NHU PHÚC ĐẾ CƠ

Trong quãng thời gian còn lại không nhiều trước khi xuất giáng, Nhu Phúc yên tĩnh tới lạ kỳ, không mấy khi cùng đám phi tần Phan Hiền phi xảy ra tranh chấp gì, đối với việc thường xuyên viếng thăm của Anh Phất cũng duy trì thái độ thờ ơ lãnh đạm, giao tiếp với Triệu Cấu cũng nằm trong lễ độ, không còn vượt quá giới hạn nữa. Thế nhưng điều khiến mọi người trong cung kinh ngạc là nàng rất yêu quý Triệu Viện mới được Trương Tiệp dư nhận nuôi.


Triệu Viện là một đứa trẻ rất hướng nội, đôi mắt trong veo luôn toát lên vẻ chín chắn trước tuổi, mặc dù đã nhận Trương Tiệp dư làm mẹ song đối với nàng cậu vẫn vô cùng kính trọng, không quá thân thiết. Mà cung kính cũng là thái độ cơ bản của cậu khi đối diện với Triệu Cấu và các phi tần khác, ở trước mặt bọn họ cậu luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, từng cử chỉ hành động đều trẫm tĩnh tới mức không giống một đứa bé chưa tròn 6 tuổi chút nào. Mọi người cũng nhận ra cậu không hề quá ỷ lại vào một ai giống những đứa trẻ cùng tuổi khác, bao gồm cả mẹ nuôi của mình là Trương Tiệp dư. Những chiêu trò mà người lớn thường đem ra để trêu chọc trẻ con hoàn toàn không có tác dụng với cậu. Khi mọi người hiền từ mỉm cười đưa cho cậu đồ chơi, cậu cũng lặng lẽ nhận lấy, sau đó cảm ơn, thế nhưng rất hiếm khi cảm thấy hiếu kỳ hay vui sướng với món đồ chơi trong tay mình.


Tính tình của cậu cũng giống với Nhu Phúc, chỉ đối xử khác với một người. Nhu Phúc dường như rất có hứng thú với cậu, thường xuyên tới cung Trương Tiệp dư tìm cậu, dắt đôi bàn tay bé nhỏ của cậu chậm rãi tản bộ trong cung, tới những nơi không bị ai khác quan sát cùng nhau vui vẻ nói cười. Điều này khiến những người khác cảm thấy khó hiểu, Trương Tiệp dư còn từng cười nói với chúng nhân: "Đứa nhỏ Viện này hình như rất có duyên với công chúa, với công chúa còn thân thiết hơn so với người làm mẹ là ta."


Nhu Phúc nghe vậy liền thản nhiên đáp: "Có lẽ là bởi chúng ta có cùng một cái tên."


Triệu Cấu cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc về sự thân thiết dị thường giữa Nhu Phúc và Triệu Viện, đôi lúc còn lo lắng Nhu Phúc đã xem Triệu Viện như trữ quân tương lai, bởi thế nên mới cố tình tiếp cận cậu, ý đồ đem âm mưu phục quốc của mình tiêm nhiễm vào bộ óc thơ dại của cậu, giống như đã từng lên kế hoạch điều chỉnh y vậy. Một lần đi ngang qua ngự hoa viên, thấy Nhu Phúc đang dắt tay Triệu Viện đứng bên giàn hoa đồ mi ngắm sao, y bèn lặng lẽ tiến lại gần, thử nghe xem bọn họ đang nói chuyện gì, thế nhưng lọt vào tai lại chỉ có một câu yên ả vui tươi của Nhu Phúc: "Viện, con xem hoa đồ mi có thơm không, sao có sáng không kìa."


Kì thực y cách bọn họ rất gần, gần tới mức cơ thể y đã sắp chạm vào chiếc bóng đổ dài trên mặt đất của họ, thế nhưng họ vẫn không chút nào cảm nhận được sự xuất hiện của y, vẫn tiếp tục say sưa ngắm hoa thưởng sao, không có cơ hội nào để quay đầu lại phát hiện ra y.


Ánh sáng và bóng tối giao triền trước mắt, tưởng chừng như vươn tay ra là có thể chạm vào. Mà thời gian cũng hờ hững trôi qua với khoảng cách như có như không giữa y và Nhu Phúc, chẳng mấy chốc đã đến thời điểm nàng xuất giáng.


Một ngày trước hôn lễ, Triệu Cấu giao công việc chuẩn bị cho đám cưới cho Trương Tiệp dư và Anh Phất xử lý, còn mình vẫn ngủ nghỉ sinh hoạt như bình thường, cả ngày hôm đó chỉ lắng nghe nội thị trình báo lại về những chi tiết liên quan tới buổi lễ mà không hề chủ động hỏi thăm tình hình của Nhu Phúc. Cho tới tận buổi đêm, nữ quan trình mũ miện và lễ phục ngày mai Nhu Phúc sẽ mặc lên cho y xem, y mới quay đầu đi né tránh sắc đỏ chói mắt đó, nói: "Nói với công chúa, ngày mai phải dậy sớm, đêm nay đi nghỉ sớm một chút."


Nữ quan rũ mắt bẩm báo: "Hiện giờ công chúa vẫn đang bái trăng cầu nguyện, chỉ e sẽ không đi nghỉ sớm ạ."


Bái trăng cầu nguyện? Triệu Cấu kinh ngạc hỏi: "Đây cũng là một phần trong nghi thức sao?"

Nữ quan đáp: "Không ạ. Là công chúa tự mình muốn tiến hành."


Bóng hình gầy yếu dưới ánh trăng khi nàng mới quay về lại hiện lên trong tâm trí y. Y không nhịn nổi nữa, cuối cùng cũng rũ tay áo đứng lên, sải bước đi về phía cung Giáng Ngạc.


Nàng đã đặt hương án trong cung của mình, hiện đang quỳ dưới trăng tròn thắp hương cầu nguyện. Nàng mặc áo lụa tím mỏng, búi tóc kết lỏng, không hề cài bất cứ trang sức nào, son phấn cũng đã rửa hết, khuôn mặt mộc ngước lên nhìn trời, làn da trắng trẻo mịn màng, thế nhưng không có chút huyết sắc nào, khiến người ta có cảm giác như đúc từ băng ngọc mà thành.


Nàng chắp hai tay lại, nhắm mắt lặng lẽ cầu nguyện. Triệu Cấu bước tới bên cạnh nàng hồi lâu, nàng mới mở mắt ra nhìn y, buồn bã mỉm cười, chậm rãi đứng dậy.


"Muội đang cầu nguyện điều gì vậy?" Triệu Cấu hỏi. Dưới ánh trăng nhìn nàng lại nhợt nhạt tiều tụy như vậy, đầu mày cuối mắt không hề có chút vui mừng nào, hoàn toàn không giống một tân nương ngày mai sẽ xuất giá. Triệu Cấu nhìn mà cảm thấy chua xót, ngữ khí bất giác cũng ôn hòa khác thường.


"Vì sao muội phải nói cho huynh?" Nhu Phúc nhếch môi cười nhạt: "Nghe nói nếu đem những điều mình cầu nguyện nói ra thì sẽ không linh nghiệm nữa."


Triệu Cấu cũng mỉm cười với nàng, nói: "Chưa chắc. Trước đây Anh Phất cũng từng bái trăng cầu nguyện, những lời nàng ấy nói ta đều đã nghe hết, vậy mà cuối cùng vẫn ứng nghiệm."


"Nàng ấy cầu xin điều gì vậy?" Nhu Phúc hỏi, thế nhưng chưa đợi y đáp lời đã tự mình nói tiếp: "Thiết nghĩ ắt hẳn là những lời cầu phúc cho huynh. Những lời như vậy, nếu như huynh muốn nghe, muội cũng có thể nói."


Nàng hơi nhướng mày, giống như có chút khinh thường.


Triệu Cấu gắng sức duy trì nụ cười ban nãy: "Vậy sao? Ta còn tưởng muội vẫn đang còn giận dỗi cửu ca chứ."


Nhu Phúc khẽ thở dài, nói với y: "Ngày mai muội sẽ phải chuyển ra khỏi cung sinh sống rồi, trước lúc đi không được phép tiếp tục dỗi hờn với huynh nữa, sẽ bằng lòng nói mấy câu mà có lẽ cửu ca muốn nghe." Sau đó liền nhún người hành lễ với y, thong thả mỉm cười ngâm: "Yến tiệc đêm Xuân, nâng chén hát ca, lại bái Trời ước nguyện ba điều: Một mong sao lang quân thọ ngàn tuổi, hai mong sao thiếp thân thường an khang, ba mong sao đôi ta như chim liền cánh cây liền cành, đời đời kiếp kiếp không xa rời."


Đây là bài "Trường Mệnh Nữ" do thi nhân thời Nam Đường là Phùng Diên sáng tác. Lúc này nàng lại ngâm bài từ này, là có thâm ý gì? Triệu Cấu chăm chú quan sát khuôn mặt nàng, nhìn ra được một tia trào phúng, một tia bất lực, và một tia buồn bã trong nụ cười của nàng.


Nếu nàng thực sự có thể nghĩ được như nữ tử trong bài thơ, có lẽ tất cả đã khác hoàn toàn.


"Bài từ này không thích hợp với muội." Y nói.


"Muội biết." Nàng nhìn xoáy vào đôi mắt y: "Muội tưởng rằng nếu muội nói muốn thường xuyên nhìn thấy huynh, huynh sẽ vui."


Triệu Cấu không khỏi lùi về sau một bước, cách nàng xa hơn chút, đưa mắt nhìn xung quanh thấy thị nữ của Nhu Phúc đều đứng ở khá xa mới thoáng bình tĩnh lại. Sau đó thấp giọng nói với nàng: "Đương nhiên, về sau muội vẫn có thể thường xuyên hồi cung."


Nàng im lặng không đáp, chỉ duyên dáng mỉm cười, thế nhưng y lại không dám khẳng định hành động này có phải để thể hiện tâm trạng vui mừng hay không.


Nhất thời không ai lên tiếng nữa. Giữa lúc đôi bên cùng trầm mặc, đột nhiên nghe thấy tiếng dế kêu vọng tới từ phía xa. Nhu Phúc quay đầu lại nhìn, mỉm cười nói: "Viện, con tới rồi."


Triệu Cấu nhìn theo ánh mắt của nàng, trông thấy Triệu Viện bé nhỏ đang đứng dưới chiếc bóng đổ dài của cửa cung, nhìn bọn họ bằng đôi mắt trong suốt.


Triệu Cấu phất tay mới cậu, gọi cậu đi qua.


Viện đi tới trước mặt bọn họ, quỳ xuống khấu đầu thỉnh an. Giữa lúc cậu cử động, Triệu Cấu phát hiện thấy bên hông cậu đang đeo một chiếc lồng vàng nhỏ xíu tinh xảo, bên trong có nhốt một con dế.


Y khom người nâng chiếc lồng vàng lên trong bàn tay, cẩn thận ngắm nghía, cười nhạt hỏi Viện: "Con cũng thích chơi chọi dế sao? Hồi tầm tuổi con, Phụ hoàng cũng từng là một cao thủ... Chiếc lồng này rất đẹp, là ai cho con vậy?"


Viện liếc nhìn Nhu Phúc, đáp: "Cô cô ạ."


Chiếc lồng vàng nhỏ này có thể không phải là cái mà y đã tặng Nhu Phúc lúc nhỏ, thế nhưng dáng hình rất tương tự. Nó có liên quan tới một đoạn kí ức nhiều năm về trước, còn sớm hơn rất nhiều lần gặp gỡ bên dưới bóng hoa cung Hoa Dương. Cảnh tượng sớm đã mơ hồ nay lại hiện về thật rõ ràng. Một cô bé xinh xắn nhút nhát, ngồi ôm chăn khóc một mình, mái tóc dài buông xõa trên bờ vai, một thân y phục lụa trắng, vào lúc y rời đi nàng liền giãy dụa không chịu bó chân, chiếc lồng vàng mà y tặng cho nàng bị nàng siết tới biến dạng.


Y thoáng liếc nhanh Nhu Phúc một cái, sau đó lại vội vã quay đầu tiếp tục nhìn Triệu Viện, không muốn để nàng nhận ra trong đôi mắt y là biết bao cảm khái.


"Đó là quà gặp mặt mà muội tặng cho Viện." Nhu Phúc nhàn nhạt giải thích, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay Triệu Viện, nói với cậu: "Thật ngoan, muộn thế này rồi vẫn còn tới thăm cô cô... Có đói không? Nào, trong cung của cô cô có rất nhiều điểm tâm, con muốn ăn món gì? Bánh đậu xanh, bánh phù dung, móng lạc đà, bánh ngàn lớp, bánh thịt cua, hay là mứt hoa quả?..."


Vừa nói vừa dắt tay dẫn Triệu Viện vào cung. Triệu Cấu thẫn thờ đứng ngây ra đó, nhìn theo bóng lưng đi xa dần của bọn họ, chẳng ngờ lại cảm thấy thật khinh ghét bản thân lúc này.


Y ngẩng đầu nhìn vầng trăng, dò tìm dấu vết tròn khuyết thay đổi, bất ngờ nhận ra tình cảm trong cuộc đời này của mình trước nay chưa từng được viên mãn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi