NHƯ EM HẰNG MONG

Hứa Bảo Như và Thẩm Độ về đến nhà, thời gian đã gần mười hai giờ.

Buổi sáng Hứa Bảo Như đặt bánh sinh nhật, buổi chiều tranh thủ lúc Thẩm Độ ra ngoài, cô đã đi lấy bánh, cất trong tủ lạnh.

Lúc Thẩm Độ đến phòng tắm tắm rửa, cô liền lấy bánh sinh nhật ra, mở hộp ra đặt lên bàn bếp, sau đó đi tắt đèn ở phòng khách.

Đèn phòng khách tắt đi, trong phòng ngủ cũng không mở đèn, toàn bộ căn nhà tối đen.

Lúc Thẩm Độ tắm xong đi ra, chỉ thấy phòng khách đã bị tắt đèn, trong nhà rất tối.

Anh định mở đèn trong phòng tắm lên lại theo bản năng, kết quả còn chưa kịp mở, không biết Hứa Bảo Như từ đâu chạy đến, đứng sau lưng che mắt anh lại.

Hai bàn tay nhỏ bé mềm mại bao phủ đôi mắt anh, dù Thẩm Độ không nhìn thấy được, nhưng ngửi được hương thơm, cũng biết là Hứa Bảo Như.

Anh giơ tay lên cầm tay Hứa Bảo Như, thấp giọng nói: "Lại nghịch gì đây?"

Hứa Bảo Như mỉm cười đôi mắt cong cong, cô che mắt Thẩm Độ, nói: "Anh khoan để ý đến đã, đi với em trước."

Thẩm Độ không biết Hứa Bảo Như lại bày trò gì, anh không kiềm được mà cười, dứt khoát đút hai tay vào túi, để mặc cô che mắt mình, dẫn anh đi về phía trước.

Hứa Bảo Như để Thẩm Độ ngồi xuống ghế sofa, vẫn không chịu bỏ tay khỏi mắt anh, nói: "Em không cho anh mở mắt đâu đấy, anh không được mở mắt nha."

Thẩm Độ cười, "Ừ."

Hứa Bảo Như không yên tâm, còn nghiêng đầu nhìn thử, chắc chắn Thẩm Độ không mở mắt, mới chậm rãi bỏ tay bịt mắt anh ra.

Cô ngồi xổm xuống trước ghế sofa, mò tìm một cây nén, vừa tìm bật lừa vừa ngẩng đầu nhìn Thẩm Độ, nhắc nhở anh, "Không được mở mắt đó."

Thẩm Độ cũng cười, "Hứa Bảo Như, em lại bày trò gì?"

"Một hồi anh sẽ biết thôi, dù sao anh cũng không được mở mắt." Hứa Bảo Như vừa nói vừa đứng dậy đi vào phòng bếp, cô đứng trong bếp đốt nến, còn không quên quay đầu nói: "Anh không được nhìn lén đâu nha."

Khóe môi Thẩm Độ cong lên nở nụ cười. Anh không nhin trộm, cũng có thể đoán được Hứa Bảo Như muốn làm gì.

Nhưng anh không nhìn, dứt khoát nhắm mắt lại, dựa lưng ra thành ghế sofa, tay phải khoác lên tay vịn của ghế, ngón trỏ và ngón giữa gõ nhẹ trên tay vịn, chờ xem Hứa Bảo Như muốn làm gì.

Trong chốc lát, Hứa Bảo Như đã cắm nến vào bánh kem xong, bưng bánh đi ra khỏi phòng bếp.

Hai tay cô bưng chiếc bánh sinh nhật được cắm nến, ánh nến chập chờn chiếu lên gò má cô, khiến cô càng trở nên xinh đẹp, đôi mắt chớp chớp, vừa xinh vừa đáng yêu.

Cô vừa bưng bánh kem tới, vừa quan sát Thẩm Độ, hỏi: "Anh không nhìn lén đó chứ?"

Lần này Thẩm Độ thật sự không nhịn cười được nữa.

Anh không nhìn lén, nhưng cho dù có nhắm mắt, cũng có thể cảm giác được ánh nến chập chờn.

Nhưng anh không phá bỏ bậc thang đi xuống của cô gái ngốc này, nín cười, ừ một tiếng, nói: "Không thấy. Em đang làm gì vậy?"

Hứa Bảo Như cười một tiếng, cô đặt bánh sinh nhật lên bàn trà nhỏ trước mặt Thẩm Độ, sau đó mới đứng dậy nhìn anh, cúi người, còn đưa tay quơ quơ trước mặt Thẩm Độ, kết quả lại bị anh cầm tay, kéo thẳng cô vào trong ngực mình, anh ôm eo cô, cúi đầu hôn một cái.

Hứa Bảo Như bất ngờ được anh hôn, phát ra một tiếng "ưm", sau đó mới phản ứng được.

Cô dứt khoát nhắm mắt lại, tay vòng qua eo Thẩm Độ, để anh hôn mình một hồi, mới buông cô ra.

Lúc hai người tách ra, Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, chớp chớp mắt, "Anh biết em đang làm gì à?"

Thẩm Độ nhìn cô, trong mắt chứa đầy ý cười, "Ừ, ánh nến chói mắt quá."

Hứa Bảo Như hừ một tiếng rồi bật cười, biết thì biết vậy.

Cô đứng dậy rời khỏi ngực Thẩm Độ, kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống bên cạnh bàn trà, sau đó mới ngẩng đầu lên, hai tay đan vào nhau, cười tít mắt nhìn Thẩm Độ, nói: "Có thể ước nguyện rồi đó."

Trong hai mươi năm qua, số lần Thẩm Độ đón sinh nhật có thể đếm hết trên đầu ngón tay, khi còn bé Thẩm Uyển Thu bận rộn với sự nghiệp, cả năm hiếm khi mới về nhà một lần. Anh thường xuyên ở nhà người thân này mấy ngày, sang ngày khác lại ở nhà người thân kia. Kiểu đón sinh nhật này cũng không cần nghĩ đến. Lúc nhỏ nhìn người khác tổ chức sinh nhất, cũng có khát vọng được như vậy một hai lần. Sau này trưởng thành rồi, thì không sao cả.

Nhưng thật ra sau khi Thẩm Uyển Thu phát triển sự nghiệp xong và trở về, mặc dù cũng vì bận nên thường xuyên bỏ quên sinh nhật của anh, nhưng sau đó xong việc sẽ mua bánh sinh nhật bù cho anh, khi đó bà cũng kêu anh ước nguyện.

Lúc ấy anh đã học lớp chín, hoàn toàn không có hứng thú với mấy loại ăn sinh nhật này, cũng không có chút yêu thích nào dành cho việc ước nguyện.

Anh chưa từng có thứ gì vô cùng mong muốn có được.

Cho đến khi gặp được Hứa Bảo Như, anh mới có chấp niệm.

Hơn một năm cô không để ý đến anh nữa đó, ngày đêm chịu đựng gian nan, anh mới biết, mình cũng có chấp niệm. Mong muốn duy nhất của anh, chính là Hứa Bảo Như.

Anh nhìn ánh nến chập chờn, nguyện vọng sinh nhật đầu tiên của anh trong hai mươi năm qua.

Anh muốn Hứa Bảo Như mãi mãi là của anh.

__

Chuyện Hứa Bảo Như và Thẩm Độ ở chung với nhau, đã bị người lớn biết.

Hứa Bảo Như biết sau khi mẹ Thẩm Độ về, nhất định sẽ nói cho ba mẹ mình biết. Vì vậy không để mẹ nói mình lừa bà, sáng ngày hôm sau, cô đã ngoan ngoãn gọi điện thoại về nhà để ngã bài.

Vì là cuối tuần, ba Hứa cũng không đến công ty. Thời điểm Hứa Bảo Như gọi điện thoại về nhà, mẹ Hứa đang chăm sóc hoa cỏ của bà trong nhà kính, ba Hứa ngồi bên cạnh uống trà đọc báo buổi sáng.

Hứa Bảo Như gọi điện thoại cho mẹ.

Điện thoại của mẹ Hứa đặt trên bàn cà phê, ba Hứa thấy con gái bảo bối gọi điện tới, nói: "Bảo Như gọi điện thoại tới này."

Mẹ Hứa vừa nghe bảo con gái gọi điện tới, lập tức mỉm cười, đặt bình tưới nước xuống, đi đến trước bàn vừa nhận điện thoại, vừa kéo ghế ra ngồi xuống, cười hỏi: "Nhóc con, ăn sáng chưa?"

Hứa Bảo Như đang ăn bữa sáng, ngồi trước bàn ăn, một tay cầm điện thoại, một tay cầm muỗng, khuấy cháo trong chén, cười tít mắt nói: "Con đang ăn đây, ba mẹ ăn chưa ạ?"

Mẹ Hứa cười nói: "Ba mẹ ăn từ sớm rồi, ba con đang uống trà buổi sáng kia kìa."

Hứa Bảo Như hỏi: "Hôm nay ba không đến công ty hả mẹ?"

"Không có, hôm nay là cuối tuần mà, ở nhà nghỉ ngơi." Mẹ Hứa cầm muỗng lên khuấy khuấy cà phê trong ly, lại hỏi: "Ngày mấy mới về vậy?"

Hứa Bảo Như ngoan ngoãn nói: "Trưa ngày mốt con về, con cũng nhớ ba mẹ muốn chết rồi."

Mẹ Hứa không kiềm được cười, hỏi: "Trưa ngày mốt mấy giờ? Có về ăn cơm trưa không con?"

Hứa Bảo Như nói: "Mười giờ sáng lên máy bay, chắc có lẽ đến chiều sẽ về đến nhà đó mẹ."

"Vậy được, đến lúc đó mẹ và ba chờ con về cùng ăn cơm."

"Vâng." Hứa Bảo Như ngoan ngoãn gật đầu, sau đớ mới chột dạ nói: "Đúng rồi, mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ và ba."

Mẹ Hứa hỏi: "Chuyện gì?"

Hứa Bảo Như cũng lười vòng vo, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, "Con và Thẩm Độ đang quen nhau."

"Hả?" Mẹ Hứa kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, còn nghi ngờ mình nghe nhầm, "Con vừa nói gì?"

Hứa Bảo Như nói: "Con và Thẩm Độ đang yêu đương."

Lần này mẹ Hứa đã nghe rất rõ ràng, nhưng bà vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ không biết có phải mình nghĩ nhầm rồi không, lại không chắc chắn hỏi thêm một câu, "Thẩm Độ nào?"

Hứa Bảo Như cũng bị mẹ mình chọc cười, nói: "Còn Thẩm Độ nào nữa chứ?"

Mẹ Hứa rất kinh ngạc, "Không thể nào? Hai đứa ở bên nhau từ lúc nào?"

Mẹ Hứa thật sự không ngờ tới, nên mới sững sốt như vậy.

Ngày thường nhìn hai đứa trẻ này có quăng tám sào cũng không tới, cũng không thấy thân thiết với nhau chút nào. Hơn nữa có một lần, bà còn nói với chồng, cảm thấy con gái nhà họ, và con trai của Uyển Thu, tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, hình như không được hợp nhau lắm.

Ai ngờ chỉ trong chớp mắt, hai đứa trẻ lại yêu đương rồi?

Mẹ Hứa kinh ngac hỏi: "Hai đứa bắt đầu ở bên nhau khi nào? Sao ba mẹ không biết chút gì hết?"

Hứa Bảo Như không nhịn được cười, nói: "Vì trước đó bọn con chưa nói cho mọi người biết mà."

Mẹ Hứa kiên nhẫn hỏi: "Vậy hai đứa ở bên nhau bao lâu rồi?"

Hứa Bảo Như thành thật nói: "Một năm rồi."

Mẹ Hứa sững sốt, "Một năm á?"

Vậy thì không phải là vừa lên đại học không bao lâu đã ở bên nhau sao?

Hóa ra hai đứa này từ lúc học cấp ba, đã thích nhau rồi à?

Mẹ Hứa thật sự không kiềm được sự ngạc nhiên. Cũng không phải vì lí do gì khác, chỉ là hoàn toàn không ngờ được. Dù sao tính cách Thẩm Độ cũng thờ ơ lạnh lùng, Bảo Như nhà bà lại hoạt bát hướng ngoại, trước kia còn cho là hai đứa không hợp nhau, nào nghĩ đến hai đứa đã giấu người lớn họ ở bên nhau từ lâu.

Mẹ Hứa kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng nghĩ đến bạn trai con gái mình là Thẩm Độ, lại cảm thấy rất hài lòng.

Dù sao một chàng trai ưu tú như Thẩm Độ, đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được.

Bà nói với chồng mình: "Không nhìn ra đó, mắt nhìn người của con gái chúng ta tốt thật."

Ba Hứa cười ha ha, nói: "Ánh mắt con bé luôn tốt mà, nếu là Thẩm Độ, vậy anh cũng rất hài lòng."

Lúc xế chiều, Thẩm Uyển Thu về đến nhà, cũng nói qua chuyện này một lần với ba mẹ Hứa, gia đình hai bên đều rất vui vẻ.

Dù sao quan hệ hai nhà vốn rất tốt, bây giờ chỉ đơn giản là thân càng thêm thân.

Dĩ nhiên, quan trọng nhất vẫn là hai đứa nhỏ thích nhau.

__

Buổi trưa ngày 24, Hứa Bảo Như về nhà, lúc về nhà là đi cùng với Thẩm Độ.

Thẩm Độ chuẩn bị quà, lễ nghĩa rất chu đáo.

Nhìn thấy ba mẹ Hứa, lập tức chào hỏi rất lễ phép: "Chào chú dì ạ."

Ba mẹ Hứa cũng rất hài lòng về Thẩm Độ, vội vàng bảo anh vào nhà.

Họ về đến nhà đã hơi trễ, nên cả nhà đi ăn cơm trước.

Ăn cơm trưa xong, Hứa Bảo Như lên lầu tắm rửa thay quần áo.

Thẩm Độ ngồi lại ở phòng khách trò chuyện với ba Hứa.

Hứa Bảo Như tắm xong thì lấy hết quần áo trong vali hành lí ra, treo vào tủ.

Cô vừa treo quần áo, vừa hỏi mẹ đang xếp quần áo giúp cô, nói: "Mẹ, mẹ cảm thấy Thẩm Độ thế nào?"

Mẹ Hứa nói: "Thẩm Độ thì đương nhiên tốt rồi. Trước kia lúc học cấp ba, mẹ có nói với ba, thằng bé Thẩm Độ này vừa tỉnh táo vừa chững chạc, học tập lại rất ưu tú, không thể so sánh với những đứa con trai bình thường được."

"Vậy ba mẹ có hài lòng với anh ấy không?" Hứa Bảo Như ngồi bên mép giường, nghiêng đầu, cười tít mắt hỏi mẹ.

Mẹ Hứa cười nói: "Dĩ nhiên là hài lòng. Đứa bé Thẩm Độ này không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, vừa thành thục và trưởng thành, lại rất lễ phép, còn vô cùng ưu tú. Hơn nữa đã gặp từ lúc còn học cấp ba, ba mẹ có gì không hài lòng đâu chứ."

Mẹ Hứa nói xong, lại nhìn con gái mình, cười nói: "Nhưng sao Thẩm Độ lại thích con nhỉ? Mẹ nghĩ là thằng bé sẽ thích những cô gái dịu dàng ít nói đấy."

Hứa Bảo Như cười nói: "Vậy mẹ phải đi hỏi anh ấy. Dù sao Thẩm Độ thích con muốn chết luôn đó."

Mẹ Hứa không nhịn được cười, xếp xong bộ quần áo cuối cùng, nói: "Được rồi, con thu dọn xong thì xuống nhà nhé, buổi tối phải ăn cơm với dì Thẩm nữa đấy."

Hứa Bảo Như cười, nói: "Con biết rồi ạ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi