NHƯ Ý ĐẢN

“Đan Chu Tiên Đế đúng là không ra gì!”, Vân Thanh nện một quyền lên bàn đá, vẻ mặt đầy phẫn nộ, “Linh Quân của chúng ta sắp lên Tru tiên đài rồi, thì ra ngài ấy chỉ coi Linh Quân là thế thân, dùng để tưởng niệm người cũ!”

Ngày đó, Đan Chu Tiên Đế cùng hqtq tương vọng, một tiếng gọi Bạch Hoa bao hàm bao tình ý, phủ Bích Hoa Linh Quân từ trên xuống dưới đều biết.

Trì Sinh cười lạnh: “Chẳng trách lúc ấy Linh Quân nói, khi Đế tọa còn giả thành ấu hổ, cực kỳ thích Lục Cảnh tiên, cũng thích Thiên Xu Tinh Quân, chẳng qua họ cùng Hoa Quang Thiên Quân kia có mấy phần tương tự.”

Huyền quy thở dài nói: “Ai, nghe nói năm đó Đan Chu Tiên Đế đối Hoa Quang Thiên Quân cầu mà không được, gây ra chuyện rất lớn. Linh Quân cùng Hoa Quang Thiên Quân không có nửa điểm tương tự, chỉ có tên một người là Bạch Hoa, một người là Bích Hoa, đọc lên nghe cũng giống, bởi vì tên này, Đế tọa chọn Linh Quân, ai, đáng tiếc ngài si tình, đáng tiếc ngài lại vô tình.”

Thảng Địch lẩm bẩm: “Ai quản hắn si tình vô tình gì, Linh Quân chúng ta thực khổ mà. Ai, Bạch Hoa, Bích Hoa, năm đó không chiếm được trắng, vì thế tìm tới một cái lục. Đơn giản là vì chữ “hoa” kia, ai…”

Cao dược hồ nằm trên người Thảng Địch ngủ say, Thảng Địch lấy một cọng lông chọt vào mũi nó, tiểu hồ ly hắt hơi một cái, dùng chân trước quẹt quẹt mũi, nhúc nhích một chút, tiếp tục ngủ.

Thảng Địch dùng chân trước gãi gãi sau tai: “Nhưng, nếu Hoa Quang Thiên Quân thật sự lại nguyện ý cùng Đan Chu Tiên Đế hòa hảo, Linh Quân chẳng phải là liền…”

Vẻ mặt căm giận của Trì Sinh cùng Vân Thanh chậm rãi hòa tan, ánh mắt dần dần sáng lên ——

Lúc ấy, Hoa Quang Thiên Quân nhìn Đan Chu Tiên Đế nhẹ nhàng mà nở nụ cười: “Chuyện năm đó cũng đã sớm là chuyện cũ rồi. Khi đó thần cũng còn trẻ, không hiểu chuyện, hiện giờ ngẫm lại, kỳ thật quá mức buồn cười. Thần luôn luôn hổ thẹn, không dám tới gặp Đế tọa, mãi hôm nay mới dám đến, kỳ thật lời Đế tọa mới vừa hỏi thần, hẳn nên là thần hỏi Đế tọa mới phải.”

Hoa Quang Thiên Quân ánh mắt trong suốt như thiên hà nước chảy: “Đế tọa, chuyện năm đó, ngài không oán thần sao?”

Đan Chu cùng Bạch Hoa tiếp tục nhìn nhau, thật lâu không nói, thiên ngôn vạn ngữ, giống đều ở trong ánh mắt.

Bích Hoa Linh Quân rất thức thời, rón ra rón rén, lặng yên không một tiếng động chạy mất.

Đan Chu Tiên Đế cùng Hoa Quang Thiên Quân lại sau một lúc lâu bỗng nhiên đều bật cười, rồi sau đó đi tới trung đình, uống nước trà vừa rồi Bích Hoa Linh Quân chưa kịp uống, còn nói chuyện hồi lâu, Hoa Quang Thiên Quân mới cáo từ rời đi.

Bích Hoa Linh Quân trốn mất tăm mất tích, tới lúc đi ngủ thì mới xuất hiện ở phòng ngủ, Đan Chu nắm ống tay áo của hắn, khẩn thiết nói : “Thanh Tịch, ta ngày đó tuy rằng thích Bạch Hoa, nhưng này đã là không biết bao nhiêu năm trước, sớm thành quá khứ rồi. Ngày hôm nay ta cùng Bạch Hoa bất quá là…”

Bích Hoa Linh Quân lập tức đáp: “Đế tọa xin yên tâm, sự tình hôm nay, khụ khụ, tiểu tiên cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe… Khụ khụ…”

Đan Chu cau mày: “Ngữ khí của khanh bỗng nhiên xa lạ, khanh có phải hay không…”

Bích Hoa Linh Quân lập tức thành khẩn: “Cái kia… Mới vừa rồi là ta nhất thời nói sai, Đan Chu, người không cần để ở trong lòng, ta thực sự là không thấy gì hết, Hoa Quang Thiên Quân hiện tại đã không phải người năm đó, người làm sao lại…”

Đan Chu bỗng nhiên mày giãn ra, hơi hơi nở nụ cười: “Ta lại thế nào?”

Bích Hoa Linh Quân lại nói: “Cái kia, ta chỉ là thuận miệng nói thôi, cứ coi như ta chưa nói qua, chưa nói qua.”, nói xong xốc chăn lên nằm xuống ngủ.

Đan Chu nằm xuống bên cạnh hắn, lại như cũ mang theo ý cười.

Sau hôm đó, Hoa Quang Thiên Quân thường xuyên lại đây, các tiểu tiên đồng coi y là cọng rơm cứu mạng của Bích Hoa Linh Quân, chỉ ước gì y mỗi ngày đều tới, ở bên cạnh Đan Chu, đối với y dị thường ân cần. Bích Hoa Linh Quân cùng y khách khí vài câu xong sẽ lại chạy mất không thấy bóng dáng.

Mỗi một ngày như vậy trôi qua, tâm tình đám tiểu tiên đồng cũng mỗi ngày một thả lỏng, Một ngày như vậy dưới trời đất đi, tiểu tiên đồng nhóm tâm tình ngày từng ngày thả lỏng lần hảo, Bích Hoa Linh Quân cũng ngày ngày thanh thản nhàn hạ, Đan Chu đáy mắt khóe môi cũng ngày từng ngày cất giấu vui mừng cùng thỏa mãn.

Hôm nay, Hoa Quang Thiên Quân cáo từ rời đi, vừa lúc gặp Bích Hoa Linh Quân đi dạo trở về, hai người khách khí chào nhau trước phủ, Bích Hoa Linh Quân bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, tiểu tiên có một chuyện, muốn nhờ Thiên Quân hỗ trợ.”

Đan Chu ngồi trong sảnh, đã cảm giác được tiên khí của Bích Hoa Linh Quân tới trước cửa phủ, cùng một chỗ với tiên khí của Hoa Quang Thiên Quân, y khép hai mắt, như đang dưỡng thần, những lời nói của Bích Hoa Linh Quân cùng Hoa Quang Thiên Quân lúc này rành mạch lọt vào tai Đan Chu không sót một chữ.

Hoa Quang Thiên Quân nói : “Chỉ cần bản quân có thể làm được, nhất định làm hết sức.”

Bích Hoa Linh Quân cười: “Cũng không phải việc khó khăn gì. Chính là ——”, hắn tiến về phía trước một bước, thấp giọng nói, “Thiên Quân cũng nhìn thấy, Linh Quân phủ này của tiểu tiên nhỏ hẹp, Đế tọa ở nơi này, thật sự rất ủy khuất, không biết Thiên Quân có thể khuyên nhủ đế tọa, sớm di giá quay về Đan Tiêu cung không.”

Muốn gỡ chuông phải tìm người buột chuông, Đan Chu bởi vì Hoa Quang Thiên Quân nên mới không muốn quay về Đan Tiêu cung, nếu do Hoa Quang Thiên Quân tự mình khuyên bảo, nhất định có thể thành công.

Bích Hoa Linh Quân cảm thấy được thiên địa rộng rãi một mảnh, tháng ngày thoải mái đang vẫy đôi cánh nhỏ trước mặt hắn.

Hoa Quang Thiên Quân thoáng chần chờ một chút, sau đó nói : “Đế tọa luôn luôn tùy tính, bản quân cũng chưa chắc khuyên được người, chỉ có thể thử xem sao, nhưng Đế tọa có nguyện ý trở về hay không, bản quân thật sự…”

Bích Hoa Linh Quân lập tức đáp: “Chỉ cần Thiên Quân chịu khuyên, tiểu tiên đã vô cùng cảm kích.” Khẩn thiết ôm quyền thi lễ với Hoa Quang Thiên Quân, lại hàn huyên vài câu, Hoa Quang Thiên Quân rời đi.

Đan Chu mở mắt ra, bưng chén trà lên.

Gần đây lúc đi ngủ, Đan Chu cũng không bám lấy Bích Hoa liên miên lằng nhằng nữa, khi Bích Hoa Linh Quân đã ngủ say, Đan Chu ngồi dậy, nhìn gương mặt y, thở dài.

Bích Hoa a Bích Hoa, ta đã nói với khanh, ta năm đó chỉ là còn trẻ không hiểu chuyện, mê luyến Bạch Hoa, sớm thành quá khứ, khanh gần đây cứ luôn không ở trong phủ, chẳng lẽ… khanh ghen?

Đan Chu tuy rằng thở dài, khóe miệng lại tràn ra tươi cười.

Ây dà, Bích Hoa như vậy, khẳng định là đang ghen rồi, nếu đã ghen thì tức là đối với y tình thâm ý trọng, không thể khắc chế.

Bích Hoa Linh Quân đang ở trong mộng, bỗng nhiên có chút hàn ý, lạnh run cả người.

Lại có một ngày, Đan Chu ở hành lang uống trà, Hoa Quang Thiên Quân ngồi đối diện, chợ nói: “… Ở trong phủ của Bích Hoa Linh Quân, quả thật có chút không tiện, không biết Đế tọa tính toán khi nào di giá Đan Tiêu cung?”

Đan Chu buông chén trà: “Bổn tọa hiện giờ còn muốn tiếp tục ở đây một thời gian, bởi vì có chuyện cực kỳ quan trọng, chưa làm thỏa đáng.”

Hqtq dù sao đã biết Đan Chu Tiên Đế từ rất nhiều năm trước, thấy thần sắc suy tư của y, bỗng nhiên có dự cảm không tốt cho lắm.

Đan Chu vừa uống trà vừa nghĩ, Thanh Tịch ghen lần này khiến bổn tọa thập phần vui vẻ, có thể thấy được ngẫu nhiên ghen tuông một chút là một chuyện rất rất rất tốt.

Đan Chu quyết định mình cũng phải ghen thử cho biết, để Bích Hoa Linh Quân hiểu được tâm ý của mình.

Nhưng muốn ghen thì phải có đối tượng để ghen mới được.

Ánh mắt Đan Chu dừng ở một bóng dáng xấu xí trong góc tường, y đã tìm được kẻ bất hạnh để làm đối tượng cho y ghen tuông rồi.

Chính là con lâm lang thú xấu xí, Tử Lang.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi