NHƯ KHÓI NHƯ CÁT

“Thật ra nhiệm vụ của chúng tôi là vất vả nhất.” Sau này Nam Mộng Nhất đã nói như thế trong VCR của bọn họ.

Cậu ngồi trong một căn phòng khách nhỏ màu xanh lam, đối camera nói: “Bởi vì lúc đó, khi anh Lâm phát thẻ nhiệm vụ cho mọi người, anh ấy đưa cho tôi đầu tiên, vì cầm nhầm nên tôi cũng nhìn thấy nhiệm vụ từ hai tấm thẻ khác, đúng, chính là đã nhìn thấy.”

Cậu nở nụ cười, giơ tay lên khoa tay múa chân, nói, “Anh Khúc và Tiểu Lục, nhiệm vụ của hai người bọn họ chính là đi dạo con phố đó, tôi nhớ gọi là gì ấy nhỉ, hoa viên đường phố phía Tây, thật ra chỉ là đi bộ thôi, đi qua đi lại rồi lại tạo dáng chụp hình. Rất là thoải mái. Bên chỗ anh Lâm còn quá đáng hơn, nhiệm vụ của hai người ấy là ngồi trên xe cũ đi vòng quanh vườn hoa lớn nhất cả nước, chính là tất cả đều là hoa và phong cảnh đẹp, hai người ấy chỉ cần ngồi trên xe, sau đó đến buổi trưa ăn bữa cơm ở đó là được. Cũng rất là dễ dàng.”

“Cho nên tôi thật sự không hiểu, ” Nam Mộng Nhất cười khổ, kéo dài ngữ điệu mà nói, “Tại sao đến tôi và cậu ta —— lúc đó, liền biến thành trải nghiệm cuộc sống nông thôn ở Baliga, sự khác biệt gần gũi này đúng là quá lớn. Bạn biết không, lúc đó tôi và cậu ta hai người mặc cái bộ quần áo kia vừa dày vừa nặng, hai bọn tôi ta phải lầy lội trong bùn đi trồng cái cây gì đó, một loại thực vật địa phương, xong mặt trời thì rõ là gắt, hai chúng tôi thật sự là…”

Nam Mộng Nhất bụm mặt, cảm thấy chính mình không nói được nữa.

Cậu nhún nhún vai: “Nói chung là tôi không biết tại sao phải cho chúng tôi tiền, bởi vì bản chất những chuyện chúng tôi làm là có thể kiếm ra tiền, trên căn bản là không cần phải tiêu đến tiền nữa cơ. Làm công ở nhà nông mà, sau đó bác gái người Baliga còn chuẩn bị cơm trưa cho bọn tôi, chúng tôi chỉ tốn mỗi tiền đi lại.”

Ngày hôm đó bọn họ đích xác rất thảm.

Đại khái là vì nhóm bọn họ cả hai thành viên đều còn trẻ, hiệu quả chương trình đều từ họ mà ra, vì vậy sự sắp xếp ngày hôm đó cũng có thể xem như “trong đắng có ngọt”.

Sở Nghiêm Thư toàn bộ quá trình không chút nào che giấu sự không tình nguyện của chính mình.

Nam Mộng Nhất vẫn là rất chuyên nghiệp, cậu biết mình đến chương trình này mục đích là gì, cũng rất tình nguyện tạo nên hiệu quả của chương trình, không cần biết vì hiệu quả này mà có phải gánh lên vai những nhiệm vụ “thảm nhất” hay không, cậu cũng đều mặc kệ.

Đồng thời, cậu vẫn phải giữ vững thiết lập tính cách của bản thân.

Vì thế cậu một mực trấn an Sở Nghiêm Thư: “Không có chuyện gì đâu, rất nhanh sẽ kết thúc thôi.”

Sở Nghiêm Thư mặc quần áo cỡ đại, nóng đến lè cả lưỡi, cậu ta cau mày, giơ cánh tay lên đi lầy lội trong bùn, há mồm ngậm miệng đều là ca thán: “Nóng chết mất thôi! Mệt chết đi được! Còn cho người ta sống hay không hả.”

Nam Mộng Nhất thật sự rất bội phục Sở Nghiêm Thư, cậu ta vẫn thường thẳng thắn như thế, cho dù người này đã bị hắc đến mức này, nhưng vẫn như cũ vẫn là có sao nói vậy, cơ hồ lại trở thành điểm đặc sắc của cá nhân. Nam Mộng Nhất thật lòng cảm thấy, người như cậu ta không thích hợp lăn lộn trong giới giải trí ở Trung Quốc, cậu ta nên ở trong giới giải trí Âu Mỹ mới hợp.

Bác gái người Baliga cũng xuống bùn với bọn họ, dùng tiếng Anh dạy bọn họ cách gieo trồng.

Nam Mộng Nhất nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng phiên dịch lại cho Sở Nghiêm dù cậu ta tựa hồ như cũng không muốn nghe cho lắm, cậu ta giữ gương mặt nhăn nhúm khó chịu, cuối cùng còn ngồi xổm thẳng xuống bùn.

Cậu ta bắt đầu cúi đầu bĩu môi lẩm bẩm, hùng hùng hổ hổ.

Sau khi Nam Mộng Nhất vừa nghe xong liền đi đến kéo cậu ta lên, nói: “Đi thôi, cậu nông dân nhỏ, nên làm việc rồi.”

Sở Nghiêm Thư bất đắc dĩ đứng lên cùng cậu. Nam Mộng Nhất cúi người xuống, đem cây nông nghiệp cắm vào đất, đối với cậu ta giải thích: “Phải cắm xuyên qua như vậy này, eo của cậu hạ thấp hơn một chút, đúng, sau đó muốn chắc tay, thì phải nghiêng qua, có góc độ như thế này…”

Sở Nghiêm Thư qua quýt cắm xong một cái, liền thẳng người lên, cau mày nheo mắt lại: “Nóng chết mất thôi!”

Nam Mộng Nhất trong lòng cũng muốn nói, tôi cũng nóng chết đây, ai mà mẹ nó không thấy nóng chứ.

Nhưng trước ống kính, Nam Mộng Nhất vẫn là trấn an cậu ta: “Không có chuyện gì đâu, cắm xong là được mà, ngoan.”

Trên mặt Sở Nghiêm Thư đều là mồ hôi, dường như cậu ta đặc biệt rất dễ dàng chảy mồ hôi, tóc trên trán chạm vào trên mắt, cậu ta híp mắt lại nhỏ giọng kêu: “A —— ”

Nam Mộng Nhất muốn gạt tóc cho cậu ta, mới vừa giơ tay lên, Sở Nghiêm Thư liền nhăn mặt tránh ra: “Trên tay cậu đều là bùn thôi!”

Nam Mộng Nhất: “…”

Nam Mộng Nhất bỏ găng tay dính đầy bùn ra, gạt tóc giúp Sở Nghiêm Thư, bất đắc dĩ nói: “Tôi sẽ không động đến cậu đâu, chỉ chạm một chút thôi.”

Sửa sang xong vẻ ngoài, Sở Nghiêm Thư liền ngồi chồm hỗm trên mặt đất cắm cây nông nghiệp, xiêu xiêu vẹo vẹo, rất khó nhìn.

Cậu ta cắm ở phía trước, Nam Mộng Nhất chỉ có thể đi theo phía sau sắp xếp lại cái mớ bòng bong này giúp cậu ta, cậu giúp Sở Nghiêm Thư nhổ từng cái ra rồi lại cắm lại ngay ngắn từng cây. Cứ như vậy lằng nhằng một lúc cũng được hai hàng, Sở Nghiêm Thư không làm nữa, cậu ta đi tới đi lui trong bùn, rướn người lên rít gào thấu trời xanh: “A a a a —— ”

Nam Mộng Nhất chỉ có thể trước tiên ngừng lại công việc trên tay, gương mặt đầy mồ hôi theo sát Sở Nghiêm Thư nói chuyện: “Cậu đừng vội, từ từ thôi, sắp làm xong rồi.”

Sở Nghiêm Thư lảo đảo, phảng phất giống như đứa trẻ không muốn làm bài tập, mê sảng nói: “Tôi không biết, tôi không làm nữa, tôi đi chết đây, tôi không làm nữa.”

Nam Mộng Nhất giống như vú em đi theo sau mông cậu ta dỗ dành nói: “Đừng mà, làm thêm chút nữa thôi, lát nữa là chúng ta được ăn cơm rồi.”

Vừa dỗ vừa gạt, Sở Nghiêm Thư lại trở về chỗ cũ làm thêm một lúc.

“Thật ra cậu ta cũng vẫn muốn làm, thế nhưng cũng có thể là, không kiên trì như vậy.” Cho dù phiền muốn chết, phải độc thoại từ nội tâm bên trong, Nam Mộng Nhất vẫn phải biểu hiện ra sự rộng lượng của bản thân, cậu cố gắng hết khả năng thay Sở Nghiêm Thư nói tốt, “Sau đó tôi cùng cậu ta thương lượng xong xuôi, cậu ta sau cũng chịu làm, còn khá nghiêm túc.”

Nghiêm túc cái rắm!

Nam Mộng Nhất cảm thấy chính mình cũng sắp chết rồi. Tại sao cậu không có cơ hội được cùng ảnh đế chung một nhóm cơ chứ! Cũng bởi vì CP Thi Nhân chết tiệt kia chứ đâu!

Chiêu trò này của tổ chương trình cậu không phải không hiểu, chỉ là vẫn khó tránh khỏi tâm lý không cân bằng. Cậu cảm thấy Sở Nghiêm Thư quả thực là một thằng nhóc to xác mà thôi, làm việc thì không nghiêm túc, làm cái gì cũng thích ca thán, cậu tại sao phải cùng người như vậy bị buộc chung một chỗ!

Tổ chương trình còn có ý để bọn họ sao tác CP, sao sao sao, sao tác cái mẹ gì. Có sao tác cũng chẳng nổi bằng được nửa Thi Nhân.

Tức chết đi được.

Nam Mộng Nhất vốn đang trông cậy vào chương trình này có thể khiến cậu hot lên một chút, kém nhất cũng trở nên quen mặt, tìm được quan hệ tham gia được vào mới biết mình không phải là chủ chốt.

Tổ chương trình trước đó đã nói với cậu, ảnh đế ít lời, chỉ tham gia với tư cách khách mời thôi, làm sao bây giờ lại được nâng thành thành viên chủ chốt vậy kìa! Đã nổi tiếng như vậy còn cùng đám thanh niên bọn cậu tranh cái tài nguyên này sao!

CP Thi Nhân là cặp đôi mà cậu thấy khó hiểu nhất, tự nhiên nổi lên không nói, cái đáng nói là thân phận địa vị sức ảnh hưởng của hai nhân vật chính

cách xa nhau bảy mươi tám nghìn dặm, chính là như vậy đều sẽ thấy có điểm không tương xứng, mà càng như thế fans càng hăng hái, mỹ danh gọi là “tình yêu không khoảng cách”, không khoảng cách cái rắm!

Chuyện này quả thật so với chuyện một số nữ streamer lớn mật, dựa vào việc ngồi trên ghế tựa, đột nhiên nổi lên, hằng ngày kiếm được mấy trăm nghìn người theo dõi còn vô lý hơn!

Chẳng trách bố cậu vào thời điểm cậu muốn bước vào giới giải trí đã nói: “Giới giải trí bây giờ càng ngày càng bệnh cùng dị dạng, con phải nghĩ cho kỹ, trong cái giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra!”

Nam Mộng Nhất có chút hoài nghi nhân sinh, cậu cảm thấy màn mở đầu của bản thân trong giới giải trí này quá thất bại.

Vốn tưởng rằng có quan hệ của bố mẹ bổ trợ, cậu sẽ thuận buồm xuôi gió, dù cho ngoại giới nghị luận cậu dựa vào quan hệ để thượng vị, cậu cũng không quan tâm, bởi vì cậu tin chắc chính mình có thực lực khiến cho bọn họ phải ngậm miệng, đồng thời, cậu cũng cảm thấy được sự nhẫn nại của chính mình không tệ.

Nhưng bây giờ nhìn lại, cậu đến Sở Nghiêm Thư cũng không xử lý được. Đã nhiều lần trước ống kính, cậu đều cảm thấy chính mình sắp bực điên đến nơi rồi.

Cũng may lúc ăn cơm trưa Sở Nghiêm Thư yên tĩnh trong thoáng chốc, cậu ta rất nhanh đã bị những món đồ ăn mà bác gái người Baliga chuẩn bị hấp dẫn. Bởi vì ăn cơm ở nông gia, cho nên bọn họ được ăn đồ ăn mang hương sắc bản địa nhất.

Tuy Nam Mộng Nhất cảm thấy những mùi vị này rất quái lạ, thế nhưng Sở Nghiêm Thư lại ngoài ý muốn rất yêu thích, cậu ta dùng thứ tiếng Anh sứt sẹo của mình, hướng bác gái người Baliga tán dương, nhiều nhất chính là “good”, “perfect” những từ ngữ như vậy, bác gái người Baliga mừng rỡ biểu thị muốn cậu ta ăn nhiều một chút, còn xoa đầu Sở Nghiêm Thư nói cậu ta thân thiết như con trai mình.

Sở Nghiêm Thư chỉ nghe hiểu mỗi từ “son”, nghi hoặc mà hỏi Nam Mộng Nhất: “Con trai bác ấy cũng ở đây sao?”

Nam Mộng Nhất đang nghiêm mặt nhai đống thứ cổ quái trong miệng, Sở Nghiêm Thư đem sự trầm mặc ngắn ngủi của cậu coi là ngầm thừa nhận, vì thế cậu ta đối bác gái người Baliga nghiêm túc nói: “Bác khách sáo quá rồi ạ, bác gọi con trai mình cũng ra ăn cơm đi, bọn cháu cũng không ăn được mấy đâu.”

Bác gái người Baliga biểu thị nghe không hiểu.

Sở Nghiêm Thư tiếp tục biểu diễn thứ tiếng Anh sứt sẹo của cậu ta, nói: “Your son can eat, too!”

Bác gái người Baliga:???

Sở Nghiêm Thư gấp muốn chết: “Ôi trời ơi, Nam Mộng Nhất, cậu nói với bác ấy đi, nói bác ấy cho son của bác ấy cũng ra eat đi!”

Nam Mộng Nhất nói không lời được, miếng cơm trong miệng đang nhai thiếu chút nữa phun ra ngoài, còn phải đang cố gắng khống chế vẻ mặt của chính mình.

Sở Nghiêm Thư lại còn đẩy cậu nói: “Sao mà cậu không giúp tôi thế!”

Nam Mộng Nhất cảm thấy Sở Nghiêm Thư đúng là best rồi, cậu liền cho Sở Nghiêm Thư một dấu hiệu ngón tay cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi