NHU MẠT



Tối hôm đó Tô Hiến phục vụ Tống Sĩ Chương theo chỉ dẫn của Văn Tú, không biết thế nào Tống Sĩ Chương hỏa khí đặc biệt lớn, cơ hồ đem hắn làm gãy xương.

Nhưng đến sau nửa đêm, Tô Hiến hoảng hốt tỉnh lại, trên giường dính đầy vết bẩn trắng đỏ cũng chỉ có một mình mình.
Người không may mắn là Văn Tú, đang ngủ thật say bị Tống Sĩ Chương từ trên giường lôi dậy ép phục vụ.
Văn Tú chưa từng chống đối Tống Sĩ Chương, nhưng hơn nửa đêm bị người bị bệnh thần kinh hành hạ như thế ai mà chịu nổi, phản kháng không phải là đối thủ, mà càng không thuận theo lại càng làm cho người kia phát cuồng, cậu cũng là không chịu nổi, da đầu thần kinh đều co lại, không nhịn được xin tha: "Từ bỏ, từ bỏ, đau quá, tha cho cháu  đi..."
Lời này nghe vào tai của Tống Sĩ Chương, anh càng thêm tức giận, Văn Tú hiển nhiên đã đem hành động này làm một kỹ xảo để giảm đi sự thống khổ cho chính mình.
"Cháu nhiều kinh nghiệm như vậy, đổi một cái mới mẻ cho chú nghe một chút.” Tống Sĩ Chương thao đến hả giận, hồng hộc cười.
Văn Tú đau dữ dội, khóc đẩy tay Tống Sĩ Chương đang nắm eo cậu, muốn bò lên phía trước: "Đau, đau......"
Tống Sĩ Chương đem người túm thật chặt, chỉ cảm thấy dương v*t trừu sáp đến thoải mái, anh làm qua nhiều người như vậy, Văn Tú thật sự là bảo vật khó tìm, chứa được anh rồi xiết thật chặt, lại giống như tham ăn mà mút lấy, có mấy lần rõ ràng đã lên đỉnh rồi, lúc rút ra lại nhìn thấy miệng huyệt sưng đỏ kia tràn ra đầy tinh dịch, đánh vào thị giác, nơi đó của anh lại cứng lên.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Anh xác định rằng Văn Tú sẽ không cảm thấy đau nhiều, phản ứng của cơ thể không lừa được người.

Nếu như khó chịu cậu sẽ không cương, nhưng cậu thường bắn sớm hơn so với anh một bước, cái này đủ để chứng minh mọi thứ.
Hơn nữa nhiều năm trước, có một đoạn thời gian bọn họ rõ ràng rất hòa hợp, Văn Tú ngã vào trong ngực anh giống như chú cá đang đùa nghịch dưới nước, bám lấy vai anh cầu xin thương xót, nhưng hoàn toàn không phải là loại sợ hãi cùng chán ghét như thế này, cậu ghé vào tai anh nũng nịu, ca ca tốt, A Tú không chịu nổi, nhanh một chút mà, tha cho em đi...
Tống Sĩ Chương hung hăng đỉnh mấy cái, không cố ý kéo dài thời gian, thống khoái bắn ra, rất kích thích.

Anh buông lỏng tay ra, cùng với Văn Tú sớm đã làm cho không thể nói thành tiếng ngã xuống giường, khuỷu tay hơi chống đỡ thân thể nặng nề của mình.
Văn tú nghẹn ngào đứt quãng, cổ họng có dịch nhờn nên phát ra âm thanh lẩm bẩm.

Tống Sĩ Chương cúi người hôn cậu, sau đó mở đèn, bước xuống giường cũng không quay lại, vào phòng tắm tắm rửa.
Không có gì để nói, Tống Sĩ Chương tắm rồi đi ngủ.

Văn Tú nghĩ anh nhất định là biết Tô Hiến đã tới đây, đứa trẻ kia nhìn ngốc chết đi được, có phải Tống Sĩ Chương thích loại người không có đầu óc một lòng sùng bái anh, giống như mình lúc trước.
Văn Tú dần dần lạc quan, Tống Sĩ Chương có thể hai tháng không động vào cậu, nếu như không phải là chọc giận, cũng sẽ không đêm hôm khuya khoắt đến giày vò cậu.


Tại sao lại chọc giận anh ấy, đại khái là do Tống Sĩ Chương người này không thích người của anh ở phía sau giở trò, lúc anh đến trên người có mùi hương của người khác, hẳn là nửa đêm đầu một Hoàn phì, nửa đêm sau một Yến sấu[1].
[1] Trong văn học, Triệu Phi Yến thường được so sánh với đại mỹ nhân thời nhà Đường là Dương Ngọc Hoàn, với câu ví nổi tiếng Hoàn phì Yến sấu (環肥燕瘦).

Câu nói đó nói đến vẻ đẹp đẫy đà của Dương Ngọc Hoàn, trong khi Triệu Phi Yến được biết đến với thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển như bay như lượn tựa tiên nữ.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Văn Tú không ngủ được, hai tiếng sau cậu thức dậy thì cũng đã gần sáu giờ.
May mắn thay, cậu sớm đã quen với cuộc sống như vậy, giấc ngủ đối với bác sĩ ngoại khoa mà nói là một sự hưởng thụ rất xa xỉ.

Chỉ là lúc thay quần áo trong phòng mổ, cậu cố ý đi vào phòng tắm, eo của cậu bị siết đến tím tái, bị người nhìn thấy thì sẽ thành chuyện để bàn tán.
Khi Lý Khiết tan làm thì bị người nhà bệnh nhân đến quấy rầy, Văn Tú đã giúp cô ấy giải vây, Lý Khiết nói muốn mời cậu đi ăn, đây không phải là lần đầu tiên cô ấy mời, Văn Tú cảm thấy nếu lại từ chối thì không hay lắm, nên cậu đã đồng ý.
Đúng lúc này thì Văn Tuệ đến tìm em trai để điều chỉnh lại thuốc điều hòa nội tiết tố, khi thấy em trai và một cô gái thân thiết như vậy, cô gái kia tướng mạo thanh tú mỹ lệ, cô thực sự rất vui mừng, khi lấy thuốc cô đã kéo tay Văn Tú nói: "Ánh mắt không tồi, giữ cho tốt vào."
Văn Tú bĩu bĩu môi nói: "Chưa tới thời điểm."
Văn Tuệ cũng nghĩ tới Tống Sĩ Chương, hỏi: "Anh ta..."
Văn Tú chỉ nhướng mày bất lực.
Sau bữa tối cậu cùng Lý Khiết đi dạo, hai người trò chuyện với nhau về những điều thú vị về thời đại học, nói đến phấn khích, Lý Khiết suýt chút nữa bị xe tông vào, Văn Tú vô thức kéo cô ấy vào lòng, hành động này quá thân mật khiến cho cô gái nhỏ mặt đỏ cả lên.
Phản ứng của cô ấy khiến Văn Tú muốn tính đến chuyện yêu đương.
Tối muộn trở về nhà, bước vào phòng ngủ tâm trạng của cậu như rơi xuống đáy vực, người làm công theo giờ hôm nay không tới, trong phòng vẫn còn lưu lại hương vị của ngày hôm qua.
Cậu lật cái ga trải giường, xém chút nữa là xé nó từng mảnh.
Sau khi thay xong ga trải giường, trước khi đi ngủ dùng giấm xông hơi phòng một lượt, cậu mới bằng lòng leo lên giường đi ngủ.
Thần kinh của Văn Tú có chút bất ổn, cậu che giấu rất sâu, không muốn bị người khác biết.
Vào thu, vợ cũ của Tống Sĩ Chương mang theo con về nước, một nhà ba người mang theo đứa trẻ về nhà thăm ông nội, Tống Sĩ Chương đi cùng, trước khi đi anh đã gọi cho Văn Tú, nói sẽ mất một tuần.
Tống Sĩ Chương đã ly hôn với vợ cũ từ rất sớm, vợ cũ của anh sinh ra trong một gia đình nghèo khó, dạy học tại trường đại học, dù biết Tống Sĩ Chương là một tên cặn bã không thể kiểm soát được, nhưng bởi vì muốn nhờ vào gia thế của nhà họ Tống để thuận lợi di cư ra nước ngoài, nên liền kết hôn với anh.


Người nhà của Tống Sĩ Chương ép cưới rất kịch liệt, nên hai người đã kết hôn, sau khi có con thì vợ cũ của anh đã ra nước ngoài, đứa trẻ được đưa đến sống với chị gái của Tống Sĩ Chương đang định cư ở Los Angeles, và cũng đang đi học bên đó.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Văn Tú nhận được cuộc gọi của Tống Sĩ Chương, trong lòng trở nên bối rối, mỗi lần Tống Sĩ Chương nói chuyện điện thoại với vợ cũ hoặc gặp mặt, anh ngay lập tức nói cho cậu biết, báo cáo kỳ lạ.
Văn Tú đoán rằng người nhà của Tống Sĩ Chương ít nhiều cũng biết đến sự tồn tại của cậu, ít nhất cha mẹ anh cũng biết điều đó.

Lúc Văn Tú vẫn còn học đại học người nhà họ Tống đã đến tìm cậu, cha mẹ của Tống Sĩ Chương rất cảnh giác, sợ rằng Tống Sĩ Chương sẽ thật lòng với người đồng giới.
Văn Tú không biết những người yêu đồng giới khác của Tống Sĩ Chương có trải qua chuyện này hay không, cậu chỉ biết rằng cậu rất ngoan, Tống Sĩ Chương đối với cậu có ơn, cậu nhất định sẽ không làm xáo trộn cuộc sống của anh.
Đến rất lâu cậu mới biết rằng, lần đó người nhà họ Tống đến tìm cậu là bởi vì Tống Sĩ Chương sắp kết hôn rồi, người trong nhà không muốn xảy ra rắc rối.
Cậu không biết Tống Sĩ Chương lúc nào thì kết hôn, lại lúc nào thì ly hôn, cậu sẽ không cùng anh nói những điều này, nhưng sau khi cậu đi làm thì quan hệ giữa hai người càng lúc càng tốt, Tống Sĩ Chương mới có thói quen báo cáo.
Cho nên chắc chắn rằng trong một tuần anh sẽ không xuất hiện, Văn Tú trở nên vui vẻ, cùng với các đồng nghiệp của mình đi du lịch ba ngày, không cẩn thận bị lạc trong núi, ở cùng với cậu còn có Lý Khiết.
Thời tiết mưa dầm liên tục, một số đoạn ở trên núi có thể xảy ra sạt lở, bọn họ là đi du lịch tự túc, không có đơn vị nào có thể nương tựa, nên đã trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát.
Con trai của Tống Sĩ Chương tên là Tống Cẩm Khanh, lớn lên ở bên ngoài, nhưng lại học được tiếng phổ thông thuần túy từ cô của mình, hai cha con ngồi trong sân nói chuyện về liên lạc tình cảm, nói về chính trị, Tống Cẩm Khanh nói khi nào học xong thì cậu sẽ trở về.
Tống Sĩ Chương hỏi cậu vì sao vậy.
Tống Cẩm Khanh nói, ông nội nói rằng nhà họ Tống của chúng ta có một chỗ trống ở đây.
Tống Sĩ Chương hài lòng nói, được rồi, trở về đi.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Đang nói chuyện thì điện thoại của Tống Sĩ Chương đổ chuông, là viện trưởng ở nơi bệnh viện của Văn Tú gọi đến, có chút sốt ruột nói, Lão Tống, anh có biết tin tức gì chưa, Văn Tú cùng bọn họ đi Linh Sơn du lịch, cùng với những người khác đi lạc rồi! Đã một đêm mà không tìm thấy người! Đêm hôm qua trên núi xảy ra sạt lở!
Tống Sĩ Chương liền đứng lên: "Anh nói cái gì?!"
Linh Sơn cách thành phố mà Văn Tú ở không ở cùng một tỉnh, vị trí của nhà họ Tống cùng với hai nơi này cũng không cùng một tỉnh.
Tống Sĩ Chương càng sốt ruột thì càng điềm tĩnh, anh gọi điện cho người chú trong quân đội, một mặt thì liên lạc với cảnh sát vũ trang và quân đội ở tại địa phương đó, mặt khác tự mình lên đường đến Linh Sơn.
Tông Cẩm Khanh không hiểu vì sao cha lại trở nên hoảng loạn, hỏi mẹ nguyên nhân thì vợ cũ của Tống Sĩ Chương nói, cha con không cẩn thận làm mất lá gan, ông ấy đương nhiên rất lo lắng.
Bà nội của đứa trẻ nghe thấy điều này, không vui nói, con đang nói chuyện vớ vẩn gì với đứa trẻ vậy.


Con dâu cũ đến cùng cũng có chút sợ mẹ chồng, tái mặt giải thích, ây da mẹ ơi, Cẩm Khanh sớm muộn gì cũng biết thôi.
Mọi người đều biết sự tồn tại của Văn Tú, không ai đoán ra được vị trí của Văn Tú trong lòng Tống Sĩ Chương, nhưng Tống Sĩ Chương đã đưa ra thỏa hiệp lớn nhất.

Năm đó anh không đồng ý kết hôn cũng đã kết hôn rồi, sau khi ở lại thì bên kia của anh có chút việc riêng, người nhà họ Tống cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Rừng già trong núi sâu về đêm vẫn còn hơi lạnh, Văn Tú cởi áo khoác đưa cho Lý Khiết, bản thân mặc một chiếc áo sơ mi mỏng tìm lối ra, trời quá tối, dấu hiệu ban ngày để lại đã nhìn không rõ nữa, điện thoại của cậu luôn sáng đèn màn hình nhưng tín hiệu không còn, chỉ có thể sử dụng như một chiếc đèn pin.
Cậu muốn tìm một nơi để qua đêm, nhìn thấy một căn nhà cỏ ở phía trước, cỏ tranh cũng còn rất tươi, cậu hỏi Lý Khiết có sợ xác chết không.
Trong hoàn cảnh này cô gái nhỏ đương nhiên rất nhát gan, nhưng vẫn nắm tay của cậu dũng cảm nói không sợ, cũng không phải là chưa từng học qua lớp học giải phẫu.
Văn Tú nói vậy thì tốt.

Đến gần căn nhà cỏ, cậu dễ dàng mở cánh cửa quấn quanh dây sắt, kéo Lý Khiết đi vào.
Một nơi không lớn, ở giữa là một cái quan tài.

Lý Khiết xém chút nữa thì hét lên.

Văn Tú suỵt một tiếng, nói, chúng ta mạo muội làm phiền, đừng kinh động đến người ta.
Lý Khiết cũng không thể nói chuyện ổn định được nữa, hỏi đây là cái gì. 
Văn Tú cười nói đây có lẽ là một phong tục địa phương, bởi vì con cháu trong sạch, người già đã qua đời, quan tài được để trên núi một khoảng thời gian, đợi đến khi xác khô đi thì mới được chôn xuống mồ.
Lý Khiết cảm thấy an tâm đôi chút, liền đi theo Văn Tú ngồi xuống nơi khô ráo trong góc.

Văn Tú mở ba lô của mình ra, tìm thấy một mớ đồ ăn vặt, tất cả những thứ cậu thích.
Lý Khiết từ từ bình tĩnh lại, nói, trưởng khoa anh biết nhiều thật đấy.
Văn Tú nói, quê nhà của cậu ngày xưa cũng có phong tục như vậy.
Anh là người ở đâu vậy?
Văn Tú nói, anh nói với em em cũng không biết, nơi đó của bọn anh rất nghèo.
Lý Khiết nói vậy mà anh cũng đã học tới đại học rồi, điều kiện của gia đình anh vẫn không tệ nhỉ.
Cô gái nhỏ hỏi vấn đề này cả nửa ngày cũng chỉ để hỏi thăm gia cảnh của gia đình Văn Tú.
Văn Tú nói, gia đình của cậu rất nghèo cậu nhờ vào sự giúp đỡ của những người hảo tâm mới hoàn thành được việc học.
Lý Khiết đồng cảm ồ lên một tiếng.

Lý Khiết dựa vào trong lòng Văn Tú ngủ gật, nhưng Văn Tú lại không thể ngủ được, bọn họ bây giờ đang ở trong tình cảnh rất nguy hiểm, trong núi sâu cái gì cũng có, trời lại có mưa, ngày mai cũng có thể chưa ra ngoài được.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Cậu sờ sờ vào khối bạch ngọc hộ thân trên cổ của Tống Sĩ Chương tặng, thật sự có chút nhớ anh, thói quen ỷ lại vào anh nhiều năm như vậy, sửa không được, bỏ cũng không xong.
Cậu cảm thấy mình thật hèn mọn.
Khi Tống Sĩ Chương đến, rất đông cảnh sát vũ trang và quân đội đã lên núi tìm người, các quan chức chính quyền địa phương và các phóng viên truyền hình cũng chạy đến, la hét ồn ào lên trước máy quay để tuyên truyền rằng chính quyền đáng được người dân tin cậy.
Linh Sơn rất lớn, dãy núi trải dài, thời gian một ngày nếu như Văn Tú đi ngược hướng, vậy thì quả thực rất khó tìm.

Sắc trời đã giữa trưa, vẫn không có động tĩnh gì, Tống Sĩ Chương muốn đích thân lên núi, nhưng lại bị một người quen mặc quân phục chặn lại: "Lão Tống, anh đừng đi.

Rất nhiều người đang tìm, không cần thêm anh."
Tống Sĩ Chương căn bản không nghe theo lời khuyên, men theo đường cáp treo lên núi, anh sợ có chuyện ngoài ý muốn.

Ăn không trôi, ngồi không yên, như vậy làm sao có thể bảo anh khoanh tay đứng nhìn được.

Tiên Hiệp Hay
Cơ thể của Văn Tú không tốt như bản thân cậu nghĩ, chiếc áo khoác lại đưa cho Lý Khiết, lúc sáng sớm tỉnh dậy, cậu đã bị cảm, liên tục hắt hơi.

Lý Khiết lo lắng cho cậu, muốn trả lại cái áo cho cậu, Văn Tú nói, một người bị tốt hơn hai người bị, đừng lại gần cậu quá sẽ bị truyền nhiễm.
Khi rời khỏi căn nhà cỏ Lý Khiết đã khom lưng trước quan tài nói đã làm phiền rồi, chọc cho Văn Tú cười, cô gái nhỏ này thật là dễ thương.
Lý Khiết đi phía sau Văn Tú, phát hiện trên cổ cậu nổi mẩn đỏ, cứ như bị côn trùng cắn vậy, Văn Tú rất trắng, người như tên gọi, cho nên một khi trên người có vết tích gì thì rất dễ nhìn thấy.
Bọn họ cùng nhau đi tìm dấu hiệu mà ngày hôm qua đã đánh dấu, bởi vì để tránh đi đường vòng, chuyện đã xảy ra trong nháy mắt, Văn Tú hình như nghe thấy Tống Sĩ Chương đang gọi cậu, A Tú, A Tú.
Lý Khiết không cẩn thận chạm vào cánh tay của cậu, giật mình kêu lên: "Trưởng khoa, anh phát sốt rồi!"
Văn Tú chỉ vào một đỉnh cao phía xa nói: "Chúng ta nhanh lên một chút, tranh thủ trước buổi trưa phải đến đó, nhìn xem vị trí."
Lý Khiết nghe lời gật đầu, bước chân nhanh chóng đi theo cậu.
Tống Sĩ Chương nóng đến đổ mồ hôi, anh cảm thấy đi theo con đường cáp treo chắc chắn không tìm thấy người, nếu không Văn Tú đã sớm dọc theo con đường này trở về rồi.
Anh cởi cúc áo khoác, đỡ eo đứng ở cuối con đường cáp treo nhìn xung quanh núi, trong lòng càng lo lắng hơn, nhịn không được hét lên một tiếng, A Tú!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi