NHƯ GIẤC MỘNG BAN ĐẦU (TỰ MỘNG SƠ GIÁC)

Chuyện đã được xử lý tốt, Tần Việt mở cửa xe, dự định về nhà.

Hứa Nhất lại đẩy Tần Việt qua một bên, giành trước một bước chui vào trong xe.

“Cậu muốn đi đâu?” Tay Tần Việt đặt ở trên cửa xe, duy trì tư thế mở cửa xe.

Hứa Nhất ngồi tận cùng bên trong, đưa lưng về phía Tần Việt, duỗi ngón tay vẽ lên trên cửa sổ xe.

“Anh đã nói anh là của tôi, cho nên tôi muốn về nhà với anh.”

Cửa sau xe truyền đến động tĩnh, trợ lý quay đầu lại nghi ngờ khi thấy Hứa Nhất ngồi song song với Tần Việt: “Giám đốc … Chúng ta đi về nhà nào?”

Tần Việt lấy tay đè cái trán: “Biệt thự trên sườn núi.”

Xe chạy qua cầu lớn, trời bắt đầu đổ mưa phùn. Mới bắt đầu trên cửa sổ xe chỉ có mấy giọt nước, dần dần càng lúc càng nhiều, nước mưa ở trên cửa sổ xe dần dần hình thành dòng nước.

Hứa Nhất ngồi bên cạnh cửa sổ xe, không đóng cửa hết lại. Tần Việt phát hiện cậu đang ngẩn người, cũng không quản.

Anh biết Hứa Nhất tâm tình không tốt, ít nhất không phải nhìn như bề ngoài không tim không phổi như vậy.

Nước mưa tạt vào làm ướt tóc Hứa Nhất, làm mặt mày cậu thêm trắng bệch.

“Anh nói nếu như tôi giúp em của anh chữa bệnh, cái gì anh cũng đồng ý cho tôi. Còn nói nếu như tôi thiếu tiền thì đi tìm anh.”

Ngoài cửa sổ tiếng mưa gió thật sự quá lớn, Tần Việt nghe không rõ.

Hứa Nhất phản ứng lại, nghiêng người đóng kín cửa, không gian trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

“Tôi cũng nghĩ tới hỏi anh một số tiền.” Hứa Nhất dừng một chút: “Đến khi tôi muốn mở miệng thì tôi phát hiện, tiền cũng không có cách nào giải quyết vấn đề của mình.”

Giọng nói của Tần Việt thanh lãnh: “Tại sao?”

Hứa Nhất quay đầu lại nhìn anh. Cậu bị mưa làm ướt, tóc tai rối bời, thoạt nhìn nhu thuận không ít, cậu nhìn Tần Việt nhếch môi cười: “Trước đây mọi người rất thích nói một câu?”

“Nói cái gì?”

“Cẩu không đổi được tính ăn shit a.” Hứa Nhất cúi đầu chỉnh lý nút áo của mình: “Anh cho tôi tiền, sau đó thì sao? Hứa Thanh Sơn tiếp tục đánh bạc, càng đánh càng lớn, cuối cùng bị người chém chết? Hay để cho Trương Lan Chi tiếp tục uống rượu, uống cho đến chết.”

Mặt của cậu rất trắng, không có một chút hồng hào, tỉ mỉ có thể nghe trong giọng nói mang theo nghẹn ngào: “Cho nên Tần Việt, anh xem, tiền không giải quyết được vấn đề.”

“Tôi chỉ hi vọng nhìn bọn họ có thể chuyển biến tốt.” Cậu nhìn Tần Việt cười khổ: “Anh cho tôi tiền, có thể làm cho bọn họ chuyển biến tốt sao? Có thể làm cho Trương Lan Chi không uống rượu, nấu cho tôi một bữa cơm sao?”

“Không thể, căn bản không có thể.”

Tần Việt cảm thấy Hứa Nhất khóc, nhưng nhìn kỹ, trên mặt cậu cũng không có nước mắt.

Hứa Nhất nhỏ giọng nói: “Không người nào có thể kéo tôi từ vũng bùn ra, kỳ thực có lúc tôi cũng rất tuyệt vọng.”

Nút áo của cậu có một sợi chỉ, Hứa Nhất chấp nhất muốn kéo cho đứt: “Tôi biết tôi không nên như vậy. Mỗi ngày không thay đổi, tám giờ rời giường, sau đó nấu cơm, gọi Trương Lan Chi rời giường ăn cơm. E rằng người kia chưa chắc sẽ ăn, bởi vì bà chỉ muốn ra ngoài uống rượu.

“Thu thập xong tất cả đã 9 giờ, tôi sẽ có một chút thời gian. Lúc này đáng ra tôi học năm thứ hai đại học, thời gian này cần phải ở trên lớp. Vì vậy tôi sẽ lấy sách giáo khoa lúc trước ra xem, trước đây không cảm thấy thú vị, hiện giờ cảm thấy xem rất là hay. Tôi đọc rất nhiều lần, đến bìa sách cũng nhăn nheo, đọc sách thật là hạnh phúc.”

Hứa Nhất chỉ chỉ đầu mình: “Đầu óc của tôi không tốt, lúc ẩn lúc hiện nhớ mình có một chiếc dương cầm hiệu Yamaha. Trương Lan Chi nói tôi nhớ lộn, tôi nghĩ chắc là bị Hứa Thanh Sơn lấy đi bán để trả nợ, tôi thật sự hoài niệm dương cầm.”

“12 giờ rưỡi sẽ xuống dưới lầu gọi Tiểu Hạ ra ngoài, xuyên qua cái hẻm nhỏ, đi bộ mười mấy phút, thay quần áo, quẹt thẻ, buổi chiều đúng một giờ sẽ đi làm, ghi thực đơn, dâng rượu, sau đó đến mười hai giờ đêm tan tầm. Nếu may mắn thì về nhà nhìn thấy mẹ ôm mấy chai rượu ngủ quên, tôi sẽ dọn dẹp rồi cho bà lên giường ngủ là tốt rồi.”

Cậu đau thương nở nụ cười: “Vận may không tốt, thì lo lắng sợ mở cửa sẽ thấy Hứa Thanh Sơn vì lấy tiền không được có thể đánh chết Trương Lan Chi.”

“Ngày qua ngày, rất phiền chán. Mỗi ngày tôi đều muốn bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng ngày thứ hai vẫn như cũ, một chút thay đổi đều không có. Không có cách nào tốt nghiệp, không có cách nào đánh đàn, đụng vào hai thứ này, Trương Lan Chi liền muốn tự sát. Tôi đã làm sai điều gì? Tại sao cuộc đời muốn kéo tôi không tha chứ?”

Cậu hỏi: “Tần Việt, tôi biết anh bản lĩnh rất lớn, anh có thể cứu em trai mình, anh có thể cứu giúp tôi sao?”

Tần Việt không nói gì, nhìn về phía Hứa Nhất ánh mắt thâm trầm.

Trong không gian lặng lẽ.

Hứa Nhất không có được câu trả lời, sau đó thất vọng cúi đầu, lấy tay cào cào ghế ngồi bằng da thật: “Anh bản lĩnh lớn như vậy, nhưng bây giờ là của tôi rồi.” Hứa Nhất lầm bầm lầu bầu: “Anh là của tôi.”

Có thể vì trời mưa, không gian lại quá yên tĩnh, Tần Việt nhìn Hứa Nhất bỗng nhiên sinh ra một chút cộng hưởng. Hứa Nhất cúi thấp đầu, Tần Việt nhìn thấy cái xoáy trên đỉnh đầu cậu, bộ dạng quật cường mà lại bướng bỉnh dần dần trùng hợp với Giang Yến thời niên thiếu.

Tần Việt mất khống chế, đã rất lâu anh không nhìn thấy bộ dạng A Yến lúc ban đầu.

Ngón tay anh mạnh mẽ nắm cằm của cậu: “Tôi có thể cho cậu một cái hôn, Hứa Nhất, cậu có muốn hay không?”

Hứa Nhất còn chưa phản ứng lại, Tần Việt liền cúi thấp đầu xuống.

Không giống như cậu nghĩ là sẽ nhẹ nhàng đụng vào, mà là môi lưỡi tương giao.

Cậu chưa từng hôn một người nào cả, Tần Việt là người đầu tiên cậu hôn. Tần Việt dùng đầu lưỡi cạy đôi môi Hứa Nhất, Hứa Nhất mở to hai mắt, Tần Việt đem cậu đè ở chỗ tựa lưng, lấy tay siết cánh tay của cậu. Cậu có thể nghe tiếng mưa rơi vào trên cửa sổ xe, cũng có thể nghe rõ tiếng hôn môi.

Cậu còn nhớ mình có hỏi qua Tần Việt: “Anh cảm thấy tôi hôn có tốt không.” Bây giờ Hứa Nhất không dám nghĩ tới câu hỏi này. Tần Việt hôn làm cho cậu không chống đỡ được, cậu cảm thấy thân thể mềm nhũn không có chút khí lực gì. Lúc này Tần Việt lại buông tay Hứa Nhất ra, thuận theo vạt áo đi về phía eo Hứa Nhất rồi dần dần hướng lên trên. nhẹ nhàng lục lọi phía sau lưng cậu, mang theo từng mảnh từng mảnh run rẩy.

Hứa Nhất rất nhát gan, Tần Việt hôn làm cho cậu cảm thấy sợ sệt, Hứa Nhất bắt đầu giãy dụa nỗ lực đẩy Tần Việt ra.

Động tác bị Tần Việt cảm giác được, anh nắm tay Hứa Nhất càng mạnh hơn, không có chỗ trống để né tránh.

Xe chạy ra đến đường lớn, đèn đường hai bên chiếu vào. Tần Việt thấy rõ mặt Hứa Nhất, bỗng nhiên bừng tỉnh. Đầu tiên anh sửa sang bản thân mình, sau đó thay Hứa Nhất kéo lại áo sơ của cậu.

Hứa Nhất tựa lưng vào ghế ngồi, che dấu sự suy yếu vô lực của mình, khóe mắt liếc nhìn gò má Tần Việt không có một chút tình cảm.

Nhẹ nhàng mở miệng: “Tần Việt, vừa nãy anh nghĩ đến ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi