NHƯ Ý ĐẢN

Đan Chu Tiên Đế gần đây vẫn rất nhàm chán, không có chút tinh thần nào.

Đám tiên thú trong phủ Bích Hoa Linh Quân bị y sờ soạng mấy lần, mỗi ngày đều vậy, dần dần thành quen.

Chư tiên trên thiên đình cũng thường xuyên đến thỉnh an lão nhân gia y, mỗi ngày đến đến đi đi như nước chảy, cũng đã thành quen.

Ngày qua ngày hết ngủ lại ngắm phong cảnh, hết ngắm phong cảnh thì chơi đùa với đám linh thú, hoặc cùng các tiểu thần tiên mỹ mạo đến thỉnh an trò chuyện, Đan Chu cảm thấy có chút vô vị, không có gì mới mẻ đem lại hứng thú cho y.

Đơn giản mà nói, Đan Chu Tiên Đế là do gần đây quá bình đạm, đâm ra tịch mịch.

Một ngày, Đan Chu đang nằm trên trường kỷ bên hành lang buồn chán ngáp dài, thuận miệng nói với Bích Hoa Linh Quân, “Ngày nào cũng như ngốc ra như vậy, ta thấy có chút tẻ nhạt.”

Lúc ấy Hạc Vân sứ cũng tùy thị bên cạnh, lập tức cung kính nói, “Đế tọa cảm thấy không thú vị, có lẽ là do ở phủ của Bích Hoa Linh Quân quá lâu rồi. Đan Tiêu cung đã sớm tu sửa xong, các tiên thị cũng được an bài thỏa đáng, Đế tọa tùy thời có thể di giá về Đan Tiêu cung.”

Đan Chu vẻ mặt hoàn toàn không có hứng thú, lại ngáp một cái.

Bích Hoa Linh Quân nói với Hạc Vân, “Bất quá, ta nghe nói các tiên thị ở Đan Tiêu cung đều là tiểu tiên tuổi trẻ, không biết có hành sự ổn trọng không, nếu dễ xúc động hoặc lỗ mãng, hoặc là rụt rè e lệ, làm cho Đế tọa không vui thì không tốt lắm.”

Đan Chu nghe được mấy chữ “tiểu tiên tuổi trẻ”, hai mắt lập tức phát sáng đầy hưng trí. (Phong: đừng hỏi tại sao tui hay kỳ thị lão già này…)

Hạc Vân cúi đầu, “Bởi vì tiểu tiên cũng là tiên tư nông cạn, không biết cách dạy bảo họ, tương lai nếu Đế tọa có thể chỉ giáo phần nào, tiểu tiên cùng các tiên thị nhất định sẽ học hỏi được nhiều.”

Đan Chu cười nói, “Lời này quá khách sáo rồi, bổn tọa trong việc dạy dỗ tiểu tiên vãn bối quả thật vô năng, hơn nữa bản tính cứ để tự nhiên là tốt nhất, nếu mọi thứ đều như đúc từ một khuôn ra thì chẳng còn gì thú vị.”

Hạc Vân cung kính, “Đế tọa dạy rất phải.”

Vân Thanh cùng Trì Sinh đứng ở góc hành lang xa xa, trong lòng thầm hưng phấn, xem dáng vẻ Đan Chu Đế tọa thì có vẻ như mấy vị tiểu tiên trẻ tuổi kia khiến ngài vô cùng hứng thú, nếu Tiên Đế có thể thuận thuận lợi lợi trở về Đan Tiêu cung thì tai họa tiềm tàng gì đó đều tan thành mây khói, Linh Quân rốt cục có đường sống rồi!

Bích Hoa Linh Quân cười, “ Lại nói tiếp, tiểu tiên làm tiên thị ở Đan Tiêu cung, nghe nói là do Ngọc Đế đích thân chọn lựa trong các môn sinh của các vị tiên quân, nếu có cơ hội, bản quân cũng muốn gặp họ.”

Hạc Vân trả lời, “Nếu Đế tọa trở lại Đan Tiêu cung, Linh Quân đến đó thỉnh an, tự nhiên có thể gặp.”

Bích Hoa lại cười, không nói gì.

Đan Chu lộ vẻ mặt trầm tư, “Ừm… về Đan Tiêu cung…”, Vân ThanHạc Vânà Trì Sinh núp trong góc, lòng thầm hò hét, Đế tọa, mau quyết định về Đan Tiêu cung đi!

Đan Chu thở dài, “Ai~ Đan Tiêu cung, vẫn là để sau hẵng nói, ừm, một đám tiểu tiên trẻ tuổi, nếu cứ để bọn họ ngốc trong Đan Tiêu cung, sợ sẽ bị Ngọc Đế trách tội, như vậy đi, mỗi ngày kêu một, hai người qua đây, ta thấy chỗ này của Bích Hoa không nhiều tiên đồng, họ lại đây nói chuyện phiếm với ta cũng tốt.”

Vân Thanh, Trì Sinh trợn tròn mắt, xem ra Đan Chu Đế tọa tính ở đây ngàn năm vạn năm luôn rồi. Linh Quân! Linh Quân phải làm sao bây giờ!

Hạc Vân cúi đầu, “Tiểu tiên lĩnh mệnh.”

Hạc Vân sứ khuyên bảo Đan Chu Tiên Đế hồi Đan Tiêu cung không có kết quả, cáo lui trở về. Bích Hoa Linh Quân lại có tiên vụ cũng chạy đi làm. Đan Chu một mình ở hành lang ăn chút trái cây, uống hai chén trà xanh, nhàn nhã ngủ gà ngủ gật. Thảng Địch mang theo một cục tòn ten màu xám đen trước ngực, đến phía dưới hành lang, “Đế tọa, ta, ta có việc thỉnh cầu.”

Đan Chu khẽ mở mắt, “Hửm?”

Lông Thảng Địch xơ xác, màu lông biến thành màu cỏ khô, biểu hiện nội tâm nó rất lẩn quẩn, thoạt nhìn vô cùng sa sút. Con cao dược hồ dính sát vào lông mao trên người nó, đang không ngừng cọ cọ.

Thảng Địch ngẩng đầu nhìn Đan Chu Tiên Đế, trong ánh mắt tràn ngập khẩn cầu, cái đuôi lắc lắc.

Đan Chu mỉm cười, “Được rồi”, Thảng Địch nhất thời biến thành hình người, con cao dược hồ kia vẫn dính trước ngực, nhưng khí tức của Đan Chu khiến nó sợ hãi, cắm đầu chui vào vạt áo Thảng Địch. Thảng Địch hoan hỉ ôm quyền, “Đa tạ Đế tọa, đa tạ Đế tọa!”, Đan Chu lại cười nói, “Không cần, bất quá ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ta vừa rồi vẫn đang nghĩ, bổn tọa gần đây đối diện với những gương mặt giống nhau, những việc làm giống nhau, cảm thấy rất buồn chán. Bỗng nhiên nhớ tới hai tiểu thần tiên bị Ngọc Đế đày ra đảo nọ, vì sao bọn họ không buồn? Chẳng lẽ có cách gì giải buồn sao?”

Thảng Địch gãi gãi đầu, “Ừm, chuyện này sao, phàm gian có câu nói rất đúng, chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên, hai vị kia, khụ khụ ~ nghĩ chắc vì có thể tư thủ bên nhau, cho dù thế nào cũng sẽ không thấy buồn. Thật tình thích nhau, được ở bên nhau thì sao buồn bực được, ước chừng cũng là đạo lý này thôi. Khụ khụ ~ đương nhiên, đây chỉ là ta đoán lung tung, không biết đúng hay sai…”

Cao dược hồ vẫn liều mạng chui vào lòng Thảng Địch, móng vuốt không ngừng cào cào.

Đan Chu đăm chiêu gật đầu, ngoắc tay với Thảng Địch, “Ngươi lại đây.”

Thảng địch cực kỳ hưng phấn bước tói, tiểu hồ ly kêu lên một tiếng, lông dựng lên, thân thể run lập cập.

Đan Chu vén lấy một lọn tóc của Thảng Địch, chậm rãi kề vào cổ nó.

Nhưng lần này tiểu hồ ly không bỏ chạy như lần ở cùng Bích Hoa Linh Quân, nó chỉ chui vào vạt áo Thảng Địch, cuộn thành một cục, run rẩy.

Đan Chu sờ sờ cằm, “Lần này cũng không dễ”, sau đó chậm rãi vươn tay tới cái cục đang chui trong lòng Thảng Địch, trầm giọng nói, “Đi ra!”

Tiểu hồ ly ló đầu, cả người run lẩy bẩy, đã hoảng sợ tới cực điểm, lông dựng đứng, móng vuốt chân trước móc lấy quần áo Thảng Địch, từ yết hầu phát ra vài tiếng kêu trầm thấp, nâng chân bên kia hướng về phía Đan Chu, lộ ra móng vuốt sắc bén.

Đan Chu nhìn tiểu hồ ly đang run rẩy không ngừng, kinh ngạc cười, “Ồ, đứa nhỏ này chuẩn bị đấu một trận sống còn với bổn tọa sao?”, ngón tay nhẹ nhàng búng búng móng vuốt đầy uy hiếp của tiểu hồ ly, “Tuổi còn nhỏ, sức thì yếu mà lại có can đảm này, cũng hiếm thấy. Được rồi, bổn tọa không tranh với ngươi.”

Nói xong, Đan Chu nhướng mắt nhìn Thảng Địch, “Bổn tọa không giúp được ngươi, ngươi chịu khó mang nó theo đi vậy.”

Thảng Địch biến trở về hồ ly, lông lá càng hỗn độn, màu lông càng điêu tàn, kéo lê tiểu hồ ly bám chặt trên người, phất đuôi rời đi.

Đan Chu nằm lại trên trường kỷ, tâm tình bỗng nhiên tốt lên.

Y đã nghĩ ra một cách rất hay để tránh nhàm chán.

Thực lòng thích nhau, dù thế nào cũng sẽ không buồn.

Nghe rất thú vị, tựa hồ rất đáng thử một lần xem sao.

Đan Chu Tiên Đế tính toán tìm một người mình thực lòng thích để giúp mình hết buồn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi