NHƯ GIẤC MỘNG BAN ĐẦU (TỰ MỘNG SƠ GIÁC)

Buổi trưa họ đến thành thị ven biển, Hứa Nhất nhìn bản đồ chạy đến khách sạn mình đã đặt phòng trước. Bọn họ đặt trước hai phòng riêng, kết quả đến nơi tiếp tân rất áy náy nói là phòng không đủ, hiện tại chỉ còn lại một căn phòng đơn, cũng biểu thị nếu như nguyện ý, có thể thêm một chút tiền, sẽ giải quyết cho họ ở phòng đôi.

Cô gái tiếp tân rất hòa ái nói: “Ngược lại hai người đều là nam ở cùng nhau cũng không có gì.”

Hứa Nhất mừng thầm, trên mặt lại làm ra vẻ khổ não: “Hai chúng ta quan hệ chênh lệch, cô nói như vậy tôi bó tay, nếu hai chúng tôi nửa đêm đánh nhau thì làm sao bây giờ? Sau đó, khi mọi người tới can ngăn sẽ thấy khắp đều là máu, sẽ rất dọa người.” Hứa Nhất một mặt làm bộ oán giận, một mặt nhìn biểu tình của Tần Việt.

“Tiên sinh hai người quan hệ thật kém như vậy sao?” Cô tiếp tân rất nghi hoặc.

“Ừ, rất kém.” Hứa Nhất cứ như vậy gật đầu.

Tần Việt đứng một chỗ, gò má anh tuấn, sống mũi cao thẳng, hàm dưới gọn gàng, anh không quản Hứa Nhất nói thêm nói bớt chọc cười, anh trầm thấp lên tiếng: “Cô đừng nghe cậu ta, cứ đổi lấy phòng đôi đi.” Nói xong đem chứng minh thư đưa cho tiếp tân, làm thủ tục vào ở.

Tần Việt người này tương đối chú trọng phẩm chất, khách sạn cũng chọn cao cấp, thêm vào bây giờ không phải là mùa du lịch, phòng lớn cũng không có người ở. Hai người vừa làm thủ tục nhận phòng xong, Hứa Nhất liền leo lên lưng Tần Việt: “Đi thôi đi thôi, tôi lái xe rất là mệt nha.”

“Đây gọi là quan hệ không tốt?” Cô gái tiếp tân nói thầm.

Thân thể Tần Việt cứng lại một chút, thật lâu mới phản ứng được, cũng không có ngăn Hứa Nhất, cứ như vậy cõng Hứa Nhất, ấn thang máy tầng 28.

Hai người không có mang hành lý, duy nhất chỉ có hòm thuốc Lâm Nhuệ kín đáo đưa cho cậu. Nhưng vật này rất hữu dụng, vết thương trên đầu Tần Việt còn chưa lành, đổi thuốc và băng gạc, đều phải dựa vào nó.

Hứa Nhất rửa sạch tay, ra phòng khỏi phòng vệ sinh nhìn thấy Tần Việt ngồi ở trên ghế sa lon, cầm máy tính bảng. Cậu đến gần mới phát hiện Tần Việt xem văn kiện của công ty.

“Còn thật vì công tác liều mạng.” Hứa Nhất cảm khái, lập tức từ lên giường đem hòm thuốc cầm tới, đi được hai bước, ngồi xuống ghế sa lon cạnh Tần Việt: “Tần Việt, rửa vết thương.”

Ánh đèn trong phòng là sắc vàng ấm áp, trong không khí có mùi thơm thanh mát đặc chế của khách sạn.

Hứa Nhất nhẹ nhàng tháo băng gạc trên đầu Tần Việt, lộ ra vết thương dài bằng ngón cái.

Vốn da dẻ trơn bóng bây giờ lại có vết sẹo dữ tợn, Hứa Nhất chậm chạp không nhúc nhích. Tần Việt cũng cảm giác được Hứa Nhất dại ra, giọng nói anh trở nên ôn hòa: “Không có sao đâu, qua một thời gian ngắn là tốt rồi.”

“Ừm.” Hứa Nhất lại tiếp tục động tác.

Bông gòn lạnh lẽo đụng tới trán Tần Việt, cẩn thận từng li từng tí một. Tần Việt ngẩn người, ánh mắt nhìn về hòm thuốc Hứa Nhất để ở trên ghế sa lon, lọ thuốc nhỏ sáng loáng ở tầng cuối cùng kích thích thần kinh của anh.

“Cái này là thuốc gây nghiện nhưng có thể cai nghiện được.” Lúc Lâm Nhuệ trò chuyện với anh đã có nói qua: “Nếu như bệnh nhân có ý chí mạnh mẽ thì có thể cai được, tuy nhiên quá trình đó rất thống khổ.”

Lọ thuốc và những thứ băng gạc dược phẩm trộn lẫn cùng nhau, Tần Việt nhìn nắp lọ thuốc không có đóng kỹ, quỷ thần xui khiến anh gạt đổ hòm thuốc, những viên thuốc màu trắng rải rác khắp nơi.

Hứa Nhất đang cầm bông gòn lau vết thương dừng lại, lập tức để bông băng xuống bắt đầu dọn dẹp, định nhặt thuốc rơi trên thảm trải sàn bỏ vào trong lọ.

“Làm sao vậy? Rơi xuống đất còn nhặt lên uống sao?” Tần Việt làm bộ vô ý nói: “Đều dơ hết, cũng không cần dùng mà.”

Hứa Nhất ngồi xổm xuống, ôm chân của mình, đem cằm đặt ở trên đầu gối bắt đầu nhặt thuốc: “Dơ cũng không sao, không uống sẽ bị đau đầu.”

Tần Việt nhìn đôi tay dài nhỏ của Hứa Nhất lục tìm thuốc trên thảm trải sàn, bỗng nhiên đứng lên, “Không cẩn thận” dùng chân đạp thuốc viên ở dưới đất.

Hứa Nhất quả thực sợ ngây người, ngẩng đầu nhìn Tần Việt với bộ mặt không thể tin được.

“Anh làm gì vậy?” Trong giọng nói của cậu có chút oan ức: “Anh như vậy… Tôi… ”

Tần Việt nâng chân lên, một mặt áy náy: “Tôi không phải cố ý, thuốc này rất nhiều bệnh viện đều có phải không?” Tần Việt nhìn Hứa Nhất còn nói: “Nếu như rất quan trọng chúng ta có thể đến bệnh viện mua thuốc mới.”

Hứa Nhất có chút nhụt chí, nhìn Tần Việt nói: “Thôi, thôi, ngược lại cũng uống nhiều năm như vậy, vừa vặn thử xem một quãng thời gian không uống sẽ như thế nào, nếu như không đau đầu, thì có thể vĩnh viễn không uống nữa.”

Tần Việt nhìn Hứa Nhất đem thuốc viên ném vào trong thùng rác, ánh mắt sáng lên. Anh không biết tại sao mình làm như thế, nhưng anh thật sự không muốn để cho Hứa Nhất lại tiếp tục uống thuốc, thừa dịp Hứa Nhất còn chưa biết mình nghiện thuốc, làm cho cậu uống thuốc ít hơn, như vậy có thể dễ dàng hơn khi cai nghiện.

Hứa Nhất ấn vai Tần Việt để anh ngồi xuống ghế salông, bôi thuốc rồi đem băng gạc một tầng một tầng mà quấn quanh đầu Tần Việt, còn thắt một cái nơ con bướm thật đẹp.

Tần Việt có thể nghe thấy được mùi thơm mát mẻ trên người Hứa Nhất, tầm mắt đối diện với cằm Hứa Nhất, hầu kết của cậu rất tinh xảo làm Tần Việt có kích động muốn cắn một cái.

“Đôi mắt của anh rất dễ nhìn.” Hứa Nhất băng bó cho Tần Việt xong, bỗng nhiên hôn lên đôi mắt Tần Việt: “Sau này đừng để bị thương, anh bị thương tôi sẽ khổ sở, dù cho trên đầu chỉ là vết thương nhỏ tôi cũng cảm thấy khó chịu, hận không thể thay anh bị thương.”

Hứa Nhất nói xong, lui hai bước, nửa ngồi nửa quỳ đi dọn dẹp dược phẩm bị Tần Việt làm loạn.

Tần Việt đứng lên, đi tới phía sau Hứa Nhất, cúi người ở sau lưng Hứa Nhất, cánh tay vòng qua ôm eo của cậu.

Hứa Nhất cảm nhận được nhiệt độ của Tần Việt, thân thể cứng lại, cậu không hiểu Tần Việt có ý gì.

Cậu cẩn thận dò hỏi: “Tần Việt anh làm sao vậy?”

” Đầu tôi hơi choáng váng.” Tần Việt còn nói tiếp: “Đầu tôi cũng chỉ hơi choáng váng.”

“Ồ.”

Hứa Nhất nghĩ, mày đang chờ mong cái gì, tâm tư Tần Việt không phải mày đã rõ ràng sao, đừng nghĩ những thứ khác, anh ta chỉ choáng váng đầu mà thôi, mày cũng chỉ có mấy ngày thôi, tội gì như mấy cô thiếu nữ tối ngày nghĩ lung tung.

Vì vậy Hứa Nhất thả lỏng, tiếp tục thu dọn, cậu dùng một cái tay đặt lên mu bàn tay Tần Việt: “Vậy anh cứ dựa vào tôi, nghỉ ngơi thật tốt.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi