NHU PHÚC ĐẾ CƠ

Hiền Phúc mặt như tro tàn, tay không ngừng run rẩy, đánh rơi ly rượu xuống đất, lồm cồm bò tới bên chân Tông Tuyển, lại bị y thờ ơ đá ra.

Lấy tay che mặt, Hiền Phúc lại khóc. Lần này không giống lúc trước, tiếng khóc buồn bã thê lương, giống một sợi khói mỏng manh bất lực vờn bên bóng nến, dường như chỉ khẽ thổi sẽ tắt lịm.

Tông Tuyển tiếp tục tự rót rượu không độc cho mình, thong thả uống, im lặng đợi hồn phách nàng tan thành mây khói.

Đối với nàng, y không cảm thấy thương tiếc. Thứ mà y bắt nàng lựa chọn kỳ thực không phải tính mạng nàng hay Nhu Phúc, mà là cơ hội để y mạo hiểm cứu nàng một lần nữa. Kết cục này bắt nguồn từ chính sự lựa chọn của nàng.

Đột nhiên có bóng đen lướt qua cửa, giống như có người đang tiến lại gần, ngoài hành lang thấp thoáng truyền tới giọng nói của Thụy Ca: "Tiểu phu nhân đừng vội, chậm chút..."

Hiền Phúc nghe vậy mở mắt ra, dường như lấy lại chút tinh thần trong khoảnh khắc này, chậm chạp xích lại gần cửa, một tay ấn chặt lồ ng ngực cố gắng nén cơn đau, tay kia vịn khung cửa muốn đứng lên, vội vàng ngước mắt nhìn ra phía ngoài.

Người tới quả nhiên là Nhu Phúc. Mái tóc dài buông xõa, y phục trắng toát, ngay tới ngoại y cũng chưa kịp mặc, chỉ khoác một chiếc áo choàng, được Thụy Ca và một thị nữ khác mỗi người một bên dìu tới, tay chân run rẩy, bước đi không vững song vẫn muốn chạy, mấy lần lảo đảo suýt ngã.

Trông thấy Hiền Phúc, Nhu Phúc dồn sức hất hai thị nữ ra, chạy tới vươn tay ra muốn ôm nàng: "Kim Nhi..."

Hiền Phúc yếu ớt mỉm cười, cũng chìa tay ra với nàng, không ngờ tiếng "tỷ tỷ" chưa thốt ra được đã không nhịn nổi nữa, nôn ra một ngụm máu, thấm ướt một bên mặt Nhu Phúc.

Nàng ngã vào lòng Nhu Phúc. Nhu Phúc cũng không chống đỡ nổi, hai người cùng đổ vật xuống nền đất. Nhu Phúc sững sờ đưa tay lau sườn mặt bên phải, rũ mắt nhìn chất lỏng ấm nóng trong tay, ôm thốc Hiền Phúc vào lòng, ngẩng mặt nhắm mắt, đôi môi khẽ run rẩy nhưng không phát ra tiếng kêu nào, hồi lâu sau mới đau đớn bật khóc.

Nụ cười Hiền Phúc nỗ lực trưng ra với Nhu Phúc dần dần méo mó vì cơn đau dữ dội, máu bắt đầu trào ra từ thất khiếu. Tay trái Hiền Phúc bóp chặt lấy vai Nhu Phúc, dựa trong lòng nàng, nhắm mắt không ngừng gọi "tỷ tỷ". Nhu Phúc ôm lấy nàng, ngẩng đầu nhìn Tông Tuyển, nước mắt đầy mặt, rưng rưng nói: "Ngươi tha cho muội ấy, cứu nàng!"

Tông Tuyển lạnh nhạt đáp: "Độc này không có thuốc giải."

"Tỷ tỷ, không cần đâu..." Hiền Phúc trong lòng nàng khẽ gọi, máu hòa nước mắt: "Muội, muội..."

Nhu Phúc cúi đầu, áp mặt vào gò má nàng, nghẹn ngào nói: "Đừng nói nữa, ta hiểu."

Hiền Phúc lại mở mắt ra, cau mày đáp: "Tỷ tỷ, muội không nhìn thấy tỷ nữa rồi." Nàng buông lỏng tay giữ chặt vai Nhu Phúc, chuyển sang khuôn mặt nàng, giống như muốn ghi nhớ khuôn mặt Nhu Phúc bằng cảm giác một lần cuối cùng.

Nhu Phúc nắm lấy tay nàng áp lên khuôn mặt mình, rưng rưng dịu dàng nói với nàng: "Tỷ tỷ ở đây."

Cảm nhận được da thịt trên khuôn mặt nàng, Hiền Phúc vội vã nở nụ cười, toàn thân co rút, nôn ra ngụm máu tươi cuối cùng, bàn tay mềm mại buông thõng.

Nhu Phúc gọi một tiếng "Kim Nhi", không thấy nàng đáp lời, sắc mặt không quá đau đớn, ngược lại tĩnh lặng vô cùng, lặng lẽ dùng tay lau sạch máu trên gương mặt nàng, vuốt mắt cho nàng, lại nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống đất. Nàng ngẩng đầu nhìn Tông Tuyển, trong đôi mắt cũng không có lửa giận như y đã dự liệu, chỉ có sự lạnh lùng, lạnh đến thấu xương, khiến y đột nhiên nhớ đến Ngọc Tương.

Thà rằng nàng điên cuồng mắng chửi, thậm chí vung chân múa tay đánh đấm y, đó là tình huống y có thể dễ dàng ứng phó. Thế nhưng phản ứng của nàng hiện giờ khiến y có chút kinh ngạc, không vui, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy bất an.

"Trước đây ta nghĩ mãi không hiểu, vì sao Ngọc Tương tỷ tỷ lại không từ thủ đoạn như thế." Nàng lên tiếng, vẫn bình tĩnh vô cùng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Nay cuối cùng ta cũng đã hiểu rồi. Để đối phó với người Kim các ngươi, lựa chọn cách làm ngoan độc mà quyết tuyệt không hề quá đáng."

Nàng lại rũ mắt nhìn vết máu trong tay, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Tông Tuyển, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt: "Âm mưu và thủ đoạn, hẳn là thứ ngươi yêu thích và thành thạo đúng không?"

Dứt lời, nàng đứng dậy, thu lại ý cười, ngửa lòng bàn tay dính máu ra cho Tông Tuyển xem, ánh sáng lạnh lùng trong đôi mắt khiến không khí cũng ngưng tụ.

"Ta nguyền rủa ngươi, Hoàn Nhan Tông Tuyển." Nàng nói: "Ngươi, và gia tộc của ngươi, sẽ vĩnh viễn bị bóng tối của dã tâm và âm mưu bao phủ, vạn kiếp bất phục. Ngươi sẽ bị chính âm mưu của mình hại, ngũ mã phanh thây, không được toàn mạng. Mà những tộc nhân ác độc như lang như sói của ngươi cũng sẽ tự tàn sát lẫn nhau, đời đời kiếp kiếp. Trước khi bị một dân tộc khác tiêu diệt, máu của tộc Hoàn Nhan đã tưới đẫm quốc thổ nước Kim!"

Lời nguyền của nàng như một lưỡi dao sắc lạnh chém xuống trái tim. Tông Tuyển khẽ cau mày, sự lạnh lùng này khiến y cảm thấy không vui, sầm mặt toan đưa ra mệnh lệnh trừng phạt nàng, lại trông thấy Thụy Ca đã quỳ sụp xuống khẩn cầu: "Tiểu phu nhân ốm bệnh tới mức hồ đồ, bởi thế mới nói năng lung tung, xin Bát thái tử đừng chấp nhặt với nàng."

Tông Tuyển nhất thời chưa lên tiếng, lại đưa mắt nhìn Nhu Phúc, thấy nàng lúc này đang vịn cửa đứng, đã dần dần không chống đỡ nổi nữa, cơ thể hơi run rẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, thế nhưng vẫn kiên trì nhìn thẳng vào y. Y đọc được nỗi hận trong ánh mắt của nàng, nỗi hận mà thời gian không rửa trôi nổi, khiến y nhớ tới những con mồi muôn hình vạn trạng mà mình đã từng giết, trước khi bị y tước đoạt sinh mệnh cũng nhìn y bằng ánh mắt này.

Y đột nhiên hiểu ra. Nếu những con vật đó biết nói, ắt hẳn cũng sẽ phát ra lời nguyền rủa giống nàng. Y chưa từng bận tâm về điều này, mà nay cũng vậy. Y xem nhẹ cảm xúc như có như không kia. Nếu con mồi có nanh sắc vuốt nhọn, có lẽ còn đáng được lưu tâm đôi chút. Chỉ là con mồi mà thôi.

"Dẫn nàng quay về." Y ra lệnh cho Thụy Ca, lại mệnh binh lính bên ngoài tiến vào, mang thi thể Hiền Phúc đi.

Nhu Phúc chưa rời bước ngay, thế nhưng cũng không có hành động quá khích nào, chỉ im lặng nhìn người khác đưa Hiền Phúc khuất khỏi tầm mắt của nàng, sau đó mới quay đầu khẽ nói với Thụy Ca: "Chúng ta đi."

Đi được hai bước, chân nàng run lên ngã khuỵu. Thụy Ca vội vàng khom eo dìu nàng đứng dậy, nàng nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Ta muốn ăn chút gì đó."

Thụy Ca mừng rỡ vô cùng, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu phu nhân người chịu ăn uống rồi?"

Nhu Phúc gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó miễn cưỡng tiếp tục tiến về phía trước: "Chúng ta đi."

Sau khi về tới phòng, nàng quả nhiên ăn uống như bình thường, thuốc bưng lên bát nào cũng uống hết, sau đó lặng lẽ nằm xuống, cũng không khóc lóc nữa, không vui không buồn.

Thụy Ca đem những tin vui này tới báo cáo với Tông Tuyển, song Tông Tuyển lại không cảm thấy đây là việc đáng mừng. Nếu nàng thực sự bình tĩnh tiếp nhận hiện thực như vậy thì đã không còn là đế cơ Triệu thị quật cường mà y biết rõ. Nếu không còn muốn chết, sống sót chỉ vì sự đấu tranh mai này. Nay điều duy nhất mà y muốn biết là bước tiếp theo nàng sẽ làm gì.

Rất nhanh, nàng đã cho y đáp án mà y muốn biết.

Nửa đêm ngày hôm sau, tiếng ngựa hí vang lên từ chuồng ngựa phía xa khiến y tỉnh dậy. Tiếng hí đó thực ra không dài, khoảng cách giữa chuồng ngựa và phòng ngủ cũng đủ để khiến âm thanh yếu đi, không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của y, thế nhưng y vẫn bừng tỉnh, giống như chưa từng ngủ say vì sự đợi chờ này.

Y khoác áo ngồi dậy, đứng canh ở cổng lớn gần chuồng ngựa nhất trước khi Nhu Phúc kịp phi ngựa tới. Khi nàng tới gần, y ngẩng đầu nở nụ cười, sau đó giơ tay lên, ra hiệu cho những hạ nhân theo hầu chậm rãi đóng cánh cửa trước mặt nàng lại, trông thấy ánh sáng đèn lồ ng bên ngoài phản chiếu trong đôi mắt nàng theo đó từ từ tắt lịm.

Nàng bị lôi xuống ngựa, đưa về phòng. Thế nhưng đây chẳng qua chỉ là lần thử nghiệm đầu tiên trong kế hoạch bỏ trốn của nàng. Hi vọng bị y dập tắt, nàng sẽ lại thắp lên. Cưỡi ngựa không thành thì đi bộ, cửa chính không đi thì bò ra từ lỗ hổng trên hàng rào cũ nát, mặc y phục của chính mình quá bắt mắt thì thay trang phục thị nữ của Thụy Ca. Gần như mỗi đêm nàng lại nghĩ ra một cách khác nhau để chạy trốn khỏi lãnh địa của y.

Y hết lần này đến lần khác bắt được nàng quay về, hết lần này đến lần khác dùng cách của mình để sỉ nhục nàng, muốn nàng hiểu ra rằng mọi nỗ lực của nàng đều là vô nghĩa. Thế nhưng nàng không mảy may hối lỗi chút nào, vẫn không từ bỏ nỗ lực đào tẩu. Có một ngày nàng trốn ra ngoài từ cổng phụ lúc trời vừa hửng sáng, một mình tháo chạy giữa đất trời giá lạnh. Bước chân nàng nhanh nhẹn, thân hình nhẹ bẫng, váy áo trắng tinh tung bay trong gió như một ngọn lửa băng giá. Nàng không hề ngoái đầu chạy về phía chân trời bao la, giống như mây nước ngoài kia có một bến bờ có thể cho nàng dựa vào.

Dĩ nhiên y không thể không biết, cưỡi ngựa đi theo nàng, lạnh lùng quan sát, giống như lúc săn mồi phải để cho con vật mất cảnh giác, cho tới tận khi phát hiện ra có vết máu lưu lại trên con đường nàng đi qua mới phi nước đại lại gần. Khoảnh khắc bị bắt, nàng thoáng quay đầu, ánh bình minh rực rỡ lướt qua khuôn mặt nàng, nụ cười chưa kịp tắt cũng rạng ngời hệt như vậy, thiêu đốt đôi mắt y. Sự vui vẻ này khiến y phẫn nộ, không nói một lời lôi nàng ấn lên lưng ngựa quay về, sau đó ném nàng xuống đất, nhìn máu tươi không ngừng thấm ra từ váy của nàng, chất vấn: "Nàng muốn chết à?"

Nàng lắc lắc đầu: "Không, ta không thể chết. Cho dù có chết, cũng không phải là trước mặt ngươi."

"Rời khỏi ta thì có khác gì lựa chọn cái chết." Tông Tuyển lạnh lùng nói: "Nàng cho rằng rời khỏi nơi này thì có thể được giải thoát? Một nữ tử Nam triều bỏ trốn, cho dù không bị bắt về Tẩy Y Viện, cũng sẽ bị vô số nam nhân chà đạp trăm ngàn lần."

"Ta thà bị chà đạp trăm ngàn lần," Nhu Phúc ngước mắt nhìn y: "Chỉ cần có thể rời khỏi ngươi."

Tông Tuyển thở dài: "Muội muội của nàng nói đúng, nàng là một người không biết quý trọng. Ta đã quá dung túng nàng, cho nàng quá nhiều tự do mà đáng lẽ nàng không nên có."

"Ngươi cho ta, tự do?" Nhu Phúc ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt rưng rưng ánh lệ: "Ngươi buộc dây vào người ta, thả ta bay lên trời, cho phép ta cưỡi gió mà bay. Bay càng cao, càng xa, ngươi càng vui. Mà ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể thu dây về. Ta là con diều giấy để ngươi chơi đùa, đây chính là tự do mà ngươi cho ta."

Nàng đột nhiên lạnh lùng cười: "Thế nhưng ngươi có biết chăng? Diều cũng sẽ có lúc đứt dây."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi