NHƯ GIẤC MỘNG BAN ĐẦU (TỰ MỘNG SƠ GIÁC)

Xe Rolls Royce chậm rãi lái vào cổng lớn, vòng qua hoa viên.

Xe mới vừa dừng lại Hứa Nhất liền đẩy cửa ra, từ trong xe chạy nhanh tới cửa, cũng không để Giang phụ tá từ cửa trước lấy dù che cho cậu.

Cách màn mưa, Hứa Nhất hướng Giang phụ tá xua tay.

“Khuya quá rồi, anh về ngủ sớm một chút đi, ngày hôm nay cám ơn anh.”

Giang phụ tá ngẩn ra, hắn không nghĩ tới người mới vừa đánh nhau ở trong ngõ hẻm lại bình dị gần gũi như thế, lập tức cười, chỉ chỉ căn phòng sáng đèn trên lầu hai.

“Đó là phòng ngủ của cậu chủ.” Tuy Giang phụ tá không phát ra âm thanh, nhưng Hứa Nhất lại đọc hiểu khẩu hình của hắn.

Cả tòa biệt thự ngoại trừ phòng ngủ của Tần Việt đều không có mở đèn, không gian to lớn lặng lẽ chìm trong màn đêm. Không có ai dẫn cậu đi tìm phòng, cũng không có ai đuổi cậu đi ra ngoài, giống như thái độ của Tần Việt đối với cậu, không thích cũng không từ chối.

Hứa Nhất đứng mấy phút ở cửa, đợi đến đôi mắt thích ứng với bóng đêm có thể nhìn rõ ràng bốn phía mới từng bước từng bước đi lên cầu thang.

Trong nhà cũng có một chút ánh sáng. Chỗ rẽ cầu thang có một chiếc đèn treo tường kiểu cổ điển, ánh đèn rất mờ, nước mưa trên người Hứa Nhất nhỏ xuống trên từng bậc thang lòe lòe toả sáng.

Hành lang lầu hai có thảm trải sàn rất mềm mại. Cậu dựa theo trí nhớ đi về hướng Giang phụ tá chỉ, đi tìm phòng Tần Việt.

Hứa Nhất chân trái đạp chân phải, đứng ở ngoài cửa khoảng hai phút, lấy dũng khí gõ cửa.

“Cửa không có khóa, vào đi.”

Cậu cúi đầu, phát hiện quả nhiên cửa không có đóng, còn lộ ra khe hở, vì vậy đưa tay đẩy cửa ra.

Phòng ngủ của Tần Việt rất lớn, gian ngoài có ghế sô pha, trên bàn trà có vài phần văn kiện để lung tung. Tần Việt đưa lưng về phía cậu, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, phía sau là một sân thượng rất lớn. Hứa Nhất mở cửa sinh ra luồng không khí đối lưu, tấm rèm cửa sổ màu trắng phía sau Tần Việt bay lên, thấy được ánh sáng từ những ánh đèn dưới ngọn núi, càng hiện ra mấy phần khí tức không dính khói bụi trần gian.

Cậu nhỏ giọng gọi: “Tần Việt.”

Trên người Hứa Nhất còn nước mưa, quần áo ướt sũng dính ở trên người, gió lạnh làm cho cậu run lập cập, thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng cậu vẫn dũng cảm bướng bỉnh đi tới bên cạnh Tần Việt.

Tần Việt xoay người yên lặng nhìn Hứa Nhất, không nói gì, cầm lấy cổ tay cậu kéo vào buồng tắm, nói với cậu: “Nước đã được rồi, cậu tắm trước, thay quần áo bị ướt đi.”

Sau khi Tần Việt rời đi, Hứa Nhất đem giày ướt đẫm cởi ra, đi vào buồng tắm cởi áo quần của mình, hai chân thẳng tắp thon dài bước vào trong bồn tắm.

Cậu đem cả người ngâm vào trong bồn tắm, để nước dần dần tràn qua đỉnh đầu của mình. Cảm thụ dưỡng khí trong lồng ngực từng chút tiêu hao hết, mang theo đau đớn nhơm nhớp không rõ ràng. Đến khi sắp nghẹt thở mới đột nhiên từ trong nước chui ra, miệng thở hổn hển.

Cậu giơ tay chà xát hai cái trên mặt, sau đó dựa vào thành bồn tắm.

Hứa Nhất kinh ngạc nhìn cổ tay của mình, chỗ bị Tần Việt nắm như còn lưu lại cảm giác nóng rực.

Cậu không biết một gia đình bình thường sẽ như thế nào? Khi cậu cả người ướt nhẹp đẩy cửa phòng Tần Việt ra, nghênh tiếp cậu không phải là khắp phòng đầy mùi rượu và tiếng chửi rủa của Trương Lan Chi, mà là một đôi tay ấm áp dẫn cậu đi vào buồng tắm, để cho cậu trước tiên rửa ráy, nước thật ấm áp, Tần Việt cũng làm cho cậu cảm thấy ấm áp.

Mặc dù cậu biết loại ấm áp này rất quý giá, sau lưng là không chừng mực xa cách, nhưng đối với Hứa Nhất mà nói đã đủ rồi.

Nước nóng làm Hứa Nhất khôi phục tri giác, khắp toàn thân đều ấm áp.

Cậu nhấc chân bước ra bồn tắm, cầm lấy khăn tắm lau khô thân thể và tóc tai, đem áo ngủ mà Tần Việt chuẩn bị cho cậu mặc vào, mới đi ra khỏi buồng tắm.

Nội thất một mảnh đen nhánh, chỉ có chiếc đèn nơi đầu giường Tần Việt tỏa sắc vàng ấm áp.

Cậu đi hai bước đến bên giường, phát hiện Tần Việt chỉ chiếm một nửa giường, để nửa kia trống không.

Hứa Nhất chần chờ một chút, cuối cùng vẫn lên giường nằm xuống, cậu đem nửa khuôn mặt chui vào trong chăn. Trong lỗ mũi tràn đầy khí tức ấm áp sạch sẽ.

Giường rất lớn, hai người bọn họ ngủ chung một cái giường, khoảng cách cũng rất xa.

Cậu xoay người, nỗ lực trợn to mắt, nhìn ánh sáng đèn giường miêu tả đường nét thuộc về Tần Việt.

Chỉ chốc lát, Tần Việt cũng trở mình, cùng Hứa Nhất mặt đối mặt.

Anh nói: “Quá muộn, người trong nhà đều ngủ, chờ ngày mai sẽ dọn cho cậu một phòng ngủ mới.”

Hứa Nhất trong đêm đen gật gật đầu, lại lắc đầu: “Như vậy cũng rất tốt.”

Tần Việt trầm mặc một hồi, lại mở miệng ngữ khí trở nên lạnh lẽo: “Hứa Nhất, trong lòng tôi có người.”

Đại khái vì đang nói chuyện ở trên giường, dù có nói cứng rắn cũng mềm hơn một nửa.

“Tôi biết.” Hứa Nhất nghiêng người, đem chăn kéo xuống lỗ mũi, mặt buồn buồn nói: “Anh ở trong xe hôn tôi giống như xuyên thấu qua tôi hôn một người khác, tôi không biết người kia là ai, nhưng tôi cảm thụ được anh thật sự rất yêu thích người đó.”

Hai người nhất thời ai cũng không lên tiếng, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi.

Hứa Nhất bỗng nhiên từ trong chăn đưa tay ra, cẩn thận kéo tay áo Tần Việt: “Tần Việt, tôi không mang quần áo, ngày mai làm sao bây giờ?”

Tần Việt nói: “Cậu và A Yến thân hình không sai biệt lắm, quần áo của em ấy trước khi sinh bệnh cậu có thể mặc. Trong tủ treo quần áo cũng có đồ mới, cậu cứ mặc quần áo của A Yến.”

“Cảm ơn.”

Hứa Nhất cảm giác có gì không đúng.

Trầm mặc một hồi, cậu nhỏ giọng hỏi: “Tần Việt, anh rất thích em trai sao? Là loại yêu thích nào?”

Tần Việt không lên tiếng.

Hứa Nhất đợi thời gian thật dài mới nghe thấy Tần Việt nói: “Hứa Nhất, cậu sẽ không muốn nghe, đừng suy đoán.”

“Ừm.” Hứa Nhất thấp giọng: “Tôi không muốn nghe.”

Hai người liền không nói.

Đến nửa ngày, Tần Việt cho là Hứa Nhất đã ngủ, Hứa Nhất lại chuyển động, di chuyển về phía anh, cánh tay ôm vòng qua hông của anh, đầu gối trên lồng ngực của anh.

Tần Việt nhíu mày, nắm chặt cánh tay Hứa Nhất, thái độ cứng rắn muốn kéo cậu dậy.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của Hứa Nhất ủ rũ: “Để tôi ôm một hồi, chỉ một hồi.”

Hứa Nhất sắp ngủ âm thanh mềm nhũn, không phải vô lại và cuồng loạn như ban ngày, giọng nói này lại giống như giọng nói của Giang Yến trong trí nhớ của Tần Việt khi cậu còn chưa bể tiếng. Anh ngẩn người một chút, quên động tác tiếp tục.

Lỗ tai Hứa Nhất gối lên vị trí lồng ngực của Tần Việt, lẩm bẩm: “Tại sao dựa vào gần anh, trái tim của tôi cứ ầm ầm ầm đập không ngừng, mà anh vẫn bình thường như vậy.”

“Bởi vì tôi không yêu cậu.” Âm thanh Tần Việt bình tĩnh mà vững vàng, như thuật lại một chuyện rất bình thường.

Đến nửa ngày, giọng nói buồn ngủ mông lung của Hứa Nhất lại vang lên: “Tôi biết.”

Tần Việt không có đẩy cậu ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi