NHU GIÁ

Đêm lặng bí ẩn, trăng lạnh im hơi.

Một ngọn đèn sáng chiếu vào trong ao nước, trong ao hơi gợn nước, trăng sao chìm xuống đáy.

Thích Nhung nằm nghiêng mình trên hoa đình trong viện, gió đêm thổi đến khiến ống tay áo chàng bay bay.

Chàng xách theo một vò rượu, ngửa đầu uống một ngụm rượu mát lạnh.

Trên bàn đá trong đình, hộp gỗ tử đàn đã bị mở ra, cây bút đen nhánh mạ vàng bọc trong chiếc khăn màu đinh hương, chữ “Nhu” nho nhỏ nấp bóng dưới bút lông chồn, hộp gỗ đè lên một tờ giấy.

Trên giấy viết kiểu chữ nhỏ trâm hoa: Ta muốn lén đi xem hội đèn lồng Hoa Thần, Thích Nhung, huynh giúp ta với nhé.

Đêm trước hội đèn lồng Hoa Thần, Trần Nhu đang ở suối nước nóng trong thôn trang ngoài thành, lúc hoàng hôn, nàng ngâm người trong ao, rồi bảo người ta rằng nàng muốn ngủ.

Sau thời gian khoảng chừng hai tách trà [*], có một tiểu nha hoàn mặc y phục hồng phấn chuồn ra từ cửa sau của thôn trang.

[*] Một tách trà là khoảng 10-15 phút.

Tiểu nha hoàn mặc y phục màu hồng này chính là Trần Nhu, nàng búi kiểu tóc song nha kế, đầu đeo châu hoa đơn giản, ôm tay nải màu trắng lục chạy về phía cánh rừng tối tăm.

Hơi thở nàng hơi gấp gáp, vòng qua một cây đại thụ, tới nơi đã hẹn thì trông thấy một người một ngựa.

Thích Nhung mặc trang phục đen như mực, đưa lưng về phía nàng, khoanh tay đứng dưới quầng trăng sáng.

Trần Nhu thở phào nhẹ nhõm, nàng bất giác tươi cười, vốn dĩ nàng tưởng rằng chàng sẽ phái người dùng xe ngựa tới đón nàng đi, nhưng không ngờ là chàng sẽ đích thân tới.

Nhân lúc chàng còn chưa xoay người, Trần Nhu đứng tại chỗ chỉnh trang lại dung nhanh, nàng hít thật sâu một hơi rồi đợi đến khi hơi thở vững vàng hơn, bấy giờ nàng mới chậm rãi đi đến bên cạnh chàng.

Thích Nhung quay đầu nhìn nàng một cái, nói: “Đưa ta.”

Trần Nhu sửng sốt một chút, sau đó nhận ra chàng đang nói mình đưa tay nải cho chàng.

Nàng ôm chặt đồ vào lòng, lắc đầu nói: “Ta tự cầm.”

Thích Nhung cũng không ép, chàng cưỡi lên ngựa, Trần Nhu cũng lên ngựa, nàng cố gắng cột tay nải sau lưng, bây giờ thì chưa cần chàng dặn dò gì, mà nàng đã ôm lấy eo chàng như một lẽ hiển nhiên vậy.

Chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, nàng cảm thấy mình rất giống như tiểu nha hoàn vác tay nải bỏ trốn cùng tình lang.

Vì thế, mặt nàng lẳng lặng đỏ bừng lên.

Bây giờ đã gần giữa tháng, trăng sáng như khay, sao trời lấm chấm.

Hai người phóng ngựa đi trong đêm trăng.

Không giống như lần phóng ngựa ban ngày lần đó, bây giờ, chung quanh là một mảng tối đen, chẳng thấy rõ bất kỳ thứ gì cả, Trần Nhu dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn gì nữa, nàng áp mặt lên lưng chàng, chỉ cảm thấy tối nay gió đêm rất lạnh, mà trên người chàng lại nóng bỏng, ấm áp vô cùng.

Nàng còn ngửi thấy mùi trầm hương, chứa chút hương vị đăng đắng chát chát của nghiên mực, lại có mùi đàn hương hổ phách như có như không, rất dễ ngửi, khiến nàng cảm thấy yên tâm vô cùng.

Thích Nhung dẫn nàng vào thành.

Từ xa là đã có thể nhìn thấy con đường trước cổng Chu Tước chăng đèn kết hoa, có thể tưởng tượng được cảnh tượng chợ đèn hoa sáng trưng như ban ngày.

Trần Nhu muốn tìm nơi để thay y phục trước.

Vì biết rõ tính cách của nàng, vậy nên Thích Nhung đã chuẩn bị chu toàn từ trước, dừng lại ngay trước cửa một căn nhà, Trần Nhu đẩy cửa đi vào trong, bên trong kính lưu ly là son phấn, châu thoa, váy hoa, cái gì nàng cần cũng có, còn có hai tiểu nha hoàn chải tóc.

Nàng bảo nha hoàn làm cho mình kiểu búi nguyên bảo lanh lợi, cũng hơi hơi giống với kiểu búi tóc song bình khi còn bé, nhưng bây giờ là búi tóc của thiếu nữ đã cập kê.

Nàng mặc nhu quần màu hồng đào tươi, hai tay kéo dải lụa choàng, ôm một chiếc bánh trung thu nho nhỏ, ôm lòng mong chờ và vui sướng đi ra ngoài.

Vừa đi ra đã gặp được Thích Nhung trong sân, chàng dựa trên cửa, tay xách một vò rượu, dưới chân để ba, bốn vò rượu không, đều là rượu mạnh.

Trần Nhu thấy thế, mày đẹp nhíu lại, nàng khẽ nói: “Tiểu Hầu gia, đi thôi.”

Thích Nhung cùng nàng đi ra ngoài, trong tay còn xách theo một bầu rượu, Trần Nhu đứng cạnh chàng, có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc.

Nàng nhìn về phía nơi xa có ánh đèn sáng như ban ngày, trong hưng phấn, vui sướng, nàng nói: “Ngựa quý xe chạm khắc hương ngập đường, tiếng tiêu phượng lay động, ấm ngọc toả sáng, một đêm cá rồng vui múa.”

Chỉ là, sau khi nàng nói xong, ấy thế mà nàng lại không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào từ người đang kề bên nàng, Thích Nhung chỉ lo uống ngụm rượu của mình.

Cơ thể như bị giội một chậu nước lạnh, tất cả bao hân hoan vui mừng đều lạnh đi chỉ trong một cái chớp mắt, Trần Nhu đứng lại, không đi tiếp nữa, nàng hỏi: “Vì sao hôm nay huynh lại uống nhiều rượu như vậy?”

“Vậy còn muội, vì sao lại mời ta đi xem hội đèn lồng Hoa Thần này?”

Sau một lúc lâu chìm trong do dự, Trần Nhu nắm chặt chiếc hộp đồ ăn nhẹ trong ngực mình, bấy giờ, nàng không biết mình đã mượn được một chút dũng khí từ đâu ra, đỏ mặt và nhỏ giọng nói: “Thích Nhung, ta thích chàng.”

Có một khoảng thời gian trong quá khứ, đã từng có vô số lần nàng ảo tưởng trong khuê phòng rằng, nếu Thích Nhung biết tâm ý của nàng, chàng sẽ có phản ứng gì, nếu chàng thích nàng, có phải chàng sẽ khó lòng mà tin được, có phải chàng sẽ cực kỳ vui sướng mà ôm nàng vào lòng hay không…

Duy chỉ không ngờ rằng, chàng chỉ lạnh lùng cười một tiếng, rồi lại nói: “Cái thích của muội hay thay đổi như vậy ư?”

“Chẳng phải mới đây còn thích Ngũ hoàng tử à?”

“Thích hắn đưa đàn, vì hắn mà ra ngoài xem đấu mã cầu.”

Trần Nhu cuống quýt giải thích: “… Ta không thích hắn.”

“Muội thích ta, hay là coi ta thành Ngũ hoàng tử?”

“Ta và hắn có vẻ ngoài rất giống nhau, khiến muội không phân biệt được à?”

“Tháng này thích ta, tháng sau muội lại thích người khác nhỉ?”

“Chẳng phải người mà muội ghét nhất chính là ta à?”

“Muội có muốn nhìn lại cho thật kỹ, nhìn lại cho thật rõ ràng hay không, nhìn lại xem muội là đang nói những lời này với ai.”

Giọng nói của chàng tựa như từng lưỡi dao rét buốt trong đêm lạnh, cắt nát sự mong chờ và vui mừng trong lòng nàng, Trần Nhu đỏ mắt, vô cùng đau khổ mà nhìn chàng thiếu niên bên cạnh mình, nàng nức nở: “Vì sao chàng luôn muốn dùng những lời nói này để làm ta tổn thương.”

“Ta đã từng cho rằng chàng ghét ta…”

Giờ đây, cuối cùng nàng cũng không còn quan tâm đến bất kỳ điều gì khác nữa, cuối cùng nàng cũng nói hết những lời đã chôn giấu dưới đáy lòng bao lâu nay: “Nhưng người từ nhỏ đến lớn mà ta thích nhất là chàng mà!”

Những tâm tư thiếu nữ ngượng ngùng, lúng túng, chưa bao giờ dám thừa nhận, chưa bao giờ dám để lộ ra trước mặt người khác bao lâu nay, mà ở trong giây phút này, cuối cùng nàng cũng lột trần hết tất thảy.

“Rõ ràng là chúng ta quen nhau trước mà, không phải sao?”

“Người thả diều giúp ta là chàng, người dỗ ta sau khi nương ta mất là chàng, lúc bị bệnh, chàng uống thuốc cùng ta, chàng sợ ta không ăn, chàng nói chàng ăn một muỗng, ta ăn một muỗng…”

“Vì sao chàng luôn đẩy ta ra cơ chứ?”

Hốc mắt nàng đỏ bừng, lệ rơi đầy mắt, trong cổ họng như bị nhét đầy cả một đống hạch đào, nàng phải dồn hết sức lực toàn thân mới có thể nói hết những lời giống như khoét tim khóc ra máu ấy: “Đúng, chàng và Ngũ hoàng tử có vẻ ngoài giống nhau.”

“Bởi vì hắn giống chàng, cho nên khi hắn dịu giọng nói chuyện với ta, ta sẽ rất thích hắn.”

“Nhưng nếu người kia là Thích Nhung, nếu bây giờ hắn có thể nói vài câu dễ nghe để dỗ ta…”

“Cả đời ta đều sẽ trao cho hắn.”

Trần Nhu dùng tay che mặt, cả bàn tay chứa đầy nước mắt, khi nói những lời này, nàng đã dùng hết tất cả sức lực của chính mình, có một cảm xúc bi thương lớn đến nỗi khó mà kìm lại được dâng trào, như ép nàng đến mức không sao thở thổi.

Nhớ đến đủ thứ mọi chuyện trong mơ, nàng chỉ muốn nôn, lại không nôn được gì, ngay cả đứng cũng đứng không vững được nữa, cả cơ thể đều đang run rẩy, trước mắt đen ngòm, rồi lại trắng dã, cả người ngã quỵ về phía trước.

Nàng ngã vào một cái ôm ấm áp.

Thích Nhung ôm nàng vào lòng, thiếu nữ trong lòng khóc không thành tiếng, chàng ôm thật chặt nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, đôi mắt hoa đào sáng tựa chấm sơn phản chiếu pháo hoa và đèn rực rỡ phía trước.

Một lúc lâu sau chàng mới khẽ nói: “A Nhu, đừng khóc, nàng thế này thì ta biết phải làm thế nào mới buông bỏ được nàng đây.”

Ta không phải người thường.

Phụ huynh nàng, e là người sẽ không muốn phó thác nàng cho ta.

Chiến trường say rượu quân chớ mỉa, xưa nay chinh chiến mấy người về.

Nếu như phải nhung mã [*] cả nửa cuộc đời này, thì tại sao còn cố tình đến gây chuyện, khiến nàng đau lòng?

[*] Nhung mã: mang nghĩa ngựa chiến, binh mã, là cùng một chữ nhung trong tên Thích Nhung.

Thích Nhung nhắm mắt lại, sau cùng, chàng vẫn không thể chống cự nổi nữa, chàng nỉ non bên tai nàng: “Ta yêu nàng vô cùng, không còn gì mong mỏi, chỉ mong nàng ngày ngày khỏe mạnh, chư tà bất nhập, bách bệnh bất xâm.”

“Chỉ cần Thích Nhung ta còn sống một ngày trên cõi đời này, ta sẽ bảo vệ nàng một ngày.”

“Ta sẽ đưa hết mọi thứ đồ tốt nhất trên đời đến trước mặt nàng.”

Thích Nhung mở to mắt, lại phát hiện người trong lồng ngực đã khóc đến mệt nhoài, hình như đã thiếp đi rồi, cuối cùng, chàng đành thở dài một hơi, bất đắc dĩ cười.

“Bé con không có lương tâm, e là khi tỉnh lại sẽ quên hết.”

“… Quên rồi cũng tốt.”

Chàng lau nước mắt trên mặt nàng, ôm ngang người vào lòng, cúi đầu nhìn khuôn mặt say ngủ an yên của nàng, có lẽ hôm nay đã uống quá nhiều rượu, cuối cùng chàng vẫn nhịn không được mà tham lam cắn môi nàng.

Là ngọt, không đắng cay như rượu.

“Trước kia cứ mở miệng một câu thì đều là Nhung ca ca, làm ầm làm ĩ muốn khi lớn phải gả cho ta, nói muốn ta dạy nàng luyện chữ, nói thích trâm vàng bộ diêu nạm đầy đá quý, nói muốn dán ấn hoa lên mặt, nói muốn mặc váy có bươm bướm xuyên hoa, nói trung thu mỗi năm đều phải ở cùng ta ăn bánh trung thu.”

“Nàng nói muốn nuôi một con chó tên Hắc Vân, nói muốn đến Thái Bạch lâu trong thoại bản dùng trà, nói lúc chúng ta thành thân, nàng muốn đội một cái mũi phượng to to, khi đó nhất định không cần ca ca cõng nàng, nàng sẽ chủ động chạy nhào vào lòng ta…”

Thích Nhung đặt một nụ hôn lên trán nàng.

“Nàng quên rồi, nhưng ta sẽ không quên.”

“Những lời mà nàng từng nói, ta sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.”

——————

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi