NHU MẠT



Văn Tú bình tĩnh lại và chăm chú theo dõi.

Cậu ấy là một sinh viên y hoa rất cổ hủ, lúc học thì tập trung vào bài vở, sau giờ làm việc thì bận như kim đồng hồ, ít khi đụng đến văn học nghệ thuật lãng mạn này chứ đừng nói đến rạp xem gì đó.

Đó là vào năm cậu từ chức và đến Quý Châu, cậu đã có thời gian rảnh nên mới xem bộ phim truyền thống Quế Lâm.

Cậu không biết rằng một màn trình diễn sân khấu lộng lẫy bày ra trước mắt cậu gần như vậy, so với nhìn trên màn ảnh sẽ có sự khác biệt như vậy, cậu hoàn toàn bị thu hút.
Tống Sĩ Chương nhận ra diễn viên này, cô ấy là một người mới, mặc dù cô ấy tuổi còn trẻ nhưng lại vừa giành được một giải thưởng lớn.

Khi Văn Tú vắng nhà, anh phải tìm rất nhiều thứ để làm phân tán sự chú ý của bản thân, anh cũng xem rất nhiều chương trình truyền hình, anh tình cờ xem một cuộc phỏng vấn với cô, cô ấy rất kiêu ngạo khi anh nhận ra cô, thì có chút hơi ngạc nhiên.


Một diễn viên đầy triển vọng và cá tính như vậy, trong tương lai không chừng cô ấy sẽ trở thành một nghệ sĩ biểu diễn nào đó, giờ làm sao lại có thể hát ở một đêm diễn cho những kẻ hèn mọn nghe? Không biết có phải hay không có người đã bán đứng hoặc nắm được điểm yếu của cô ấy
Lúc rảnh rỗi, anh cũng nghe kịch, nhưng anh không thể nói về việc mình bị cuốn hút như thế nào, vì vậy nhìn thấy bộ dạng hồn xiêu phách lạc của Văn Tú, thân thể cậu thậm chí không chút động đây, không khỏi có chút buồn cười.
Văn Tú để Tống Sĩ Chương hôn nhẹ lên má, chân tóc và sau tai.

Khi nụ hôn chạm đến khóe môi, lưỡi Tống Sĩ Chương vẫn không ngừng liếm giữa hai môi của cậu, cậu cẩn thận không che đi tầm mắt của cậu, tránh việc cậu hồi phục tinh thần lại.
Văn Tú không để ý bản thân vẫn tiếp tục hôn lại Tống Sĩ Chương, mặc dù lơ đãng và vô thức.
Cậu chơi với Tống Sĩ Chương ở chỗ nào không thể đoán trước, áo khoác của cậu dùng làm chăn đắp cho hai người, ngay cả khi tay Tống Sĩ Chương đưa vào trong quần áo vuốt ve lưng cậu, thì cậu cũng không để ý.

Tâm trí của Tống Sĩ Chương sớm đã không còn ở trên sân khấu, anh không có đủ kiên nhẫn, đợi sau khi khơi mào dục vọng  của Văn Tú, sau đó sẽ có một bữa ăn ngon.

Dù sao thì anh cũng đang rất phấn khích, dù sao thì hôm nay cũng phải đem cậu làm tại đây.
Anh vẫn cứ hôn cậu, đưa lưỡi vào khoang miệng ngọt ngào của cậu, lướt qua nướu răng.

Sản phẩm là chiếc miệng nhỏ của cậu, đi lặp lại nhiều lần, đợi anh buông ra, Văn Tú không tự chủ được cuốn theo động tác hôn của anh, mặc dù tầm mắt vẫn đặt trên sân khấu.
Tống Sĩ Chương thật sự muốn cười, cắn vào vành tai của cậu, Văn Tú đau đớn lập tức tỉnh táo lại, kinh ngạc kêu lên thành tiếng thì bị bóp nghẹt lại trong miệng.

Tống Sĩ Chương hôn đến tỉ mỉ, bàn tay dưới áo khoác không an phận sớm đã cởi thắt lưng của cậu, cầm vật nhỏ mềm mại trong lòng bàn tay.

Văn Tú giãy giụa cũng vô ích, cậu nhanh chóng cắn lưỡi đánh trả.
Tống Sĩ Chương tránh ra rồi lại hôn lần nữa, giống như một tên vô lại đang dở trò lừa bịp: "Ngoan, không ai nhìn thấy đâu."
Văn Tú lo lắng đẩy anh: “Tránh ra đi!”
Cậu hối hận không kịp, xuyên qua hai lớp quần áo, cậu có thể cảm nhận được vật cứng rắn đè lên eo và hông của cậu.

Giống như chủ nhân của mình, không bao giờ bỏ qua khi chưa đạt được điều mình muốn.
Tống Sĩ Chương thấp giọng cầu xin: "Chỉ một lần, một lần thôi, được không? Nhanh thôi, chú bảo đảm sẽ không phát ra tiếng."
Miệng khẽ nhếch, anh làm bộ làm tịch cầu xin, khi nhìn qua thật khiến người ta mềm lòng.

Văn Tú dường như tin vào điều đó, nhưng đốt ngón tay đã cắm sâu vào cơ thể cậu mà không hề báo trước, lộ sự gian xảo của chủ nhân, cậu theo phản xạ siết chặt cơ thể lại.

Cơ thể cố gắng để chống cự, nhưng Tống Sĩ Chương đã thăm dò thật sâu, toàn bộ ngón trỏ bị đẩy vào một cách mạnh mẽ, nhanh chóng bổ sung thêm một ngón, cảm thán vì sự ngon lành mà mình sắp được thưởng thức: "Chặt quá..."
Văn Tú không thể cử động, Tống Sĩ Chương đã là điều không thể tránh khỏi, cậu không muốn anh kìm nén chuyện làm tình mà khó chịu.


Văn Tú nhớ lại niềm vui và hạnh phúc khi làm với Tống Sĩ Chương, điều đó khiến cậu dần mất hết sức lực.

Kỳ thật cậu cũng không bài xích, nhưng anh quá khốn nạn, ở một nơi như thế này mà anh vẫn âm hiểm gian xảo từng bước tính kế cậu.
Tống Sĩ Chương điều chỉnh vị trí của hai người, ôm cậu quay lưng về phía mình rồi cởi quần cậu ra.

Một chiếc áo khoác trống không thể giúp cậu đem lại sự ấm áp với cái nhiệt độ này, Văn Tú rùng mình, Tống Sĩ Chương nhanh chóng ôm lấy cậu, để cậu áp vào ngực mình, dùng lòng bàn tay ấm áp xoa lên đùi cậu, dụ dỗ cậu thả lỏng, thuận theo ý anh tách hai cánh mông ra, dùng sức đem côn th*t của mình cắm vào cơ thể cậu.
Cảm giác khó chịu khi bị ép mở dưới cơ thể khiến lông tơ của Văn Tú dựng thẳng lên, cậu không khỏi run rẩy cắn răng, chỉ có thể cố gắng thả lỏng, ổn định bản thân với sự ấm áp của vòng tay ôm phía sau lưng.
Thật đẹp, cắn thật chặt. Tống Sĩ Chương thở dài, thân thể này từ lúc thiếu niên đã thuần phục bên dưới anh, cho đến hôm nay, chỉ càng làm cho anh say mê, say mê đến nỗi từng khúc xương của cậu cũng cảm thấy đẹp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi