NHƯ Ý ĐẢN

Khi Mão Nhật Tinh Quân chuẩn bị hồi phủ, biển mây trên thiên đình cũng nhuộm một tầng đỏ nhạt thì Bích Hoa Linh Quân mới trở về.

Đông Hoa Đế Quân ngăn Bích Hoa Linh Quân ở một chỗ cách phủ không xa, trịnh trọng nghiêm túc mà nói: “Bích Hoa, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, ta với ngươi tới chỗ nào yên tĩnh một chút đi.”

Bích Hoa Linh Quân trong lòng suy đoán một chút, sảng khoái đáp: “Được. Nhưng là chuyện trọng đại gì ngươi không thể nói với ta trong phủ, nhất định phải tìm chỗ yên tĩnh?”

Hai vị tiên phát ra tiên quang nhàn nhạt, phiêu nhiên đi tới một nơi thanh vắng, ngực áo Bích Hoa Linh Quân có gì đó nhúc nhích nhúc nhích.

Đan Chu Tiên Đế sau khi thức dậy, đến tiểu thính ở sau phủ, ngồi xuống một cái ghế mềm, ngáp hai cái. Trì Sinh bưng trà lên, trộm quan sát vẻ mặt Đan Chu Tiên Đế, Đan Chu cũng không phát hiện gì, cầm chén trà, bảo Trì Sinh đi lấy một chút hoa quả.

Thảng Địch mang theo một đám tiên thú ở khe cửa nhìn lén, Đan Chu cũng lười để ý, sau đó trái cây được bưng lên, Trì Sinh đổi thành Vân Thanh, lại ngầm trộm quan sát Đan Chu, Đan Chu vẫn cứ coi như không biết, lột vài trái vải ăn. Thảng Địch cùng đám tiên thú lùi về, đến một chỗ hành lang vắng vẻ, lát sau Trì Sinh và Vân Thanh rón rén chạy tới, vẻ mặt khẩn trương: “Sao rồi?”

Mấy tiên thú đã ở từng ở phàm gian nhiều năm đều cúi đầu bất động, Thảng Địch nghiêng nghiêng đầu, “Các ngươi xem, hôm nay Đế tọa hình như uể oải hơn bình thường phải không?”. Vân Thanh gật đầu, “Phải. Giống như là không có tinh thần ấy.”, chợt mở to mắt, “Không có tinh thần cũng tính là chứng cứ sao?”

Thảng Địch ha ha cười hai tiếng, lắc lắc thân mình, “Đợi đó, ta thử đi xem lại lần nữa.”

Vân Thanh sờ sờ mũi nhìn Trì Sinh, “Vì sao không có tinh thần cũng tính là chứng cứ?”

Khi trên đĩa đã có hơn mười hạt vải, Đan Chu Tiên Đế lại ngáp một cái, lúc này, Thảng Địch đang đứng trước cửa dò xét, sau đó chạy vào phòng, lắc lắc đuôi ngồi xuống bên chân Đan Chu.

Lông của Thảng Địch hiện tại đã biến thành màu hoa tùng, xù xù mềm mềm, nghiêng đầu nhìn Đan Chu Tiên Đế. Đan Chu khẽ cười, “A, tiểu hồ ly, có muốn nằm trên đầu gối ta không?”

Một vườn linh thú chỉ có Thảng Địch là ít trốn tránh Đan Chu nhất, Đan Chu rất thích nó. Thảng Địch nhẹ nhàng nhảy lên đầu gối Đan Chu, nằm xuống, Đan Chu giơ tay vuốt vuốt lông nó, Thảng Địch nói, “Hôm nay thấy Đế tọa có chút uể oải, nên do dự nửa ngày mới dám đến quấy rầy.”

Đan Chu ừm một tiếng, “Không sao, ta hơi mệt chút, cũng đang nhàm chán, vừa lúc ngươi đến đây”, lỗ tai Thảng Địch rung rung, “Đúng rồi, sáng sớm Linh Quân đã bị Ngọc Đế gọi đi, đến giờ còn chưa trở về, không biết là có chuyện gì. Linh Quân dặn dò chúng ta phải bồi Đế tọa cho ngài đỡ buồn, nhưng cũng kêu không được phiền đến ngài.”

Thảng Địch nói dối thấu trời, mắt cũng không chớp lấy một cái, kỳ thực Bích Hoa Linh Quân dặn dò linh thú trong phủ khi thấy Đan Chu, chạy được thì nên chạy, miễn cho bị lão phượng hoàng ăn đậu hũ.

Trong thanh âm của Đan Chu có một tia tiếu ý, “Bích Hoa dặn các ngươi như vậy sao? Hắn thật ra cũng rất biết săn sóc.”

Đuôi Thảng Địch nhịp nhịp, “Linh Quân chúng ta cũng không phải người chu đáo, nhưng gần đây không biết làm sao, trở nên đặc biệt chu đáo.”

Đan Chu ừ một tiếng, “Ai… Bích Hoa tiểu tiên, ban đầu bổn tọa cũng không cảm thấy hắn có gì thú vị. Ta luôn thích kiểu văn nhược thanh tú, Bích Hoa tuy bộ dạng rất đẹp nhưng không quá tú nhược, không dễ khiến người khác sinh lòng muốn bảo vệ, bất quá gần đây có nhiều việc… Không biết thế nào mà ta thấy hắn thật thuận mắt…”

Khóe miệng Đan Chu Đế tọa thoáng hiện nét cười, có chút đăm chiêu, lỗ tai Thảng Địch lại giật giật.

Lúc này, ở một góc yên tĩnh, Đông Hoa Đế Quân thần sắc cực kỳ trịnh trọng, “Bích Hoa, mấy hôm gần đây Đan Chu Tiên Đế ở trong phủ ngươi…”

Bích Hoa Linh Quân đáp, “Cũng không tệ, Đế tọa lão nhân gia ăn được ngủ được, mỗi ngày đều vô cùng thoải mái.”

Đông Hoa Đế Quân nói, “Bích Hoa, ta biết, phàm gian có câu nói, cả ngày cùng một chỗ lâu, liền thuận mắt, lại cùng một chỗ, sau đó liền…”, giơ tay nắm chặt bả vai Bích Hoa Linh Quân, nhiêm túc nói, “Quy củ của thiên đình ngươi hẳn biết rõ, còn tính tình Đế tọa ngươi có thể không hiểu nhiều, ta cũng là gần đây mới nghe nói, năm đó Đan Chu Đế tọa từng ở Đan Tiêu cung bức bách một tiên giả… Vị kia không chịu theo, cuối cùng suýt nháo đến hôi phi yên diệt… Chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, ngàn vạn lần nghe ta khuyên một câu, Đan Chu Đế tọa ngài ấy… ngươi phải thận trọng…”

Bích Hoa Linh Quân kinh ngạc một chút, cười rộ lên, “Ngươi… Có phải hôm nay ngươi đến phủ ta, nghe được chuyện lúc sáng không? Tối hôm qua ta nhớ lại chút chuyện cũ nên tâm tình không tốt, được Đế tọa trấn an, đám tiên đồng ngốc nhà ta ngươi cũng biết mà, sáng ra thấy ta và Đế tọa cùng ngủ trên giường, có lẽ nghĩ ta và ngài có gì đó…”, cười hai tiếng lại trở tay vỗ vỗ vai Đông Hoa, “Đông Hoa, ngươi với ta giao tình đã lâu, ngươi thấy ta có giống tiên yêu mị hoặc người khác không? Huống chi còn là Đế tọa lão nhân gia nữa hahaha~”

Khẩu khí Đông Hoa Đế Quân hòa hoãn lại, “Không có gì… thì tốt…”, lại nhìn vạt áo trước ngực Bích Hoa Linh Quân nhúc nhích, liền hỏi, “Trong lòng ngươi đang ôm cái gì vậy, nhích tới nhích lui cả nửa ngày rồi?”

Thần sắc Bích Hoa Linh Quân có chút phức tạp, cẩn thận kéo vạt áo, một cái đầu đầy lông mềm mại thò ra, Đông Hoa Đế Quân nhìn nhìn, “Ngươi nhặt ở đâu con hồ ly miệng còn hôi sữa này thế, màu lông này…”

Bích Hoa Linh Quân tươi cười đầy mặt, “Ngươi muốn sờ thử không?”

Đông Hoa Đế Quân do dự nhíu mày, giơ tay ra, tiểu hồ ly tránh đi, chôn đầu vào lòng Bích Hoa Linh Quân, nhích qua nhích lại kêu vài tiếng “ư nha ư nha ~~”

Nghe được tiếng kêu kỳ quái này, Đông Hoa Đế Quân kinh ngạc, “Chẳng lẽ… đây là thiên thực hồ?”



Khi Bích Hoa Linh Quân trở về phủ, Trì Sinh Vân Thanh cùng mấy tiểu tiên đồng cùng nhau chạy đến trước cửa, giả lả cười, “Linh Quân, người về rồi.”

Bích Hoa Linh Quân nhìn mấy gương mặt che che giấu giấu của họ, vờ như không phát hiện, ừ một tiếng đi vào trong viện. Đám tiên thú ngồi đầy sân, Bích Hoa Linh Quân liếc mắt một cái, cười nói, “Sao hôm nay đều ra đây hết vậy?”

Thảng Địch ngồi ở lan can hành lang, lấp lửng, “Kia… cái kia…”

Bích Hoa Linh Quân ôm tiểu hồ ly trong lòng ngực, muốn đi đến sương phòng, Trì Sinh đuổi theo, “Đế tọa, Đế tọa đang ở tiểu thính phía sau.”

Bích Hoa Linh Quân vẫn đi về phòng ngủ trước, không biết làm gì, một lúc lâu sau mới trở ra, xiêm y trên người đổi thành bộ khác, ngực áo phồng lên như có cái gì.

Đan Chu còn đang ngồi trong phòng lột vải ăn, vui vẻ nói với Bích Hoa Linh Quân, “Khanh về rồi? Ta hôm nay cả ngày đều thấy mệt mỏi, hết ngủ thì lại qua đây ăn. Ừm? Khanh giấu cái gì trong ngực áo vậy?”

Bích Hoa Linh Quân thật cẩn thận kéo con vật trong ngực áo ra, là một con ấu hồ, ánh mắt hắn nhìn nó thật trìu mến, Đan Chu híp mắt, “Lại là hồ yêu, cũng không phải hiếm gặp”, Bích Hoa không đáp lời, chỉ chăm chú nhìn tiểu hồ ly, Đan Chu lại híp mắt quan sát nó, màu lông của nó thật kỳ lạ, là màu xám đen, từ đỉnh đầu tới đuôi có một đường thẳng tắp màu trắng, trên đuôi cũng có một mảng trắng, Đan Chu nói, “Ồ, màu lông cũng hiếm đó, hồ ly có màu này sao? Hay nó là một con biết biến đổi màu lông?”

Bích Hoa Linh Quân trả lời, “Đây chính là màu lông của nó.”

Đan Chu bắt đầu có hứng thú, “Có thể biến thành người chưa? Trông rất đáng yêu, ôm lại đây cho bổn tọa xem nào?”

Nói xong y liền vươn tay về phía hồ ly, nó lắc mình chui vào lòng Bích Hoa, cọ cọ, “ư nha ư nha ~~”

Đan Chu thu tay về, không nói thêm gì, hỏi qua chuyện khác, “Hôm nay Ngọc Đế tìm khanh có gì quan trọng không?”

Tiểu hồ ly tựa đầu trước ngực Bích Hoa, tiếp tục cọ, “ư nha ư nha ~~”

Bích Hoa Linh Quân nói, “Cũng không có gì.”

Tiểu hồ ly làm nũng cọ đầu vào tay hắn, liếm liếm, “Ư nha ư nha ~~”

Đan Chu lại nói, “Đúng rồi, Đông Hoa Đế Quân kia hình như có đến tìm khanh một lúc, ta phát hiện tiên khí của y trong phủ, sau đó y rời đi.”

Tiểu hồ ly giãy giụa một chút, đầu chui vào trong vạt áo của Bích Hoa Linh Quân, “Ư nha ư nha ~~”

Bích Hoa Linh Quân vẫn bình thản, “Ta vừa rồi ở trước phủ đã gặp huynh ấy.”

Đầu tiểu hồ ly càng chui vào sâu, hai chân trước mũm mĩm không ngừng chòi chòi, “Ư nha ư nha ~~”

Đan Chu gật đầu, “Gặp là được rồi.”

Tiểu hồ ly lại ló đầu ra, há miệng cạp lấy một lọn tóc của Bích Hoa Linh Quân, “Ư nha ư nha.”

Bích Hoa Linh Quân đáp, “Vâng.”

Đan Chu Tiên Đế híp mắt, đứng dậy, “Bổn tọa thấy mệt, đi ngủ đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi