâm trạng anh tốt lên, nói: "Gửi thời khóa biểu chương trình học với lịch trình của em cho anh đi, anh sắp xếp lại thời gian, tranh thủ gặp nhau mỗi ngày."

Hứa Bảo Như lập tức vui vẻ, "Được, một hồi gửi cho anh ngay."

Thẩm Độ ừ một tiếng, anh thấy đã sắp đến chín giờ, nói: "Được rồi, đi học đi."

Hứa Bảo Như ngoan ngoãn gật đầu, cô cầm túi xách lên chuẩn bị xuống xe, trong đầu lại nghĩ đến chuyện lúc hừng đông hôm nay, cô nhìn xuống bên dưới người Thẩm Độ theo bản năng.

Kết quả bị Thẩm Độ phát hiện, sắc mắt anh không tốt lắm, "Hứa Bảo Như, em nhìn đi đâu vậy hả?"

Hứa Bảo Như cũng không cảm thấy xấu hổ, cô nhỏ giọng lầm bầm, "Đúng là hẹp hòi, nhìn cũng không cho nhìn nữa."

Cô lè lưỡi với Thẩm Độ, sau đó xách túi chạy đi mất.

Thẩm Độ ngồi trong xe, nhìn bóng lưng Hứa Bảo Như chạy vào trong trường, hồi lâu, không biết tại sao lại cười.

Sao trước kia anh không phát hiện, Hứa Bảo Như chính là một cô gái ngốc vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi