NHƯ Ý ĐẢN

Đến lúc đi ngủ, Nguyên Túc theo lệ thường chui vào đống chăn của Bích Hoa Linh Quân, cuộn thành một cục, tiếng ngáy nhẹ nhàng vang lên, Bích Hoa Linh Quân trong lòng hoang mang, không thể ngủ yên, cứ suy đi tính lại xem phải đưa nó cho vị tiên hữu nào thì tốt.

Ngày hôm sau, Bích Hoa Linh Quân cẩn thận ôm Nguyên Túc trong lòng, trước đi Bắc Thiên Môn tìm Vũ Đức Nguyên Soái.

Vũ Đức Nguyên Soái là một viên mãnh tướng của thiên đình, hồng diện lam tu, cao lớn khôi ngô, hàng yêu phục ma vô số, chiến công hiển hách. Một vài chiến thú đắc lực bên cạnh y cũng đều từng là trân thú ở phủ Bích Hoa Linh Quân, ngay cả tọa kỵ hắc kỳ lân cũng từng đưa qua nhờ Bích Hoa nuôi giùm một thời gian. Bích Hoa Linh Quân nghĩ thầm, nếu Nguyên Túc có thể đi theo Vũ Đức Nguyên Soái, nói không chừng liền biến thành mãnh hổ đệ nhất thiên giới, tiền đồ rực rỡ.

Vũ Đức Nguyên Soái gần đây luôn trấn thủ Bắc Thiên Môn, nghe Bích Hoa Linh Quân nói xong, lập tức vui vẻ đáp ứng, vô cùng háo hức, “Ta ở Thiên đình luôn được Linh Quân chiếu cố, bất quá là mang theo một lão hổ thôi mà, chỉ là chuyện nhỏ! Linh Quân xin yên tâm, tiểu thần nhất định sẽ dưỡng nó thành một lão hổ mạnh mẽ, hoạt bát lanh lợi, khiến tiểu yêu tiểu quái thấy nó chân liền như nhũn ra!”

Bích Hoa Linh Quân nhìn Nguyên Túc, cười nói: “Từ nay về sau đành làm phiền Vũ Đức huynh rồi”, đang muốn bế hổ con đưa qua, Nguyên Túc lại cuộn trong lồng ngực hắn, mí mắt nâng lên phân nửa, đạm mạc liếc Vũ Đức Nguyên Soái một cái, quay đầu đi, còn như khinh thường hừ một tiếng.

Vũ Đức Nguyên Soái đang đầy mặt tươi cười dang tay ra đón, cả nụ cười lẫn cánh tay đều cứng lại giữa chừng.

Bích Hoa Linh Quân phải đưa Nguyên Túc đến tận tay Vũ Đức Nguyên Soái, nó một ngụm cắn chặt tay áo Bích Hoa, thà chết không buông, hai chân trước cũng bấu chặt lấy cánh tay hắn.

Vũ Đức Nguyên Soái nói, “Linh Quân, con hổ này tựa hồ không vừa mắt tiểu thần, nghe nói khi nó vẫn còn trong trứng, Ngọc Đế từng muốn đích thân nuôi dưỡng, tiểu thần như thế này hẳn không tốt với nó, không bằng Linh Quân đi tìm các thượng tiên, thượng quân khác thử xem.”

Bích Hoa Linh Quân cáo lỗi với Vũ Đức Nguyên Soái nửa ngày, may mắn y là võ tướng, cười ha ha không để tâm. Bích Hoa bế hổ con đi tìm Thác Tháp Thiên Vương, lần này hắn cẩn thận hơn, sợ lại sinh ra chuyện khó xử, liền trước không đề cập đến chuyện kia, chỉ hàn huyên vài câu, sau đó nói, “Đúng rồi Thiên Vương, lần trước ở Linh Tiêu điện ngài từng hỏi ta, lão hổ ấp ra từ Như Ý đản bộ dạng thế nào. Ta nghĩ Thiên Vương công vụ bộn bề, chỉ sợ không có thời gian đến bỉ phủ xem, bởi vậy hôm nay mang nó đến đây cho ngài nhìn một chút.

Bích Hoa Linh Quân vừa nói vừa giơ lão hổ lên cho Thác Tháp Thiên Vương xem.

Thác Tháp Thiên Vương hân hoan cười nói, “Ta đang nghĩ sao ngài ôm theo một lão hổ lông vàng trong ngực, thì ra chính là do Như Ý đản kia ấp thành, ta xem một chút.” Khuôn mặt đầy râu tiến đến gần, Bích Hoa Linh Quân lưu thần quan sát Nguyên Túc, chỉ thấy nó nhướng mí mắt liếc Thác Tháp Thiên Vương một cái, Thác Tháp Thiên Vương muốn sờ đầu nó, Nguyên Túc nghiêng đầu né tránh. Bích Hoa Linh Quân vội vàng cười trừ, “Ta chưa từng mang nó ra ngoài, xem ra nó bị sợ hãi rồi, ha ha.”

Mang Nguyên Túc rời khỏi phủ đệ của Lý Thiên Vương, Bích Hoa Linh Quân lại chạy đông chạy tây tìm vài vị thiên vương thần tướng khác. Mấy người đầu Nguyên Túc còn hé mắt nhìn, sau ngay cả nhìn cũng không thèm, Bích Hoa Linh Quân chạy đến mệt đứt hơi, đi ngang qua một chỗ nọ thì gặp Đông Hoa Đế Quân sau khi đến bàn chuyện với Nguyệt Lão giờ đang trên đường hồi phủ. Đông Hoa Đế Quân liếc mắt nhìn một cái, lập tức nói, “Bích Hoa huynh, ngươi ôm tiểu tâm can này chạy khắp nơi, chẳng lẽ còn chưa tìm được ai để gửi nó sao?”

Bích Hoa Linh Quân kéo Đông Hoa Đế Quân đến một chỗ yên tĩnh, thấp giọng nói, “Đừng nói nữa, bản quân hôm nay chạy muốn gãy chân, còn suýt đắc tội không ít tiên hữu…”, sau đó kể lại chuyện nãy giờ một lần. Đông Hoa Đế Quân thần sắc ngưng trọng lắng nghe, vuốt vuốt râu, nói với tiểu lão hổ trong lòng Bích Hoa Linh Quân, “Bản quân chính là Đông Hoa Đế Quân, tuy không phải võ tướng nhưng dạy ngươi pháp thuật hàng yêu phục ma thì không khó, ngươi có nguyện ý đến đạo tràng của bản quân ở vài ngày hay không?”

Tiểu lão hổ đã gặp qua Đông Hoa Đế Quân không ít lần, đầu ngẩng lên nhìn nhìn, sau đó một lần nữa tựa vào cánh tay Bích Hoa Linh Quân.

Bích Hoa Linh Quân thở dài: “Đông Hoa ngươi cũng thấy rồi đó, nó mới vừa rồi cứ luôn là bộ dáng như vậy, à không, đối với ngươi là khách khí rồi. Lúc nháo với đám linh thú trong viện thì hoạt bát lắm, sao hôm nay lại cứ thế này….”

Đông Hoa Đế Quân nói: “Theo ta đoán, có hai nguyên cớ, thứ nhất là nó biết ngươi muốn đem nó đưa cho kẻ khác, không muốn xa ngươi; thứ hai… Ngươi coi như là tiên quân đảm nhiệm văn chức, nó được ngươi dưỡng đã lâu, có lẽ không có hứng thú với võ tướng hàng yêu phục ma gì đó, hay ngươi đổi qua văn chức tiên quân thử xem. Nếu thấy tiên văn mà nó cũng là bộ dáng này, thì tức là nó không muốn xa ngươi thôi.”

Bích Hoa Linh Quân thở dài, “Kỳ thực ta cũng đã nghĩ hết mọi bề, mới muốn đưa nó cho một vị tiên hữu võ tướng.”

Bích Hoa Linh Quân đã nghĩ đến mấy tiên hữu có giao tình tốt với mình trên thiên đình, nhưng nghĩ trái nghĩ phải đều thấy không thích hợp, nên mới chuyển chủ ý đến võ tướng. Thử nghĩ một chút, nếu đưa Nguyên Túc cho Nguyệt Lão, nó sẽ biến thành một con hổ thích se tơ hồng; đưa cho Thái Thượng Lão Quân, sẽ thành một con hổ cả ngày luyện đan; nếu đến chỗ Nguyên Thủy Thiên Tôn, ước chừng sẽ thành lão hổ luôn ngồi một chỗ; còn đưa cho Đông Hoa Đế Quân, chính là một con hổ ngày ngày hết chơi cờ lại đi dạo… (=))))))) Bích Hoa, em nghĩ nhiều rồi…)

So với mấy tình huống này… vẫn là biến thành một võ tướng lão hổ có thể hàng yêu phục ma thì hơn…

Đông Hoa Đế Quân nói, “Trước cứ thử xem sao đã, bất quá là đưa ra ngoài nuôi vài chục ngày thôi mà. Nếu thực sự thấy không ổn thì ngươi lại đón nó về là được. Cứ do dự thì việc này không xong đâu. Đi nào đi nào, ta nghĩ đến một vị tiên hữu, ngươi mang nó đi thử một lần, có thể kiểm chứng điều vừa rồi ta nói đúng hay không.”

Bích Hoa Linh Quân cùng Đông Hoa Đế Quân ngự vân mà đi, vòng qua vòng lại trên thiên đình, xa xa thấy một tòa tiểu ốc, Bích Hoa Linh Quân đứng trước cửa do dự một chút mới đi vào.

Tòa điện các này là Văn Ty điện, Chưởng Văn Thiên Quân Lục Cảnh ngồi ngay ngắn trên điện, đang phê duyệt công văn. Nghe tiên sứ thông bao hai vị thượng quân tới chơi, Lục Cảnh buông chu bút (bút đỏ) trong tay, chỉnh trang y phục nghênh đón. Bích Hoa Linh Quân mở lời, “Lục tiên không cần khách khí, bản quân chỉ là ngẫu nhiên thấy buồn, đi dạo một chút, vô ý đến nơi này nên tiến vào bái phỏng một phen. A, con hổ này chính là linh hổ nở ra từ Như Ý đản, Ngọc Đế ủy thác bản quân nuôi dưỡng, Lục tiên ngươi xem nó có đẹp không?”

Nguyên Túc nằm trong lòng Bích Hoa Linh Quân, mở mắt nhìn nhìn Lục Cảnh, nhưng không quay đầu đi mà chăm chú đánh giá y từ trên xuống dưới.

Lục Cảnh vốn là chưởng án của Văn Ty điện, vì Ty Văn Mệnh Hoành Văn Thanh Quân bị biếm nên y mới thăng lên làm Chưởng Văn Thiên Quân, Lục Cảnh tướng mạo văn nhã đoan chính, chỉ là tính tình quá cẩn trọng nên nhìn có chút khô khan cứng nhắc.

Lục Cảnh nhìn tiểu lão hổ, cười nói, “Quả là rất đáng yêu”, thanh âm cũng không có một tia thiếu quy củ.

Nguyên Túc nằm yên dò xét người trước mắt, sau đó nghiêng đầu tựa lên cánh tay Bích Hoa Linh Quân,

Bích Hoa Linh Quân vội nói, “Lục tiên đang bận công vụ, không tiện quấy rầy, bản quân cùng Đông Hoa Đế Quân cáo từ trước.”

Lục Cảnh khom người hành lễ, cung kính tiễn hai vị tiên quân ra tận cửa.

Rời Văn Ty điện, Đông Hoa Đế Quân nói, “Bản quân nói không sai, ngươi xem nó hình như có hứng thú với Lục Cảnh, con hổ này của ngươi đúng là thích văn không thích võ rồi.”

Bích Hoa Linh Quân thầm nghĩ, may mắn hứng thú của Nguyên Túc đối với Lục Cảnh không lớn, chứ nếu giao cho Lục Cảnh, lại thành một con hổ văn nhược, thật đáng phiền muộn.

Bích Hoa Linh Quân lại nói, “Kỳ thực… Bích Hoa… Theo ta thấy linh hổ này, người thích hợp nuôi nó nhất chính là…”, nói đến đây, mơ hồ thấy cách đó không xa hiện ra một thân ảnh tố bào đạm nhã đang đi tới, Bích Hoa Linh Quân cùng Đông Hoa Đế Quân vội vàng nghênh đón, Đông Hoa Đế Quân chắp tay thi lễ, Bích Hoa Linh Quân đang ôm ấu hổ, chỉ có thể mỉm cười, “Thiên Xu Tinh Quân, đã lâu không gặp, ngài vẫn tốt chứ?”

Trong lòng Bích Hoa Linh Quân, Nguyên Túc đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thiên Xu Tinh Quân, khẽ ngâm một tiếng.

Đông Hoa, Bích Hoa cùng Thiên Xu Tinh Quân hàn huyên vài câu, hỏi Thiên Xu đi nơi nào, Thiên Xu nói, “Ta sắp tới phải tiềm tu tiên đạo, trăm năm nữa không ra khỏi được Bắc Đẩu cung, nay có vài sự vụ cần xử lý, đang định đến bái kiến Lão Quân”, nhìn tới con hổ trong lòng Bích Hoa Linh Quân, cười nói, “Ấu hổ này thật đáng yêu, là Linh Quân dưỡng sao?”

Bích Hoa Linh Quân trả lời, “Chính là linh hổ nở ra từ Như Ý đản Ngọc Đế ban cho, hôm nay mang nó đi dạo một chút.”

Nguyên Túc từ trong lòng Bích Hoa Linh Quân vươn nửa thân mình ra hướng về phía Thiên Xu Tinh Quân, đôi mắt tròn xoe trong suốt nhìn y không chớp, Thiên Xu nhịn không được đưa tay sờ đầu nó, nó ngưỡng cổ, liếm liếm tay y.

Bích Hoa Linh Quân khụ một tiếng, bất động thanh sắc ấn tiểu lão hổ về lại trong lòng mình, ái ngại cười, “Đáng tiếc Tinh Quân đang có sự vụ quan trọng, bằng không ta mời ngài đến bỉ phủ uống chén trà, xem ra đành đợi ngài tiềm tu xong vậy.”

Thiên Xu khẽ cười: “Đa tạ Linh Quân, ngày sau nhất định đến quý phủ bái phỏng, ta còn có việc, cáo từ đi trước”, nói xong phiêu nhiên rời đi, Nguyên Túc nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng Thiên Xu.

Bích Hoa Linh Quân nửa mừng nửa lo nhìn Nguyên Túc, Đông Hoa vỗ vỗ vai hắn, “Bích Hoa huynh, con ấu hổ này có vẻ yêu thích khí chất như Thiên Xu.”

Chân mày Bích Hoa Linh Quân nhíu lại, Đông Hoa Đế Quân thở dài, “Bích Hoa a, mới rồi ta nghĩ, con linh hổ này xem ra chỉ có một người là thích hợp dưỡng nó nhất.”

Bích Hoa Linh Quân sắc mặt u sấu, “Ta biết, ta cũng nghĩ như vậy, nên mới lo lắng đây. Đáng tiếc Thiên Xu phải tiềm tu, nếu không đưa cho y là thích hợp. Xem tình hình này, Nguyên Túc thích văn mệnh khí trên người Lục Cảnh cùng tiên khí thanh đạm của Thiên Xu. Thiên đình này, thân hệ văn mệnh, tiên cách tiên phẩm đều không chê được… duy chỉ có Hoành Văn Thanh Quân mà thôi.”

Nguyên Túc nằm trong lòng Bích Hoa Linh Quân, mắt nhắm lại, lỗ tai lại nhẹ nhàng rung rung.

“Nhưng mà…”, thần sắc Bích Hoa Linh Quân hiện lên vẻ bất đắc dĩ, “Hoành Văn bị Tống Dao bẻ cong, đang ở trên đảo đoạn tụ rồi, ta nếu đem Nguyên Túc qua đó, lỡ nó cũng đoạn theo thì làm sao”.



Phong: xin lỗi nhưng mà dịch cái chương này phải nhịn cười gần chết hahahahaha =)))))))))))))))) Thì ra trong mắt Bích Hoa, Hoành Văn là bị Tống Dao “lụm” đi mất, cùng nhau ra đảo chơi gay =))))))) còn sợ đưa Nguyên Túc (aka lão phượng hoàng Đan Chu) cho hai ảnh thì sẽ bị lây đoạn tụ =)))))). Cơ mà, Thiên Xu đẹp quá hà TTvTT Hồi xưa đọc Đào hoa trái không có cảm giác gì, giờ đọc cái này tự nhiên thấy Thiên Xu đặc biệt ghê. Còn Hoành Văn thì càng không cần nói, đại mỹ nhân thanh lãnh tiên khí >///v///

+ Nguyên Thủy Thiên Tôn & Thái Thượng Lão Quân: Đạo giáo có Tam Thanh, gồm 3 vị: Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn và Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn (tức Thái Thượng Lão Quân). Ba vị này là linh thể của Bàn Cổ tách ra, ngôi vị Ngọc Đế đứng đầu chúng tiên cũng là do Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ định.

+ Thiên Xu Tinh Quân: Thiên Xu là một trong 7 ngôi sao của chòm sao Bắc Đẩu, theo thần thoại Trung Quốc, mỗi một ngôi sao thuộc chòm sao này đều có một vị tiên cai quản. 7 ngôi sao gồm: Thiên Xu (Tham Lang) 天枢, Thiên Tuyền (Cự Môn) 天璇, Thiên Cơ (Lộc Tồn) 天玑, Thiên Quyền (Văn Khúc) 天权 (Bao Công là do Văn Khúc Tinh Quân chuyển thế), Ngọc Hoành/ Thiên Hành (Liêm Trinh) 玉衡, Khai Dương/(Vũ Khúc)开阳, Dao Quang (Phá Quân) 摇光.

+ Thác Tháp Thiên Vương: chắc mọi người không xa lạ gì, chính là Lý Tịnh, nguyên là tổng trấn ải Trần Đường thời nhà Thương, có 3 con trai là Kim Tra, Mộc Tra, Na Tra, sau theo phò Vũ Vương Cơ Phát phạt Trụ, cuối cùng tu luyện thành tiên. Cái tháp Lý Tịnh cầm trên tay là Linh Lung Bảo Tháp, có pháp thuật cao cường (trong Tây du ký còn hút được cả Ngộ Không vào :v )

+ Thái Bạch Kim Tinh: là tinh chủ của sao Kim, tương truyền ông họ Lý. do đây là ngôi sao sáng nhất vào lúc chập tối và hửng sáng, Thái Bạch Kim Tinh được cho như là sứ giả của thiên đình, còn gọi là Lý Trường Canh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi