Đã có được cái gật đầu của Tông Hiền, từ sứ giả Tống kim tới thị tỳ của Vi thị trên dưới bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho việc Vi thị về Nam. Dương thị phụ trách các công việc trong phủ, chỉ huy các nô tỳ sắp xếp hành lý, các đồ đạc cần dùng trên đường, bản thân tâm trạng cũng tốt, cả ngày tươi cười hớn hở. Mà trông thấy ngày về mỗi lúc một gần, Vi thị dường như lại không mấy vui vẻ, dáng vẻ lúc nào cũng tâm sự nặng nề, sầu muộn không thôi.
Dương thị hiểu vì sao bà lo lắng, một ngày kia vờ như tán gẫu chuyện phiếm, bí mật nói với bà: "Nương nương, hôm trước tôi gặp được một vị quan tới từ Ngũ Quốc thành, kể cho tôi chuyện Tĩnh Thiện... Nương nương còn nhớ không? Chính là ni cô có dung mạo rất giống Nhu Phúc đế cơ đó?"
Vi thị gật gật đầu, nói: "Còn nhớ. Hiện giờ nàng ta sao rồi?"
Dương thị đáp: "Nàng ta nhờ có nương nương giúp đỡ mà tới được Ngũ Quốc thành, vừa tới đó đã đổi vận, quen được một vị quan người Hán tên là Từ Hoàn, còn được y chính thức cưới hỏi, trở thành vợ chồng. Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, năm ngoái Tĩnh Thiện bất ngờ mắc bệnh nặng, mặc dù đã được chữa trị nhưng bệnh vẫn ngày một trở nặng, sau mấy tháng đã qua đời."
Vi thị lơ đễnh thở dài: "Còn trẻ như vậy, thật đáng tiếc."
Dương thị ngẩng lên nhìn Vi thị, thấp giọng nói: "Tĩnh Thiện này sau khi tới Ngũ Quốc thành lại xảy ra một việc thú vị... Vì dáng vẻ nàng ta quả thực rất giống với Nhu Phúc đế cơ, những quan viên cũ ở Ngũ Quốc thành ban đầu đều tưởng là đế cơ tới rồi, không ngừng reo hò, còn mời cả Thái thượng hoàng tới nữa. Thái thượng hoàng gặp rồi cũng cười nói: "Đây chẳng phải là Viện Viện sống sờ sờ sao?" Sau đó Thái thượng hoàng còn xem nàng ta như con gái ruột, Từ Hoàn đó cũng là Thái thượng hoàng có ý dẫn tới để Tĩnh Thiện gặp mặt. Cũng vì duyên cớ này, hiện giờ không ít người ở Ngũ Quốc thành đều cho rằng người mà Từ Hoàn lấy là Nhu Phúc đế cơ."
"Haizzz, nếu người mà Từ Hoàn lấy quả thực là Nhu Phúc thì tốt biết mấy." Lời này Vi thị buột miệng thốt ra, ngay sau đó lại cảm thấy nói thẳng như vậy không được hay cho lắm, nét mặt thoáng chút gượng gạo.
Dương thị lại không chút để tâm, tiếp tục nói: "Đúng vậy, nếu Nhu Phúc đế cơ ở Ngũ Quốc thành gả cho Từ Hoàn, nay lại... Mà người trốn về Đại Tống là Tĩnh Thiện..."
Như được ánh sáng chiếu rọi, Vi thị tìm thấy một tia hy vọng sống sót từ lời nói của Dương thị.
Nếu người trở về phía Nam là Tĩnh Thiện có dung mạo giống Nhu Phúc đế cơ, là Tĩnh Thiện giả mạo Nhu Phúc đế cơ, vậy thân phận của nàng sẽ từ trưởng công chúa tôn quý rơi xuống thành kẻ lừa đảo khi quân phạm thượng. Mà lời của kẻ giả mạo nói, dĩ nhiên cũng sẽ trở thành những lời bịa đặt không đáng tin.
Sự khiếp đảm của Vi thị đối với người Kim, phục tùng đối với Tông Hiền, sự sỉ nhục khi mẹ chồng nàng dâu thờ chung một chồng, từ chối theo Triệu Cát quay về, và cả việc bà đã sinh ra đứa con trai có huyết thống của người Kim... Những việc có khả năng Nhu Phúc đã nói với những người khác, hoặc sắp sửa nói với những người khác, đều sẽ biến thành lời nói dối theo sự biến đổi thân phận của nàng, không còn giá trị gì nữa.
"Nhưng..." Vi thị trầm ngâm: "Người trốn về quả thực là Nhu Phúc..."
"Có phải Nhu Phúc hay không, chẳng phải đều dựa vào Thái hậu nương nương cả hay sao?" Dương thị cười đáp: "Đã nhiều năm trôi qua rồi, ắt hẳn những quan viên Nam triều gặp lại Nhu Phúc đế cơ cũng đều cảm thấy có chút xa lạ, lúc ấy nương nương lại đưa hài cốt của Tĩnh Thiện về, nói đó là Nhu Phúc đế cơ, không ai không tin."
Vi thị ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không ổn. Như vậy Nhu Phúc sẽ mắc tội khi quân phạm thượng, ngay tới tính mạng cũng khó mà giữ nổi."
Dương thị thở dài: "Nương nương dễ mềm lòng quá. Nương nương đã quên khi ấy Nhu Phúc đã sỉ nhục người thế nào trước mặt Thái thượng hoàng và đại vương sao? Còn cả lần ở cung Triệu phu nhân đó nữa, nàng ta còn không chút bận tâm tới tính mạng nương nương ép nương nương phá thai... Kể ra, nàng ta quả thực có nghiệt duyên với nương nương, nương nương còn nhớ không? Ngày nàng ta chào đời, Thái thượng hoàng vốn dĩ đang ở cung nương nương, kết quả vì Vương Quý phi sinh nàng ta mà không nói hai lời lập tức tới chỗ Vương Quý phi..."
Sương mù dần giăng trong mắt Vi thị. Không sai, sao có thể quên, Triệu Cát đã lâu không gặp đột nhiên xuất hiện ở sân cung của bà, đó là đặc ân bất ngờ biết bao, chỉ trong khoảnh khắc, trái tim đã vì sự viếng thăm của ông mà sáng bừng trở lại. Khi xoay người bước vào các, ống tay áo của ông khẽ sượt qua gấu váy của bà, đó là một khoảng cách thân mật biết mấy. Bà bất giác mỉm cười, ngay tới gió đêm vốn luôn lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp.
Thế nhưng, những lời lẽ ấm áp dịu dàng của ông với bà đã đột ngột kết thúc như vậy, vì sự chào đời của đứa bé kia. Ông rời đi gấp gáp mà vội vã, thậm chí quên cả tạm biệt, hoặc, chỉ là một cái ngoái đầu theo phép lịch sự.
Bởi thế, ông không trông thấy ánh lệ lúc đó của bà... cũng không ai trông thấy hai giọt nước mắt đó, bởi, bà đã để chúng rơi trong trái tim không ai nhìn thấy.
Có lẽ chính bởi lí do này, trước nay bà chưa từng thực lòng cảm thấy thân thiết, yêu quý Nhu Phúc, mặc dù quà tặng khi nàng đầy tháng, cập kê, bà không thiếu chút nào. Đối với bà, Nhu Phúc vẫn luôn chỉ là con gái của người khác, một đứa con gái của người khác giống với mẫu thân nàng, cướp đi sự sủng ái mà Triệu Cát dành cho bà.
Hơn nữa đứa con gái của người khác này, còn dữ dội như lửa, có thể thiêu đốt người khác. Bà trốn tránh quầng sáng và nhiệt độ của Nhu Phúc, giống những loài thực vật thích bóng râm trốn ánh sáng mặt trời. Có khi, bà hoài nghi, thực ra bản thân sợ ánh mắt trong suốt hiên ngang của Nhu Phúc còn hơn cả những lời lẽ có khả năng nàng đã tuyên bố vì sự thất tiết của bà.
Nguyện vọng nơi đáy tim ấy, chỉ là thay đổi thân phận công chúa của Nhu Phúc hay sao? Hay là... khiến đôi mắt sáng rực ấy vĩnh viễn biến mất?
Không hổ là người tâm phúc nhiều năm đi theo bà, những lời của Dương thị lúc này nói ra rất đúng lúc, từng câu từng câu, nói ra lý do mà bà mong muốn nghe được để hạ quyết tâm tàn nhẫn.
"Thế nhưng Hương Nô," sau khi nghe Dương thị liệt kê hết những tội trạng của Nhu Phúc, Vi thị khẽ khàng hỏi: "Chúng ta nên làm thế nào? Đưa hài cốt của Tĩnh Thiện quay về? Từ Hoàn liệu có đồng ý không?"
"Cho y chút lợi lộc, dĩ nhiên y sẽ đồng ý." Dương thị đáp: "Nghe nói y là một đứa con hiếu thuận. Năm ấy y và cha già theo Thái thượng hoàng về phương Bắc, hiện giờ cha y đã già yếu song vẫn phải chịu khổ ở Ngũ Quốc thành, ắt hẳn y rất không đành lòng. Nếu nương nương hứa sẽ đưa cha y quay về Nam triều, đồng thời đưa hài cốt của người vợ đã khuất của y theo về an táng, y có lý do để không đồng ý sao?"
Vi thị rũ mắt trầm tư, lát sau khẽ khàng gật đầu.
Dương thị lại mỉm cười nói tiếp: "Vừa hay nương nương muốn tới Ngũ Quốc thành từ biệt Kiều nương tử, việc này cứ giao cho nô tỳ làm. Nô tỳ cũng sẽ bàn bạc với đại vương, sắp xếp trước một chút."
Tới Ngũ Quốc thành trước khi khởi hành vào lúc nửa đêm, bởi Vi thị không nỡ đợi đến sáng, trông thấy hai đứa nhỏ giương mắt nhìn bà rời đi. Đêm hôm ấy, bà đích thân trông trước giường bọn chúng, tán gẫu, kể chuyện, dỗ bọn chúng đi ngủ. Đã mơ màng, con trai lớn lại đột nhiên mở mắt ra, hỏi: "Mẹ, mấy ngày nay mẹ sắp xếp hành lý, là muốn đi đâu vậy?"
Vi thị nói với cậu đáp án đã chuẩn bị sẵn: "Mẹ tới Ngũ Quốc thành thăm tỷ muội, hai ngày nữa sẽ quay về."
"Con và đệ đệ có thể đi cùng được không?" Đứa bé lại hỏi.
Vi thị ôn hòa nói: "Đâu phải mẹ đi chơi, chỉ hai ngày thôi, đường xá vất vả, các con đừng đi theo làm gì. Không bằng ở nhà chăm chỉ đọc sách, luyện tập cưỡi ngựa bắn tên, học giỏi rồi, cha con sẽ vui lòng."
Đứa bé hiểu chuyện gật gật đầu, chỉ nói một yêu cầu: "Mẹ, mẹ xem ở Ngũ Quốc thành có món đồ chơi gì hay, mang về cho bọn con nhé."
"Ừm." Vi thị cố gắng đè nén sự chua xót trong lòng, nỗ lực duy trì ngữ khí bình thường, vẫn từ ái mỉm cười, đồng ý ngay: "Dĩ nhiên rồi, mẹ đi đâu cũng không bao giờ quên mua quà cho các con..."
Đợi con trai vui vẻ ngủ thiếp đi, Vi thị mới đi tới một chỗ xa trong phòng, che mặt khóc.
Dương thị thấy vậy chạy tới, thở dài: "Nếu nương nương không nỡ rời xa hai vị tiểu vương gia, không bằng dẫn bọn họ cùng tới Ngũ Quốc thành, chí ít vẫn có thể bên nhau thêm mấy ngày nữa."
"Sao có thể." Vi thị nghẹn ngào, tiếp tục thấp giọng nói: "Sao có thể dẫn chúng đi với ta được, để người Tống trông thấy..."
Dương thị quả nhiên là một người biết ăn nói, sau khi tới Ngũ Quốc thành, ả nhanh chóng tìm được nhà Từ Hoàn, chưa nói chuyện được nửa ngày, cho phép cha Từ Hoàn về Tống đã thuyết phục được Từ Hoàn đồng ý đào hài cốt vong thê lên, để bà mang về. Dương thị lập tức tìm người đào mộ, chuyển vào quan tài mới, sau khi mặt trời lặn bèn lặng lẽ đưa cỗ quan tài sơn mài đen đó theo linh cữu của một vua hai hậu cùng Vi thị lên đường.
Vi thị trốn phía sau cửa sổ dịch quán nhìn trộm, đợi Dương thị quay về bèn hỏi: "Chiếc quan tài đó... là của Tĩnh Thiện?"
"Là của Nhu Phúc đế cơ." Dương thị lập tức đáp, trịnh trọng nhấn mạnh: "Xin nương nương hãy nhớ, đó là Nhu Phúc đế cơ thật mà nương nương chuẩn bị đưa về nước an táng."
Ngày Đinh Dậu tháng Tư năm Thiệu Hưng thứ mười hai, Thái hậu Vi thị cùng linh cữu từ Ngũ Quốc thành xuất phát về Tống, Kim chủ phái Hoàn Nhan Tông Hiền và Cao An Cư hộ tống dọc đường.
Trước khi khởi hành, Kiều thị tới tiễn biệt. Bà đã gả cho một viên tướng Kim ở Ngũ Quốc thành, cũng biết sơ việc Vi thị và Tông Hiền, lúc này thấy Tông Hiền đen mặt đứng phía xa không nói một lời, biết trong lòng y không vui, chỉ e làm ảnh hưởng đến hành trình của Vi thị, bèn lấy ra 50 lượng vàng tặng cho vị sứ Kim khác là Cao An Cư, nói: "Chút lễ mọn này không tính là gì, để thể hiện thành ý, mong đại nhân hộ tống tỷ tỷ tôi về tới Giang Nam."
Cao An Cư từ chối lấy lệ, Kiều thị kiên trì mãi, cuối cùng cũng nhận lấy. Sau đó Kiều thị hơi nâng ly rượu lên kính Vi thị, khóc nói: "Tỷ tỷ trên đường phải tự bảo trọng, quay về là Hoàng thái hậu rồi, đáng vui mừng biết bao. Đời này muội đã không còn ước mơ về nước nữa, ắt sẽ chết ở nơi hoang vu này!"
Vi thị thấy bà buồn bã, lên tiếng an ủi: "Muội muội đợi thêm một khoảng thời gian nữa, đợi ta về Nam rồi sẽ nhờ cửu ca nghĩ cách, cũng đón muội muội về."
Kiều thị chỉ cười khổ: "Cảm ơn tỷ tỷ có lòng. Tỷ tỷ phúc dày, sinh được cửu ca làm quan gia, còn muội muội mệnh bạc, con cái đều lưu lạc nơi đất Bắc, cho dù muội có quay về được thì cuộc sống có còn ý nghĩa gì?"
Vi thị không biết nói gì, chỉ đành rưng rưng cùng bà uống rượu, lại nắm tay nhau khóc một trận, xúc động biệt ly.
Xe ngựa đã khởi hành, lại nghe thấy từ xa có người chạy tới, gọi thẳng "Thái hậu xin dừng bước". Vi thị bèn hạ lệnh đi chậm lại, vén rèm lên nhìn, trông thấy người đó không ngờ lại là Triệu Hoàn.
Lúc ấy y đang bị giam giữ ở Ngọc Điền Quan tại Ngũ Quốc thành, nghe nói việc Vi thị về nước bèn xin những người canh gác đưa y tới cùng. Chạy tới trước xe, Triệu Hoàn thoạt tiên hướng về phía linh cữu khóc ròng, sau đó lại cầu xin Vi thị: "Sau khi quay về, xin Thái hậu hãy nói với cửu ca và Tể tướng, nhất định phải xin Kim chủ cho tôi được về nhà. Nếu tôi về triều, chỉ xin một chức quan nhàn tản để làm, vậy đã mãn nguyện, quyết không dám có vọng tưởng xa vời nào khác."
Dứt lời, còn chưa đợi Vi thị đồng ý, tự mình đã thấy thê lương, không nén được ròng ròng nước mắt.
Vi thị thấy y đáng thương như vậy, cũng đành đồng ý trước: "Anh cứ yên tâm ở lại nơi này, sau khi về nước ta nhất định sẽ thay anh nghĩ cách."
Song Triệu Hoàn có vẻ không tin, vẫn không ngừng rơi lệ, chắn phía trước xe Vi thị, cũng không nói lời tạm biệt. Vi thị để y an lòng bèn chỉ vào đôi mắt của mình, thề: "Sau khi ta về Nam, nếu không bảo cửu ca phái người tới đón anh về, thì hãy để ta bị mù mắt."
Lúc này Triệu Hoàn mới hơi yên tâm, lại nấn ná hồi lâu mới thất thểu theo người canh gác quay về.
Quả nhiên sau đó số vàng Kiều thị tặng phát huy tác dụng. Khi đi tới Yến sơn, Tông Hiền lấy cớ nói tiết trời nóng nực, lệnh cho đoàn xe dừng lại, không chịu đi tiếp. Vi thị lo lắng không thôi, bí mật cầu cứu Cao An Cư. Cao An Cư bởi đã nhận vàng của Kiều thị, cũng có lòng muốn giúp bà, bèn mách nước: "Nương tử không ngại thì hãy lấy thêm chút tiềm thưởng cho các tùy tùng, những kẻ trên dưới nhận được lợi lộc từ người rồi dĩ nhiên sẽ chấp nhận nghe lời người khởi hành, tới lúc ấy Tông Hiền cũng không dễ dàng ngăn cản được nữa."
Vi thị cảm thấy có lý vô cùng, thế nhưng lúc ấy bản thân bà không đem theo bao nhiêu tiền bạc trong người, đành mượn ba trăm lượng vàng của phó sứ Kim, hứa sau khi về tới Tống sẽ trả lại nhiều hơn. Có vàng rồi, Dương thị bèn gọi tùy tùng tháp tùng đến, thưởng cho từng người, lệnh bọn họ ngày hôm sau đưa theo ba cỗ linh cữu khởi hành. Những tùy tùng kia vừa thấy vàng thì lập tức reo hò, ai nấy đều nói đồng ý đội nắng vượt gió đưa Thái hậu về Nam. Tông Hiền thấy vậy cũng chỉ đành buông xuôi, vẫn sầm mặt cưỡi ngựa đi cùng.
Đi suốt ba tháng mới tới biên giới Tống. Ngày Tân Tỵ tháng Tám, xe của Thái hậu tới Lâm Bình, hôm ấy bà vẫn vừa nghỉ ngơi vừa lim dim ngủ trong xe như thường lệ, đột nhiên nghe thấy Dương thị vui mừng hô lớn: "Nương nương, quan gia đích thân tới đón chúng ta rồi!"
Vi thị vội vã ngước mắt nhìn ra phía ngoài, quả nhiên trông thấy nghi kiệu một đường ngoằn ngoèo vàng chói, chậm rãi tiến lại gần. Tới nơi, binh lính phía trước tách thành hai hàng, một người cưỡi ngựa tiến lên, mặc trang phục long bào của hoàng đế nhìn rất lạ lẫm, song khuôn mặt mày kiếm mắt sao quen thuộc kia thuộc về con trai bà. Y quỳ xuống phía trước xe của bà, rưng rưng gọi: "Mẫu hậu!"
Kỳ thực khoảnh khắc ấy bà rất muốn cười, song trước khi đôi tay run run chạm được vào Triệu Cấu, nước mắt lại rơi xuống trước.