NHƯ MỘNG HỮU LỆNH

Đêm nay, tới tận lúc lên giường đi ngủ, suy nghĩ của Khương Nhập Vi vẫn khó có thể trở nên bình tĩnh.

Vừa rồi A Tước rõ ràng là kỳ quái, kỳ quái nhất chính là câu nói cuối cùng của nàng.

Cái gì mà vì sao muốn quyến rũ nàng, nàng đây là chỉ ai?

Là Đường Xuân Sinh trong thân thể A Tước ư?

Trái tim Khương Nhập Vi giật lên, cô cảm thấy mình không thể chờ đợi nổi một khắc nào nữa, liền khoác áo bông dậy.

Đi tới cạnh cửa, loáng thoáng nghe được bên ngoài âm vang tiếng sáo trầm tĩnh, tiếng sáo này hoàn toàn không giống tiếng sáo trước đây của Đường Xuân Sinh, không chút sôi nổi.

Cây sáo thực sự là một vật cơ linh phản chiếu dáng hình của chủ nhân, Khương Nhập Vi lẳng lặng nghe một hồi, vẫn nhịn không được mở cửa phòng. Bên ngoài không sáng đèn, chỉ có ánh sáng từ phòng cô rọi qua cánh cửa hé mở. Cô nhìn A Tước ngồi trên bàn trà, đôi mắt buông xuống, đang thổi sáo.

Chỉ có ánh sáng từ phòng ngoài chiếu vào, Khương Nhập Vi đi tới gần mới phát hiện A Tước đang hướng mặt về phía cửa sổ. Hôm nay lại là rằm, ánh trăng ngoài cửa sổ trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng cũng vui lòng chiếu vào, phủ lên A Tước đang khuất mình trong đêm tối một đường viền bạc.

Đã về đến nhà, A Tước hình như không thích quần áo hiện đại, lại đổi trở về chiếc quần lụa mỏng khinh bạc, tóc dài cũng buộc lỏng, tung bay dù không gió, giống như dải tơ trên cánh tay ——đó là khi cô vừa chạy bộ về nhìn thấy như vậy. Nhưng sau cảnh hỗn loạn vừa rồi, lớp vải mỏng manh thiếp thân kia gần như trong suốt, dòng nước từ vai trườn theo cánh tay nhỏ giọt xuống, thành một diễm cảnh khiến người ta sững sờ.

Mặt Khương Nhập Vi như có ngọn lửa thiêu đốt, vì phản ứng với những suy nghĩ linh tinh như vậy mà hết sức xấu hổ.

Mà A Tước lúc này nhất định không phải A Tước vừa nãy, nếu bỏ qua bối cảnh hiện đại, nàng quả thực giống như thần tiên trên vách cao đến mức không cách nào với tới nổi.

Bên trong lạnh lẽo, cửa sổ còn mở toang, Khương Nhập Vi rùng mình, khép chặt thêm chiếc áo bông.

"Ngươi điên rồi?" Khương Nhập Vi trừng mắt. Đã trễ thế này không ngủ đi, ở đây giả bộ khí chất rồi còn hứng gió lạnh.

Tiếng sáo xa xăm cô quạnh chậm ngừng lại, A Tước buông mắt nhìn những vết lan ra như nhánh cây trong lòng bàn tay, còn có chiếc nhẫn trên ngón cái lấp lóe sáng, chỉ cảm thấy gió vẫn còn chưa đủ lạnh.

"Vừa rồi như vậy... Vì sao?" Đôi môi Khương Nhập Vi không thể ngừng run rẩy, quá lạnh, nhưng cô cố sức chịu đựng, trái tim cũng run lên theo, "Câu nói của ngươi... là có ý gì?"

A Tước thu cây sáo lại, cũng không biết nàng làm thế nào mà cây sáo liền biến mất. Nàng đứng lên từ trên bàn trà, Khương Nhập Vi phải ngẩng đầu nhìn nàng. Thắt lưng rất mảnh, bộ ngực run lên theo động tác của nàng. Khương Nhập Vi không dám nhìn lên trên nữa, nhìn xuống, lại thấy đôi chân trần của nàng. Ma xui quỷ khiến, cô tiến lên nắm lấy một mắt cá chân của A Tước.

Lòng bàn tay dường như đang cầm một viên ngọc lạnh lẽo, Khương Nhập Vi không cảm nhận được mạch đập, như vậy trong thân thể kia, e rằng đến máu cũng không mang màu đỏ, trái tim cũng không đập như người bình thường.

Nàng khác hẳn.

Khương Nhập Vi buông tay ra, sau đó lui lại mấy bước.

Hai đầu gối của A Tước hơi gập lại, đầu ngón chân khẽ nhún, nhẹ đáp xuống từ trên bàn trà.

Chỉ một cử động nhỏ như vậy cũng vô cùng phong thái thướt tha.

Ánh mắt nàng vẫn luôn dừng ở ngoài cửa sổ, Khương Nhập Vi rốt cục phát hiện có gì đó kỳ lạ, liền đi đến bên cửa sổ thò đầu ra. Trên lưới phòng trộm ngoài cửa sổ có một con rắn lớn, một con mèo nhỏ bị quấn quanh, chân tay giãy dụa, phát ra âm thanh nhỏ bé yếu ớt.

"Trời ạ!" Khương Nhập Vi không khỏi kêu một tiếng sợ hãi, cô nhận ra con rắn, cũng nhận ra đấy không phải con mèo mà là một con báo tuyết nhỏ.

Con rắn nghe tiếng cô, chậm rãi ngẩng đầu lên, lưỡi phun ra, phát ra âm thanh "Hí hí". Nhưng cũng giống như con báo tuyết tuyết, nó có vẻ rất yếu ớt.

Khương Nhập Vi bỗng luống cuống. Tuy cô có gặp qua mỹ nữ rắn vài lần nhưng chưa từng ôm qua hình dạng thật của nàng, nhất thời không biết nên chạm vào đâu. Ngay lúc đó, một dải tơ từ bên người nhẹ nhàng đi đến quấn lấy đầu con rắn, kéo vào qua cửa sổ.

Chỉ ló ra cái đầu, Khương Nhập Vi đã cảm thấy mặt đã sắp đông cứng lại. Cô đóng kín cửa sổ, lại nghĩ đến mỹ nữ rắn đáng ra là phải ngủ đông rồi mới đúng, nàng hẳn là rất sợ lạnh, vội bảo A Tước đưa hai người vào trong phòng, sau đó bật điều hòa.

Đang chờ điều hòa ấm lên, Khương Nhập Vi lại vào phòng tắm xả nước nóng, chuẩn bị cho con rắn ngâm mình, không biết có thể giúp nàng thêm thoải mái không.

Nhưng sau khi cô bận rộn xong, trở về phòng Đường Xuân Sinh, lại thấy mỹ nữ rắn đã biến về nhân hình, đang cuộn mình trong chăn, vẻ mặt tái nhợt.

"Làm phiền ngươi rồi." Mỹ nữ rắn cười với cô.

Từ khi A Tước vào ở phòng này, đây là lần đầu tiên Khương Nhập Vi bước vào đây. Đây là phòng ngủ chính, rộng hơn phòng cô nhiều. Có khung cửa sổ xinh xắn, Đường Xuân Sinh vẫn thích nằm sấp ở đây làm bài tập. Lúc này sách vở vẫn chồng chất trên bệ cửa đều không còn, trống trơn cả. Mà A Tước có vẻ đặc biệt thích các nơi có thể ngồi được, bàn trà cũng ngồi, bệ cửa sổ cũng ngồi.

Nàng ngồi ở chỗ kia, dải tơ gánh vác rất khỏe khi nãy lúc này mềm mại rủ xuống trên mặt đất, thoạt nhìn ôn nhu như nước.

Nhưng Khương Nhập Vi nhận ra nụ cười của mỹ nữ rắn cực kì căng thẳng, tay còn không tự chủ được gắt gao nắm chặt chăn.

"Ta đã xả nước nóng, ngươi muốn tắm không?"

Khóe mắt mỹ nữ rắn liếc nhìn chỗ cửa sổ, lắc lắc đầu: "Không cần, cám ơn."

Khương Nhập Vi thấy chăn thoáng rung chuyển, một cái đầu nhỏ thò ra từ trong chăn, có chút đáng yêu khiến cô muốn sờ vào. Cô đi về phía giường, lại hỏi: "Ngươi không phải ngủ đông à?"

Mỹ nữ rắn "Ân" một tiếng, vẫn nhìn cửa sổ, bàn tay như vô thức vỗ về đỉnh đầu con báo tuyết: "Bây giờ ngủ đông... cũng không quan trọng đến thế."

Không quan trọng mà yếu ớt như vậy? Khương Nhập Vi nghi ngờ, hiển nhiên biết là vì ai. Cô nghiêng mình nhìn hướng A Tước, thấy nàng giơ tay về phía giường: "Ôm qua cho ta xem."

Khương Nhập Vi định đưa tay đi đón con báo tuyết, ai ngờ mỹ nữ rắn lại nhanh nhẹn nhấc chăn, bước xuống giường, dù hai chân vô lực vẫn cắn răng ôm báo tuyết đi tới bên cửa sổ. Nàng nhẹ nhàng quỳ bên dải tơ, hai tay nâng báo tuyết lên: "Tạ tiên tử."

Khương Nhập Vi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh này.

Mỹ nữ rắn lại kinh hãi nhìn A Tước duỗi tay qua, A Tước còn chưa kịp đón lấy con báo, tay nàng đã buông xuống. Nàng nhịn không được thốt ra: "Ngươi vẫn là Đường Xuân Sinh?"

Trái tim Khương Nhập Vi như bị siết lấy, lỡ mất hai ba nhịp.

Tay A Tước còn đang duỗi ở đó, nàng buông mắt, lạnh lùng người kia đang quỳ.

Mỹ nữ rắn nói ra rồi có chút hối hận. Nàng không phải người duy nhất nhận ra biến hóa này, lại là người đầu tiên dám xông đến, cũng là vì quen biết Đường Xuân Sinh đã lâu, người kia không quen lại làm như thân thiết. Nàng tin tưởng phán đoán của mình nên đã nhanh chóng quyết định vậy.

Nàng lưu lại, không rời đi, như vậy cho dù nàng không phải là Đường Xuân Sinh, cũng nên có vài phần tình cảm đi.

Nàng vốn nghĩ như vậy, lại không ngờ rằng nàng sẽ thấy chỉ tay trong lòng bàn tay người kia.

Mỹ nữ rắn nhất thời không biết chuyện gì xảy ra, không dám nhiều lời, người phía sau lại khàn giọng hỏi: "Có ý gì, vì sao ngươi nói nàng là Đường Xuân Sinh?"

A Tước cúi xuống, mỹ nữ rắn vội vã nâng tay, đưa báo tuyết qua. Con báo vẫn luôn vùng vẫy trong tay nàng lúc này lại trở nên ngoan ngoãn, lẳng lặng co mình trên đầu gối A Tước.

A Tước sờ từ đầu tới đuôi con báo một lần, sau đó nói: "Vừa sinh mà đã khai trí đã là chuyện khó có được, viên mãn là không thể cưỡng cầu."

Mỹ nữ rắn ngã ngồi xuống, vẻ mặt tuyệt vọng.

Nàng nuôi báo tuyết một thời gian, vốn tưởng rằng khai trí rồi, lại trải qua vài lần được tiên sáo thanh tẩy, biến hóa hẳn sẽ rất nhanh. Nàng tuy là xà hình, cũng đã hóa người tương đối lâu, nhưng dù sao cũng không phải người, cũng không tu luyện đến mức có thể sinh con. Thế gian đã không còn như trước, linh khí càng ngày càng loãng, nàng sợ rằng mãi mãi cũng sẽ không có cách nào ôm được đứa con chính mình sinh ra. Cho nên nàng đặt hết tâm nguyện vào con báo tuyết, cho dù hắn là một con báo, ngày sau có thể nhe nanh chống lại chính mình.

Cùng là những kẻ không phải người cũng chẳng phải yêu, kỳ thực mới là sinh vật thấp kém nhất trên thế gian này.

Mà người trước mắt, hẳn là sinh vật cao quý nhất thế gian này.

Khương Nhập Vi không hiểu các nàng đang nói cái gì, cô cũng hoàn toàn không thèm để ý, đi tới bên cạnh mỹ nữ rắn kéo cánh tay của nàng, tim thình thịch đập loạn: "Ngươi mau trả lời ta."

Mỹ nữ rắn không phải không nghe thấy lời của cô, chỉ là nàng không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, nàng không dám tùy tiện trả lời.

"Xin hỏi tiên tử, chúng ta sau này..." Mỹ nữ rắn kiên trì mặc kệ Khương Nhập Vi, chỉ cung kính hỏi người bên cửa sổ.

"Tất cả là vô nghĩa." A Tước vỗ về con báo tuyết, nhẹ giọng nói.

Mỹ nữ rắn toàn thân chấn động.

"Nàng giúp các ngươi cũng là phí công." A Tước quay đầu nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, "Một trăm năm hay một nghìn năm, cũng không có gì khác biệt cả."

Mỹ nữ rắn nhắm chặt mắt, cả người suy sụp ngã trên mặt đất.

"Sao không khác nhau chứ?" Hỏi mà vẫn không được trả lời, Khương Nhập Vi đột nhiên xen vào, "Đối với ngươi có thể là không, đối với con người chúng ta mà nói, một trăm năm, có lẽ chẳng đến một trăm năm, cũng là suốt đời, tất thảy những gì trải qua từ sinh đến tử, mỗi một tình cảm đều để chứng minh bản thân đã từng tồn tại."

A Tước quay đầu lại, nhìn Khương Nhập Vi: "Đã như vậy, mất mát chính là mất mát, cần gì phải cưỡng cầu? Trên đời khó nhất là viên mãn, cái gì cũng muốn thì cái gì cũng không thể có."

"Thế thì ta muốn cậu ấy trở về, không muốn gì khác nữa." Khương Nhập Vi nhìn thẳng vào mắt nàng, gằn từng chữ một nói.

A Tước lại im lặng, báo tuyết trên đầu gối nàng lạnh run, vùng vẫy về phía mỹ nữ rắn yếu ớt kêu nhỏ.

Mỹ nữ rắn rốt cục tỉnh lại, đã nhận ra bầu không khí khác thường trong phòng. Nàng rất khó khăn mới có thể một lần nữa quỳ xuống, cung kính dập đầu bái lạy A Tước: "Tiên tử thật là. Ở lại nhân gian là bởi vì tư chất không đủ không thể đi được, tư chất không đủ cũng là bởi vì thiếu khuyết do tham luyến nhân thế. Đã tham luyến, sao có thể mong đợi hùng dữ ngư chưởng." Nàng duỗi tay về phía A Tước, tuy rằng thân phận tồn tại cách biệt một trời một vực, nhưng đột nhiên lúc đó, nàng không hề sợ hãi.

Một tiên tử vương vấn không rõ với nhân loại cũng quả thực không đáng sợ đến vậy.

A Tước buông tay, báo tuyết từ trên đầu gối nàng nhảy xuống, trở về trong ngực mỹ nữ rắn.

"Không thể biến hình... Không biến hình cũng được, ta coi như nuôi thú cưng." Mỹ nữ rắn yêu thương nhìn báo tuyết trong lòng, bình tĩnh đứng dậy.

Báo tuyết vửa hưởng thụ mỹ nữ rắn vuốt ve, vừa nhe đôi nanh nhỏ bé lấp lóe sáng.

"Ta phải đi, ngươi đưa ta đi." Mỹ nữ rắn trừng mắt nhìn Khương Nhập Vi.

Khương Nhập Vi sửng sốt, liếc nhìn A Tước bên cửa sổ, xoay người ra cửa.

Nhẹ nhàng khép cửa lại, trong hành lang hơi lạnh bức người. Sắc mặt mỹ nữ rắn tức khắc biến đổi, được hai bước thì lui vào trong một góc, có chút gắng gượng duy trì nhân hình.

"Vì sao ngươi cho rằng nàng là Đường Xuân Sinh?" Khương Nhập Vi gấp gáp hỏi.

Mỹ nữ rắn nhìn cô, ánh mắt hàm chứa ý tứ sâu xa: "Ngươi biết không, nhân loại cũng vậy, yêu quái cũng thế, đều sẽ đi vào luân hồi, từ trước khi sinh ra đã là vậy, có nhân có quả."

"Nhưng thần tiên không như vậy." Mỹ nữ rắn nhẹ giọng than thở, "Các nàng là tạo vật của thiên địa linh khí, chỉ cần linh khí còn tồn tại trên thế gian này, các nàng sẽ không phải chết."

"Nhưng như lời tiên tử vậy, trên đời không có đại viên mãn. Nỗi lo duy nhất của các nàng là kiếp của chính mình. Nhưng các nàng lại có thể dự báo được kiếp nạn này, chỉ cần bình an vượt qua, sinh mệnh các nàng sẽ vĩnh tồn."

Mí mắt Khương Nhập Vi giật nhẹ. Trước đây cô có nói qua một lần, nói cô có thể là kiếp số của A Tước, nhưng chỉ là thuận miệng mà thôi.

"Kiếp không qua khỏi được này, " mỹ nữ rắn thong thả nói, "Có thể là tiêu tán trong thiên địa, hoặc có thể là ngã xuống nhân thế. Cố sự về độ kiếp đều lưu lại cho thế gian, chẳng qua là chuyện vui cười mà thôi."

Khương Nhập Vi vẫn luôn im lặng nghe, đột nhiên hỏi: "Có thể dự báo được kiếp nạn, sao lại không qua khỏi được?"

Mỹ nữ rắn mỉm cười: "Ai biết được, có lẽ là một hạt cát bay lên, vừa lúc ở độ kiếp, rơi vào trong mắt nàng, khiến nàng nhắm mắt lại trong một khoảnh khắc." Nụ cười của mỹ nữ rắn có chút giảo hoạt, "Vì những chuyện không thể định trước này mới là công bình a."

Khương Nhập Vi nghe được có chút buồn bã, ngàn năm trước đây, A Tước xuống trần có lẽ thật sự chỉ là đến độ kiếp của nàng, mà cô một cây họa bút nhỏ bé, cuối cùng lại là kiếp số của nàng —— là hạt cát bay lên không lường trước được.

Khương Nhập Vi quay đầu lại, nhìn cánh cổng, dường như có thể xuyên qua tầng tầng cửa lớp lớp tường, nhìn đến thân ảnh cô tuyệt ngồi tựa ở bên cửa sổ.

"Có lẽ là để chứng minh sinh mệnh các nàng là không thể lường trước được, cho nên, " mỹ nữ rắn cố ý dừng lại một lát, đợi Khương Nhập Vi quay đầu lại nhìn nàng, mới buông từng chữ một nói, "Các nàng không có chỉ tay."

Khương Nhập Vi giật mình.

"Ta chỉ nói đến đây, cáo từ." Mỹ nữ rắn yếu ớt vẫy tay với cô, một tay ôm báo tuyết một tay đỡ tường muốn rời đi.

"Ngươi... muốn nghỉ ngơi một lúc rồi hãy đi không?" Khương Nhập Vi thấy nàng khó khăn như vậy, định đi lên đỡ nàng.

"Không cần, " mỹ nữ rắn khẽ thở phì phò, "Ta không muốn làm ngươi sợ."

Đoán nàng đại khái là muốn biến trở về nguyên hình, khóe miệng Khương Nhập Vi khẽ giật: "Ngươi cảm thấy ta biết còn chưa đủ à?"

"Ngươi cho rằng ngươi biết rất nhiều điều rồi sao?" Mỹ nữ rắn bước xuống hai bậc, đột nhiên xoay người lại hỏi, "Đúng rồi, tại sao ngươi lại đeo lens màu?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi