NHƯ KHÓI NHƯ CÁT

“Có phải sắp đến Tết rồi đúng không?”

Buổi tối khi công việc quay phim đã hoàn thành, Lục Yên Đinh trong lúc đang tặng kẹo cho một nhân viên, thuận miệng hỏi một câu.

“Đúng vậy, sắp rồi, nhưng mà không biết đạo diễn Quách có cho nghỉ không.”

“Không cho cũng không sao cả.” Lục Yên Đinh hiền hoà nói.

Tuy cậu cũng không phải thật sự cảm thấy không có chuyện gì, vì dù sao cũng sắp Tết mà hai người vừa mới kết hôn, nói thế nào cũng phải về nhà một bên ăn Tết mới được. Đến cùng kết hôn cũng không hoàn toàn chỉ là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình.

Không tính đến buổi tối hôm công bố tin kết hôn đó, đây đã là ngày thứ hai kể từ khi công bố tin kia rồi, Lục Yên Đinh nhìn chằm chằm những viên kẹo trong tay mình ngẫm nghĩ, hiện tại màn đêm cũng đã buông xuống, mới có hai ngày ngắn ngủi mà đã có biết bao nhiêu thay đổi.

“Anh Lục!” 

Lục Yên Đinh nhìn thấy Tiểu Triệu chạy đến liền hỏi: “Anh Vương gửi tin nhắn đến sao?”

“Không, vẫn không liên lạc được với anh ấy,” trong tay Tiểu Triệu sột sà sột soạt dường như là tiếng ma sát của những chiếc vỏ kẹo với nhau, “Có thể tín hiệu ở Hàn Quốc không tốt.”

Lục Yên Đinh cùng Tiểu Triệu đi về phía trước, cậu nói: “Anh Vương có dự định khác đấy, hợp đồng của anh ấy cũng sắp đến hạn rồi, tôi cảm thấy anh ấy sẽ không ở lại công ty nữa đâu.”

“Haizz,” vừa nhắc đến đề tài này, vẻ mặt Tiểu Triệu liền ủ rũ, “Nói đến cái này là tôi…”

“Vậy trước tiên không nói đến cái này nữa,” Lục Yên Đinh nhìn chằm chằm vào tay cô ấy, “Kẹo trong tay cô không giống kẹo tôi tặng lắm nhỉ.”

“Đúng vậy, nãy tôi cũng là muốn nói với anh, thầy Khúc đến rồi.” Tiểu Triệu không tự chủ được tiếp tục chủ đề này, vui vẻ nói, “Anh đợi lát nữa về bằng xe của anh ấy nhé, có anh Đông lái.”

“Hai anh đúng là tâm linh tương thông(**) đấy,” Tiểu Triệu xòe tay ra, hớn hở nói, “Nhìn này, anh ấy cũng tặng tôi kẹo cưới.”

Lục Yên Đinh ngạc nhiên đến bật cười, làm ra vẻ muốn lấy kẹo trong tay Tiểu Triệu: “Thật sau? Mau đưa cho tôi một viên.”

“Nào có ai lại đòi kẹo của khách chứ? Chỗ anh ấy còn một túi đầy ý, anh tự đi mà xin!”

Tiểu Triệu đẩy Lục Yên Đinh về phía phim trường, “Đi đi, mau đi đi.”

Lục Yên Đinh ẩn tay cô ấy lại một chút, cười nói: “Đừng đẩy, tôi chạy đi đây.”

Lục Yên Đinh là nói như vậy, còn thật sự chạy đi, cậu mặc trên người áo khoác bằng lông vũ dáng dài, có hơi không nhấc được chân lên nhưng cứ vụng về như vậy chạy miết đi trong một đêm trăng sáng, từ đằng xa, cậu đã trông thấy Khúc Như Bình và Vương Đông đang cùng tặng kẹo cho mọi người, nơi đó tiếng người cười cười nói nói vang lên náo nhiệt, đèn đuốc lộng lẫy, còn cậu đag chạy về thế giới đó.

Khúc Như Bình là người đầu tiên quay đầu lại nhìn thấy Lục Yên Đinh, anh cười thật tươi với cậu. Lục Yên Đinh chạy vào trong lồng ngực anh, tay Khúc Như Bình đút trong túi áo khoác, mở rộng vạt áo ôm trọn lấy cậu.

Lục Yên Đinh được bao bọc bởi chiếc áo khoác lớn của anh, cực kỳ ấm áp.

“Phải nhìn đường một chút chứ.” Khúc Như Bình thấp giọng nói.

Những người bên cạnh đều cười rộ lên, Quách Khải bóc vỏ kẹo thở dài nói: “Tiểu biệt thắng tân hôn mà.”

“Em cũng tự chuẩn bị một ít kẹo, vừa mới phát được một vòng.” Lục Yên Đinh lấy ra mấy viên kẹo còn lại từ trong túi áo, rồi lại nắm lấy tay Khúc Như Bình mở ra tỉ mỉ lựa chọn: “Đổi vài viên với anh nhé.”

“Đều là của em.” Khúc Như Bình nhét chỗ kẹo trong tay mình vào lòng cậu.

Đôi mắt Lục Yên Đinh nhìn anh sáng lấp lánh, lòng tràn đầy vui vẻ nhận lấy những viên kẹo kia. Mấy nhân viên quen thân với cậu bắt đầu trêu ghẹo nói: “Không thể nhìn nổi nữa.”

“Tôi mới có ba viên đây này.”

Lục Yên Đinh nắm một nhúm đưa cho anh chàng kia: “Cho anh thêm ít này.” 

Cậu hỏi bọn họ: “Kẹo tiên sinh của tôi ngon hơn hay kẹo của tôi ngon hơn?”

“Nếu cậu đã hỏi thế thì bọn tôi cũng chỉ có thể nói là kẹo của cậu ăn ngon hơn rồi.” Mấy người kia lại trêu đùa nói.

Lục Yên Đinh còn hoàn toàn nghiêm túc giải thích với bọn họ, đầu nhỏ lắc lư như trống rung: “Không không không, mọi người có thể nói thật mà, kẹo của tôi là mua ở quầy hàng trong khách sạn thôi, kẹo của anh ấy mua nhìn có vẻ cao cấp hơn một chút.”

Lời này vừa dứt, một đám người lại cười ầm lên.

Lục Yên Đinh nhìn sang Khúc Như Bình, anh vừa bóc vỏ viên kẹo mà cậu đưa cho anh xong, đưa đến bên miệng rồi tinh tể thưởng thức, cuối cùng mới xoa cằm nói: “Của em ăn ngon hơn.”

Cảm ơn chồng em.

Lục Yên Đinh cũng ngượng ngùng ở trước mặt nhiều người mà gọi anh như vậy, vì vậy chỉ có thể cười với anh một cái, miệng lẩm bẩm nói.

Khúc Như Bình dắt tay cậu, nói với Quách Khải: “Tôi mang người đi nhé, ngày mai lại đưa người tới cho ông.”

Quách Khải bị mấy lời chua như ô mai này ê hết cả răng, che mặt lại xua xua tay, nói: “Đi đi đi đi, ôi dời mẹ ơi, có ai lại tặng kẹo cưới chua như thế này không?”

Phó đạo diễn chế nhạo ông: “Chính là cố ý chọc ông đó.”

Khúc Như Bình kéo Lục Yên Đinh đi về phía trước, anh chạm vào bàn tay có hơi lạnh của Lục Yên Đinh, xoa xoa mấy cái. 

Vương Đông mở cửa xe cho bọn họ, sau khi Lục Yên Đinh lên xe liền nghe thấy hai người đang thảo luận công việc. Vương Đông nói gì đó, lại nghe Khúc Như Bình đáp: “Ngày mai mang đến cho tôi xem.”

Lục Yên Đinh nói với Khúc Như Bình: “Hôm nay em đã xem phỏng vấn của anh.”

“Sao cơ em?”

“Thật ra trong đó cũng có chút diễn, em thấy không giống anh mọi khi lắm.” Lục Yên Đinh dùi dụi vào bả vai Khúc Như Bình, mỗi lần nói một chữ đều dùng cằm cọ một cái, rõ ràng là rất vui vẻ còn cực kỳ u mê.

“Điều chúng ta rõ ràng thì cũng chưa chắc bọn họ đã như thế.” Khúc Như Bình nắm lấy tay Lục Yên Đinh, nhẹ vỗ lên đó, “Phỏng vấn lần này tổng cộng quay hai bản, bản đầu tiên vốn dự định tranh thủ kịp lúc sẽ phát sóng ngay sau khi công khai kết hôn, đoạn sau có một vài phát biểu và suy nghĩ ban đầu không giống bản được đăng lên lắm. Ở bản đầu tiên anh càng ôn hòa hơn một chút, chủ yếu là đi con đường ấm áp, nhưng sau khi thấy hướng đi của dư luận, anh cảm thấy cường độ của bản đầu tiên đã không còn đủ nữa.” 

“Những người dẫn dắt hướng đi của dự luận giống như đã sớm biết mình sẽ công bố tin kết hôn vậy, tin tức vừa đăng lên, lập tức liền có người nhằm vào em, tối đó liền lên hot search, vì vậy bọn anh lập tức đã thay đổi chủ ý nên hôm qua mới quay lại bài phỏng vấn kia.”

“Chính là cái bản mà em đã xem được đó, đúng là có dấu vết của diễn xuất, bao gồm cả việc đã trao đổi qua với Ôn Dao.” Khúc Như Bình nói nói, lại để đầu Lục Yên Đinh tựa vào lồng ngực mình, “Dưới tính hình dư luận như vậy, điều chúng ta phải làm không phải là yêu đương mà là công việc. Lần phỏng vấn này chính là nói đến công việc mà anh đang làm, anh phải nâng em lên một vị trí cao hơn, cho dù có người nhìn ra anh cố ý làm như thế thì anh vẫn phải làm. Hiệu quả của việc này còn tốt hơn một bài thanh minh của một bên rất nhiều.”

Hai ngày nay những người tung tin đồn đại bôi đen rất nhiều, không có chỗ nào là không hướng mũi nhọn đến Lục Yên Đinh: tiểu tam thượng vị, không từ thủ đoạn câu dẫn Khúc Như Bình, mỗi người đều kể lưu loát như là chuyện trước mắt, một đồn mười mười đồn trăm, tiết tấu câu chuyện cứ thế bị nâng lên.

“Em không có ý trách anh,” Lục Yên Đinh ngẩng đầu lên, “Nhưng anh nên nói với em.”

Bàn tay đặt bên eo cậu của Khúc Như Bình chần chừ một lúc, rồi mới chầm chậm buông ra xoa xoa cậu: “Chuyện xảy ra hôm nay, em định nói với anh sao?”

Eo Lục Yên Đinh hôm nay có hơi bầm, lúc này còn có hơi đau, cậu cúi đầu xuống nhíu mày lại, sau đó lại mỉm cười ngước mắt lên, nói: “Vậy chúng ta đều bỏ qua đi, có được không anh?”

Khúc Như Bình thở dài: “Anh đã hứa với em sẽ thay đổi phương thức biểu đạt của chính mình, nhưng trên một số phương diện anh vẫn còn quá tự phụ, cái này cần phải sửa từ từ.”

Anh nói với Lục Yên Đinh: “Năng lực của em cũng rất quan trọng.”

Nghe Khúc Như Bình nói như vậy, Lục Yên Đinh có hơi đau đầu mà đáp lại: “Em rất muốn tiến bộ, nhưng lại không rõ hướng đi nên thế nào, em cảm thấy em…”

“Em vẫn đang luôn không ngừng tiến bộ, anh có thể nhìn thấy.” Khúc Như Bình chậm rãi nói với cậu, “Huống hồ em không cẫn miễn cưỡng chính mình. Yên Đinh, thật ra có chỗ em đã lầm, tuy em cho rằng chuyện mình nhạy cảm là không tốt, nhưng thật ra không phải như vậy, từ khi em sinh là đã mang theo đặc điểm tính cách này, chuyện suy nghĩ nhiều là khó thể tránh được. Điều đó đồng dạng đại biểu cho năng lực nhạy bén trong em, đây là một ưu điểm.”

“Vậy ư?”

“Đúng vậy, ví dụ anh hỏi em một câu.” Khúc Như Bình ngẫm nghĩ một lát rồi nói, “Em thấy công ty của mình thế nào?”

“Công ty nhỏ mà.” Lục Yên Đinh xoa hai tay vào với nhau, thông tin nói ra rất lộn xộn, “Lúc ký hợp đồng mẹ em không đồng ý, nói công ty này mới khởi nghiệp, trước đây còn kinh doanh nhà xưởng gì đó, trình độ của ông chủ này trong giới giải trí cũng chỉ là nghiệp dư. Thế nhưng thời gian ký hợp đồng cũng ngắn, nên sau này mẹ em cũng chẳng nói nữa. Em vừa bắt đầu cũng cảm thấy tài nguyên mà người đại diện cho em không tốt, sau đó cũng phát hiện ra trong tay người đại diện vốn cũng không có tài nguyên nào tốt cả, công ty chính là như vậy.”

“Gần đây hợp đồng cũng sắp kết thúc rồi, người đại diện của em khoảng thời gian này cũng không ở trong nước, hình như anh ấy đi Hàn, có thể sau này muốn tự mở công ty.” Lục Yên Đinh rầu rĩ nói, ngước mắt lên nhìn về phía Khúc Như Bình, “Về phần em…”

“Có vẻ em không bằng lòng lắm nhỉ?” Khúc Như Bình mỉm cười nói, “Dựa dẫm vào anh là một chuyện đau khổ đến vậy sao?”

Lục Yên Đinh rất nhanh liền lắc đầu: “Không, là em ngại bản thân mình chạy quá chậm thôi.”

Khúc Như Bình yên lặng nhìn vào mắt cậu trong phút chốc, chỉ lắc đầu.

“Chúng ta nếu đã kết hôn rồi, thì tất cả mọi thứ đều là của chung, bao gồm tài sản cũng được, danh dự cũng thế, phu phu một thể, chúng ta cần phải cùng nhau kinh doanh nó.” Khúc Như Bình phát âm rõ ràng từng chữ một, thường là rất có sức thuyết phục, “Có phải vậy không em?”

“Vâng.” Lục Yên Đinh chậm rãi cười lên, cậu nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt cũng trở nên rõ ràng hơn một chút.

Khúc Như Bình đột nhiên nhắc đến: “Anh trước đây cũng từng nói với em, em là một Omega, trợ lý chỉ có mỗi mình cô Triệu là Beta thì hoàn toàn không đủ được, nếu xảy ra chuyện gì cô ấy không có cách nào bảo vệ cho em.”

“Em biết, em cũng đã từng đề cập với bọn họ.” Lục Yên Đinh cân nhắc nói, “Nhưng em cũng không tính là nổi tiếng, có thể bọn họ cũng không quá chú ý đến em.”

“Em không cần phải ôn hòa như thế,” Khúc Như Bình điều chỉnh tư thế ngồi, “Đó là một công ty hút máu nghệ sỹ.”

“Bọn họ chưa từng có nghệ sỹ nào có độ đề tài cao như em, lại trùng hợp với thời gian hợp đồng sắp hết hạn, bọn họ biết em cũng sẽ không ký hợp đồng tiếp nữa, lại đưa ra chủ ý sai lầm, nhìn một đống doanh tiêu trước đây bọn họ làm cho em thì lần này chắc là cũng vậy.” Giọng Khúc Như Bình lạnh lùng nói, “Những tin đồn bôi đen tự nhiên xuất hiện đó, còn cả chuyện đám phóng viên lần này lại to gan đến mức bao vây lấy xe của em như vậy, anh nghi ngờ cũng tránh không được liên quan đối với bọn họ.”

“Em trước đây chỉ biết là công ty rất không tập trung về mảng miếng nào, cũng không quá quan tâm đến em,” Lục Yên Đinh có hơi ngẩn ngơ, chậm rãi gật đầu nói, “Anh nhắc đến những điều này… Em cũng không phải là không nghĩ đến, nhưng em không từng trải bằng anh, nên không nghĩ đến đây.”

“Nói thật, em không muốn dựa dẫm vào anh quá nhiều. Hôm nay xem được phỏng vấn của anh, em vẫn rất vui.” Lục Yên Đinh rũ mắt xuống, cười thầm một tiếng nói, “Hiện tại anh cùng em nói đến chuyện công ty, em cũng thật vui. Điều này đại diện cho việc anh đã bắt đầu chịu bàn bạc mọi chuyện với em, mà còn không phải là kiểu ở sau lưng em không nói tiếng nào đã giúp em giải quyết xong mọi chuyện, đúng không?”

“Đúng.” Khúc Như Bình một lần nữa cầm lấy tay cậu, ôn nhu nói:

“Có điều này, chúng ta phải cùng nhau bàn bạc. Vương Đông hôm nay đã đến công ty của em nói chuyện thêm một lần nữa, điều bọn họ muốn là kiếm được nhiều lợi ích nhất trong thời gian trước khi hết hạn hợp đồng,

còn điều chúng ta muốn là khoảng thời gian này không xuất hiện thêm những tin tức dư thừa nào nữa.

Trở mặt với bọn họ cũng không có vấn đề gì, chỉ là nghệ sỹ và công ty còn quá nhiều thứ dây dưa, trận chiến chống lại dư luận này, tốn nhiều sức lực cũng chưa chắc chiếm được thế thượng phong.”

Khúc Như Bình phân tích tiếp, “Như chuyện ồn ào rất không vui hôm nay của em với phóng viên, mọi người thì bị thương, bọn họ còn bị bắt, nhưng sau đó vẫn phải đối diện với những người đó, cho nên không nên biến mối quan hệ trở nên quá cứng ngắc, nếu cần phải nhượng bộ thì vẫn nên làm vậy.”

“Em không ký hợp đồng với anh, cho nên có rất nhiều việc anh không xử lý được, vì vậy gần đây vẫn đang thương lượng với công ty của em. Mới vừa nãy bên đó còn gọi điện cho Vương Đông, chúng ta sẽ ký một hiệp định, đôi bên đều nhượng bộ một chút, chuyện này liền có thể xử lý tốt.”

Khúc Như Bình đột nhiên gia tăng lực độ nắm chặt bàn tay của Lục Yên Đinh, “Nói thật, kết quả như thế anh cũng không hài lòng, rất nhiều chuyện anh cũng không muốn cứ thế là thôi như vậy…”

“Sau này sẽ tốt thôi, vậy là được rồi.” Lục Yên Đinh nhỏ nhẹ ấm áp nói, “Chuyện lần này em xử lý cũng chưa đủ tốt, chủ yếu vẫn là anh…”

“Chúng ta đã không còn chỉ là anh và em nữa rồi,” Khúc Như Bình kiên định hỏi Lục Yên Đinh, “Em có còn xem anh là người đồng hành bên em, là tiên sinh của em hay không?”

Lục Yên Đinh thận trọng nói: “Có chứ, đương nhiên là có rồi.”

“Vậy thì đừng khách khí nữa, bây giờ anh giúp em, sau này em giúp anh, sự trưởng thành của em sẽ còn lớn hơn nhiều so với anh.”

Khúc Như Bình hôn lên mặt cậu một cái, “Cái này cùng sự tiến bộ của em không có gì là đột ngột cả.”

Nói xong điều này, Khúc Như Bình ngược lại còn nhắc thêm đến chuyện phỏng vấn:

“Về nội dung phỏng vấn, anh vẫn muốn nói rõ ràng với em, em có nhu cầu muốn hỏi gì thì cứ hỏi anh.”

“Ừm… Hình như em nấu cho anh ăn mỗi một lần,” Lục Yên Đinh nhớ lại nói, “Còn đâu chủ yếu vẫn là anh nấu, em nấu cơm anh thật sự cảm thấy…?”

Khúc Như Bình gật đầu nói: “Thật sự ngon mà, cái này không nói dối. Không có gì muốn biểu đạt nhiều, chỉ là thấy không muốn em đi đóng phim vất vả, thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi còn phải nghĩ đến việc nấu cơm cho anh.”

“Cái này không phiền gì cả, nấu cho anh ăn em còn vui ý chứ.” Lục Yên Đinh nở nụ cười, lại hỏi, “Vậy, lúc chúng ta quay chương trình kia, anh thật sự mong đợi như vậy sao?”

“Cái này là nói dối, không phải là mong đợi.” Khúc Như Bình thẳng thắn nói, “Anh không muốn đi lắm, cũng không quá muốn gặp được em, không đến mức chống đối, có thể chỉ là có chút bài xích.”

Lục Yên Đinh nheo mắt lại: “Anh còn dám nói thật chứ.”

Khúc Như Bình nở nụ cười: “Nói với em đều là nói thật.”

“Vậy anh nói một chút đi tại sao lại như vậy.” Lục Yên Đinh nghiêm chỉnh ngồi dậy, nghiêm túc nói.

“Bởi vì không biết đối mặt thế nào.” Khúc Như Bình chậm rãi nói, “Không biết em nghĩ thế nào, không biết bản thân nghĩ thế nào, không biết sẽ phát sinh cái gì, cũng không biết tương lai sẽ như thế nào.”

Lục Yên Đinh “ồ” một tiếng, nhìn vào đôi mắt anh, không nhịn được cười nói: “Hết rồi à?”

“Còn,” Khúc Như Bình dừng một chút, “Còn lần em ôm anh ở trên xe kia.”

Hồi ức của Lục Yên Đinh đi theo lời nói của anh về thời điểm đó: “À, lần ấy.”

Cậu cúi đầu, có hơi ngượng ngùng: “Thật ra cũng quá đột ngột.”

“Anh…” Hầu kết Khúc Như Bình giật giật, anh nói, “Anh đã động lòng.”

“Anh đã từng nói, lần thứ nhất nhìn thấy em, tin tức tố của em đã khiến anh yêu thích.” Anh nhẹ nhàng nắn bóp khớp ngón út của Lục Yên Đinh, “Khi đó đã biết không làm được bạn bè với em, những lời này là sự thật. Sau đó nhìn thấy em, ánh mắt không có cách nào dời đi, cái này cũng là thật.”

“Anh biết em vẫn rất để ý chuyện cãi nhau lần trước.” Khúc Như Bình lắc đầu cười, “Em phải biết rằng, nếu như em không phải là người dũng cảm, anh cũng sẽ không có dũng khí đi bước tiếp theo, cũng sẽ không biết sau này có thể hạnh phúc đến thế.”

“Cho nên anh chưa từng trách em, tuổi tác trong tình yêu cũng không phải chuyện chiếm ưu thế.”

“Bọn họ sẽ không rõ ràng, cũng sẽ không hiểu được chúng ta, cho nên anh cũng không muốn nói ra mọi chuyện, thế nhưng đối với chuyện yêu em này, anh từ trước đến giờ đều là thật tâm.”

“Em biết,” Lục Yên Đinh nói năng lộn xộn, hai bàn tay nắm chặt lấy tay anh, “Em vẫn luôn biết…”

“Tên của anh con gái, anh cũng là ư?” Hô hấp của cậu có hơi run run.

“Phải,” Khúc Như Bình rũ mắt xuống nói, “Vốn định sẽ nói cho em sau, nói trong chương trình đúng là có hơi cố ý, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là nói ra thì tốt hơn, nên anh liền nói luôn.”

Anh cười cười hỏi Lục Yên Đinh: “Mất đi rất nhiều sự chân thành đúng không.”

“Không có,” Lục Yên Đinh lắc đầu, dùng sức nắm lấy tay anh, “Không có, xem như là vì em mới làm thế, em cũng đã rất vui rồi.”

“Quả thật con cái có cuộc đời của bản thân, vì vậy cái tên này không công bằng với con bé.” Lục Yên Đinh dựa vào lồng ngực Khúc Như Bình, “Em cũng không muốn khi con giải thích ý nghĩa cái tên của mình với người khác, còn phải nhắc đến chúng ta.”

“Ừ, vậy thì bỏ đi.” Khúc Như Bình ôn nhu vuốt vuốt tóc cậu.

Anh hít một hơi mùi vị sau gáy Lục Yên Đinh, thân mật nói: “Có đang đọc bình luận trên mạng không?”

Lục Yên Đinh bị động tác này của anh làm cho tê cả da đầu, máy móc gật gật đầu: “Có.”

“Để anh là được rồi, em không cần phải đọc nữa đâu.” Khúc Như Bình ôm lấy cậu, thấp giọng nhỏ nhẹ nói, “Sau này lúc nào lại suy bậy nghĩ bạ, chúng ta đi làm chút chuyện có ý nghĩa đi.”

Cổ họng Lục Yên Đinh khô khốc: “Chuyện gì?”

(*)= theo một cách lý giải trên Baike là người yêu hoàn mỹ.

(**)= Tâm linh tương thông là những dấu hiệu được cho là “thần giao cách cảm” giữa bạn và người khác.

—————————

Cuối năm nhiều việc, nên tôi có lẽ phải ra chap chậm hơn một chút, mọi người thông cảm nha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi