NHƯ MỘNG HỮU LỆNH

Khi rời khỏi khu vực trưng bày bích họa, cả người Khương Nhập Vi lạnh toát.

Vừa rồi có lẽ cô chỉ ngẩn người trong nháy mắt, nhưng khi tỉnh lại, xung quanh đã có đoàn người nối liền không dứt. Có học sinh, có người già, cũng có vợ chồng trẻ mang theo con nhỏ.

Tất cả đều bình dị như vậy, dù nơi các nàng đến tham quan là một góc của lịch sử xa cách đến vô tận, nhưng vẫn cảm thấy hài hòa. Trong phòng triển lãm mờ tối, chỉ có tiếng thầm thì và bóng người đông đúc đi qua.

Khương Nhập Vi cảm thấy chỉ thiếu một cây nhang.

Chỉ thiếu mùi nhang là cảm giác sẽ hoàn toàn quen thuộc.

Cô chỉ còn cách chân tướng một tấm sa mỏng tỏa ra mùi hương thơm nhẹ, nhưng tầng sa kia từ trước đến giờ vẫn luôn lay động trước mắt cô, ngoài tầm với, không biến mất mà cũng không rời xa.

Bị Đường Xuân Sinh kéo đi chen qua dòng người, Khương Nhập Vi rời khỏi khu vực trưng bày bích họa, đi ra cửa chính.

Không thấy được phi thiên, lại thấy vô số đường nét và màu sắc không hiểu sao lại vô cùng thân thuộc, cô thậm chí còn biết màu tím nhạt trên lá vàng là Bích Lưu Ly mài thành phấn rồi chế thành thuốc màu. Đừng hỏi cô "Bích Lưu Ly" là cái gì, đó chỉ là một từ tự động chợt lóe lên trong đầu cô mà thôi...

Trở lại Đường gia, Khương Nhập Vi liền nhốt mình trong phòng, lấy hộp gỗ ra.

Đường Xuân Sinh không dám xông vào, nhưng khôn khéo tranh thủ khe hở lúc cô đóng cửa lại mà chuồn vào. Cũng may Khương Nhập Vi nhất thời không để ý đến nàng, cũng không phản đối.

Ba lá vàng là dải tơ bay trên không kia, ba lá là bờ môi trên, còn lại ba lá là gì?

Là ai đã tập vẽ trên vàng một cách hoang phí xa xỉ như vậy?

Cô là thiếu nữ tóc đen kia sao?

Khương Nhập Vi nhìn ba lá vàng còn lại, do dự.

Từ đầu đến giờ... cô chỉ ở sau lưng thiếu nữ tóc đen, không thấy mặt nàng. Tất cả những gì cô thấy đều là ở góc nhìn của nàng, chỉ là như vậy mà thôi.

Dựa vào kinh nghiệm trước đó, Khương Nhập Vi không suy nghĩ lâu, lấy ra ba lá còn lại xếp hàng, nhưng cô vẫn nhìn không ra là cái gì.

Một đường cong uốn lượn đầy đặn, dù từ góc nhìn nào cũng ra hình sườn núi đỉnh núi.

Nhưng đột nhiên trong lúc đó, Đường Xuân Sinh ngồi bên người cô.

Nàng cởϊ áσ khoác, chỉ mặc áo len, ngồi chồm hỗm trên giường.

Khi nhận ra điều này, Khương Nhập Vi cũng không cảm thấy bất ngờ, thậm chí thật sâu dưới đáy lòng còn có chút thở phào nhẹ nhõm.

Cô vẫn không quên ai đã giúp cô nhận ra nét vẽ môi kia.

Đường Xuân Sinh đột nhiên vươn tay kéo Khương Nhập Vi lại.

Khương Nhập Vi không thể không di chuyển thân mình, ngồi đối diện nàng.

Đường Xuân Sinh cắn môi dưới nhìn cô, hỏi: "Muốn biết đây là cái gì không?"

Khương Nhập Vi không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn nàng. Lòng bàn tay bị ngón tay cái của đối phương ấn vào, chỗ đó hơi có chút ẩm, không biết nàng có phát hiện ra không. Không dám lại quá gần, sợ tiếng tim đập dồn dập bị Đường Xuân Sinh nghe thấy. Cô không biết tại sao mình lại hồi hộp, nhưng cô cảm thấy việc mình hồi hộp trước mặt Đường Xuân Sinh cũng là rất mất mặt. Đường Xuân Sinh luôn trêu chọc cô, khiến cô lúc này có chút chột dạ.

Chính mình cố chấp muốn tự mình xác thực chân tướng, với Đường Xuân Sinh, hẳn là nàng thấu suốt chuyện đó như một tấm gương đi. Ngẫm lại thấy mình thực sự là đồ ngốc, đối mặt với tên yêu nghiệt có thể nhảy bước thời gian kia, cô còn có thể chấp nhất có thể kiêu ngạo sao?

Tay Đường Xuân Sinh giật giật, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Cậu... Nhắm mắt lại."

Khương Nhập Vi trừng mắt nhìn, tỏ vẻ không hiểu. Nhưng Đường Xuân Sinh đã nghiêng thân trên, duỗi tay kia lại, giúp cô nhắm mắt lại, còn thấp giọng thì thầm: "Đừng sợ."

Khương Nhập Vi thấy nàng như thế lại càng thêm hồi hộp, mắt không bị bịt lại, mi mắt cũng là của mình, lại tưởng chừng như không kiểm soát nổi bản thân mình, bất cứ lúc nào cũng sẽ mở mắt nhìn.

Mà tay đã bị Đường Xuân Sinh kéo qua, tới một nơi ấm áp, sau đó dán trên một mảnh mềm mại.

Cổ tay áp lên nơi đó mạch đập thình thịch, tay nhũn ra như sắp chết.

Vừa chạm đến, Khương Nhập Vi liền nhịn không được theo bản năng muốn rút về, bị Đường Xuân Sinh kéo lại.

Đôi mắt không dám mở, đầu óc quánh đặc như hồ.

Đường Xuân Sinh khép chặt năm ngón tay cô lại, bắt đầu chậm rãi di chuyển xuống phía dưới.

Một đường quanh co, Khương Nhập Vi cảm thấy như trong nháy mắt rơi vào một hố nông, cô nhịn không được vùng vẫy, bàn tay vừa được buông lỏng lại bị tóm lại.

Cũng trong chớp mắt này, Khương Nhập Vi biết đó là gì.

Đó là eo của Đường Xuân Sinh.

Tay nàng vừa mới... từ nách của Đường Xuân Sinh trượt xuống giữa eo.

Nhịp đập vừa lơ đãng chạm đến hẳn là ngực của Đường Xuân Sinh. Khương Nhập Vi tức khắc bị ý nghĩ này kích động đến mức rối loạn. Cho dù không mở mắt ra, đây cũng là giữa ban ngày ban mặt, yêu nghiệt kia không hề mặc cái gì bên trong áo len...

Sau đó Khương Nhập Vi theo bản năng cảm thấy đường cong trên lá vàng vẫn chưa kết thúc ở đó.

Bởi vì tay cô còn bị Đường Xuân Sinh dẫn đi theo đường cong ở eo xuống dưới nữa.

Khương Nhập Vi mạnh mở mắt.

Cô nghe thấy tiếng mình thở gấp, thấy xung quanh mịt mù đen kịt, cả người cứng đờ.

Đã có tiếng nói vang lên cách đó không xa, mang theo một chút ý cười, nhẹ trôi đến tai cô: "Tôi biết cậu sẽ không nhịn được, yên tâm, bóng tối là do tôi giở trò, không phải vì cậu không nhìn được."

Ngón tay Khương Nhập Vi không khỏi dồn lực, chôn sâu vào nơi mềm mại kia.

Cô không thấy được hình dáng của Đường Xuân Sinh, trước mắt là một màn đen thuần. Cho dù vào nửa đêm, trong bóng tối vẫn luôn tồn tại ánh sáng, vĩnh viễn đan xen cùng nhau. Cô chưa từng gặp qua cảm giác như vậy, như giữa nghiên mực không lẫn chút nước, nồng đặc không pha tạp chút màu sắc nào khác, từng mảng từng mảng, tô lên toàn bộ thế giới đều là màu đen.

Cô không biết màn đen này vẫn là gian phòng của mình, chẳng qua là thế giới qua ánh mắt của cô là vậy.

Màn đen như nuốt chửng cô, để lại một người khác ngồi ở chỗ kia, như là đã từng qua biết bao đêm tăm tối như vậy miêu tả dáng hình người kia.

Ngày qua ngày, năm lại qua năm.

Lúc này, nhờ vào vị trí của tay, cô biết người kia đã cởϊ qυầи từ lúc nào không biết. Ít nhất cởi tới trên đùi, từ eo nàng xuống hông trần trụi một mảnh, không thấy vật gì cản trở.

Cô nhớ tới đường cong trên lá vàng, bỗng cảm giác một mảnh quanh co khúc khuỷu, hai tay đều rơi xuống hướng về phía trước ôm chầm lấy rồi lại mở ra, ngón cái gần như lướt qua nơi mềm mại trước ngực kia, song song dừng ở dưới nách ấm áp.

Cô cảm thấy người này như đang cười, nhưng lại cười quá nhẹ, khó mà nghe rõ. Cô xác định dưới tay chính là nét vẽ kia, chỉ là đoán mà thôi, nhưng người kia cách khá xa, cô sợ khoảng cách từ tay đến tâm sẽ có khác biệt. Vì vậy cô gần như là xốc nách người kia kéo lại gần, thẳng đến khi đầu gối đối phương đan vào đầu gối cô, tiếng thở có thể nghe rõ.

Mà lúc này, người ấy cười mang theo hơi thở ẩm ướt, dừng lại bên tai cô, có chút mơ hồ nói: "Uy, cậu đang tỉnh hay là mơ?"

Dường như Khương Nhập Vi nghe được, nhưng cô không biết, trả lời không được. Hai tay tựa như tự có ý thức, như thể đầu óc bị kẻ nào đó điều khiển, trái tim cũng bị áp chế, cả hai cùng phản bội mà tùy ý làm bậy.

Khương Nhập Vi ngồi thẳng dậy, hai tay vẫn như cũ cắm trong chiếc áo len ấm áp của Đường Xuân Sinh, vuốt ve quanh eo nàng, lại vì quá sức dễ chịu, chỉ nơi eo cũng không đủ thưởng thức, liền quét qua giữa cột sống thẳng đến xương cùng, cố sức vuốt ve, như thể muốn lôi ra một cái đuôi của yêu tinh.

Tiếng cười khẽ của Đường Xuân Sinh vẫn không bị ảnh hưởng, dần dần như có như không lẫn tiếng thở dốc, hơi thở phả vào mặt Khương Nhập Vi, khi thì trên mặt, lúc tại chóp mũi. Khương Nhập Vi bị nàng dẫn dụ tìm kiếm chung quanh, cuối cùng mở miệng cắn cái miệng kia, chui vào bên trong mềm mại mà thơm ngọt.

"Như vậy cũng được." Đường Xuân Sinh đứt quãng nói, cười hỏi, "Tôi không đi, ở lại cùng cậu có được không?"

Khương Nhập Vi chỉ cảm thấy ngôn ngữ thuần túy là dư thừa, không nên tồn tại. Cô chỉ nhớ rõ cảm giác trên tay, không một khắc nào không giống như điện giật, vô cùng mãnh liệt. Tay từ hõm xương cùng lại về đến hõm eo một đường hướng về phía trước, cả người Đường Xuân Sinh là cạm bẫy, bao gồm cả hai cái má lúm đồng tiền hiện lên mỗi khi nàng cười.

Muốn liều lĩnh hãm sâu trong dòng nước xoáy, Khương Nhập Vi áp lên phía trước, người kia không chút để ý, khi dụ hoặc đầu lưỡi của cô, khi ẩn núp, khiến cô vô trứ vô lạc (không biết dừng lại ở đâu).

Cảm giác vô trứ vô lạc thật khiến người ta buồn bực khó chịu, Khương Nhập Vi vươn tay lấy hết sức kéo Đường Xuân Sinh ngã xuống giường, người kia không thể cưỡng lại.

Bóng tối là vật che chở tốt nhất, tất thảy đều bị tầng màu sắc này bao phủ.

Khương Nhập Vi lần thứ hai giày vò làn môi kia, theo bờ môi, nhẹ nhàng liếm khe môi, hơi thở ngọt ngào tinh tế hòa quyện. Có lẽ là quá mức tập trung tới nơi này, được cái này lại mất cái kia, môi dưới bị nhẹ nhàng cắn xé mà âm ỉ đau đớn. Đầu lưỡi không thể làm gì khác hơn là trượt vào giữa hai đôi môi, giải thoát chính mình, thoải mái xâm chiếm vùng đất không rõ vì sao quá mức thân thuộc mà thưởng thức phong cảnh.

Tiếng cười lại nhẹ nhàng vang lên, mang theo ý khen ngợi: "Khương Nhập Vi, tôi thích cái này."

Trong đầu như bị ai gõ lên một tiếng chuông, nhưng sau một thoáng giãy giụa, lại lập tức hãm sâu vào màn truy đuổi giữa đôi môi, ôn nhu dần dần hóa hỏa nhiệt, càng vùng vẫy lại càng trầm luân không thể thoát khỏi, không để lại cơ hội cho tiếng cười kia lại vang lên, một chữ cũng không thốt nổi...

Hai tay Khương Nhập Vi cắm sâu trong tóc Đường Xuân Sinh, vừa hôn môi vừa chậm rãi vuốt ve mái tóc, mỗi xúc cảm dưới đầu ngón tay đều được cẩn thận lưu lại, mân mê đến hai tai, đến sau gáy, muốn mơn man hõm cổ kia, lại vì áo len cao cổ mà không thể. Tay Khương Nhập Vi không kiên nhẫn mà chen xuống dưới, xốc áo lên, cảm thấy thân thể người dưới thân khẽ run rẩy.

Lạnh à?

Khương Nhập Vi chuyển mình xuống phía dưới, cong người nhẹ nhàng hôn lên bụng nàng.

"Khương Nhập Vi." Đường Xuân Sinh lại nhẹ giọng kêu, thân thể khó nhịn mà lăn trở.

Khương Nhập Vi nghe được giọng của nàng, ngẩng đầu lên nhìn Đường Xuân Sinh.

Đôi mắt vẫn luôn mỉm cười thoáng mờ phủ hơi nước, lúm đồng tiền bên môi như ánh lên cảnh xuân phơi phới.

Khương Nhập Vi trừng mắt nhìn, bóng tối bao vây quanh cô biến mất, lộ ra Đường Xuân Sinh nằm đó, gò má ửng hồng, sóng mắt đong đầy phong tình.

Khương Nhập Vi vẫn không nhúc nhích nhìn nàng, hai tay thậm chí vẫn còn xốc lên áo len. Áo len che chưa đến nửa người, trước ngực xinh đẹp, dậy thì vô cùng hoàn mỹ.

"Khương Nhập Vi." Đường Xuân Sinh tiếp tục gọi tên cô, dường như thực thích ba chữ này. Lại thấy cô không cử động, liền chống người ngồi dậy, ôm lấy đầu cô.

Khương Nhập Vi vẫn như cũ ngồi đó, nhìn khuôn mặt Đường Xuân Sinh phóng đại trước mắt, nhìn đôi môi muôn phần diễm lệ cắn đến.

Lúc này đây, Khương Nhập Vi thật sự tin dấu răng trước kia là do chính các nàng gây nên.

Nhưng tại sao, cô và Đường Xuân Sinh có thể nằm trên giường như thế kề cận?

Lời tác giả:

Chúc mừng đêm thất tịch!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi