NHƯ Ý ĐẢN

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, Đan Chu Tiên Đế rời giường, đêm qua được sờ soạng Bích Hoa thỏa thích, dư vị còn đọng lại, trong lòng thập phần thỏa mãn, thuận tiện đẩy cửa sổ ra, thưởng thức một chút ánh sáng mặt trời ở phàm gian, thật vui vẻ.

Rồi sau đó, Thanh Tịch chủ động ước hẹn, đi ra phố ăn mấy món bình dân, nghĩ thôi cũng thấy càng vui vẻ.

Đến quán thứ nhất, ăn một chén cháo kê, một xửng tiểu lung bao.

Đến quán thứ hai, ăn một chén đậu hũ, hai cái bánh quẩy.

Đến quán thứ ba, uống một chén sữa đậu nành, hai cái bánh rán, một cái bánh bao nấm hương.

Đến quán thứ tư, một chén chè sơn trà, một cái bánh cuốn đậu xanh.

Thật sự quá vui vẻ, cảm thấy thế gian thật sự rất tốt rất tốt. Chỉ là lúc đang ăn đậu hũ bánh quẩy thì chủ quán lại tiến cử ăn thử trứng luộc nước trà, trong nồi nóng hổi chìm nổi hơn chục hậu bối kê tộc, phía dưới là bếp lò hừng hực cháy, nước trong nồi sôi ùng ục ùng ục, không khỏi lại hơi có thương cảm, may mắn được Thanh Tịch an ủi, lời nói ánh mắt đều ẩn chứa ôn nhu, Đan Chu liền không tính toán nữa.

Sau khi ăn hết cái bánh rán cuốn đậu xanh, Đan Chu cầm khăn tay Bích Hoa Linh Quân đưa tới, lau lau khóe miệng, Bích Hoa Linh Quân nói : “Đi hết con đường này, phía trước là cửa thành.” Ngoài cửa thành, dải núi xanh tên gọi Kinh Giao như gần ngay trước mặt. Bích Hoa Linh Quân đề nghị: “Nếu đã đến nơi này, không ngại qua đi xem?”

Đan Chu trầm ngâm nhìn dãy núi nọ, ừ một tiếng.

Vừa rồi trên phố vừa ăn vừa đi một buổi, ở mỗi quán đều nghe được không ít lời đồn đãi, vị yêu ma hư hư thực thực quấn trên thân hoàng đế kia đã diệt môn hơn phân nửa đại thần trong triều, năm huynh đệ, hơn ba mươi tần phi, mười hai mười ba hoàng tử hoàng nữ cũng bị hắn giết không còn một mống, nghe nói trong hoàng thành hiện tại đã giống như địa ngục, đại thần trong triều rất nhiều người đều trốn khỏi kinh thành, nghĩa quân nổi lên bốn phía, thiên hạ đại loạn.

Nghe nói vị này hoàng đế là từ mấy tháng trước bỗng nhiên bắt đầu đại khai sát giới, nguyên nhân được truyền ra càng vô cùng kỳ quái, phần lớn nói hoàng đế bị đại yêu quái quấn thân, còn có người nói trong một đêm sấm vang chớp giật từng thấy một quái ảnh màu đen từ trên trời giáng xuống, rơi vào hoàng thành, từ ngày đó lên hoàng đế liền tính tình đại biến. Nghe nói phi tử của hoàng đế cũng từng trộm thỉnh pháp sư tiến cung trấn áp yêu quái trên người hoàng đế, ngày hôm sau vị pháp sư kia liền bị mổ bụng moi tim ném ra ngoài cửa, phi tử nọ cũng bị loạn đao chém chết.

Hơn nữa gần đây trong kinh thành, thời tiết càng dị thường hơn, một khắc trước vẫn là diễm dương cao chiếu, trời xanh mây trắng, ngay sau đó liền u ám đầy trời, mưa lớn dai dẳng, cho nên tất cả mọi ngời đều đoán yêu quái bám trên người hoàng đế có lẽ có liên hệ gì đó với nước.

Bích Hoa Linh Quân cùng Đan Chu đứng dưới chân núi xanh tươi, Bích Hoa Linh Quân nhìn triền núi phía trước, nói với Đan Chu: “Đế tọa, về những lời đồn đãi khắp phố phường kia, không biết người cảm thấy thế nào?”

Đan Chu híp mắt: “Lời đồn đãi? Lời đồn đãi gì?”

Bích Hoa Linh Quân đáp: “Chính là những lời bàn tán ở mấy quán ăn mà chúng ta nghe được.”

Đan Chu bình thản: “Ừm, lúc ấy ta đang một lòng thưởng thức món ăn phàm gian, không để ý.”

Bích Hoa Linh Quân tiếp tục dãy núi trước mắt: “Tiểu tiên cảm thấy, dãy núi này có linh khí không tầm thường, chỉ sợ có điều kỳ quặc. Không bằng…”

Đan Chu lập tức mỉm cười: “Thanh Tịch, nếu khanh muốn vào trong núi xem, ta đương nhiên đi cùng khanh.”

Dãy núi này hình dáng đúng là như long cốt, uốn lượn vòng quanh, cũng không quá cao. Bích Hoa Linh Quân cùng Đan Chu đi dọc theo khe suối chảy vào giữa núi, cỏ mọc cao qua gối, cổ mộc che trời, chim thú côn trùng xà cảm ứng được tiên khí cường thịnh, đều nơm nớp lo sợ chui vào hang ổ của mình, không dám thò đầu ra. Bích Hoa Linh Quân một đường đi trước, xuyên qua cỏ hoang cây già, đi tới chỗ sâu nhất trong khe núi, nơi đó trên vách đá dựng thẳng như đao chém, trên vách rêu xanh trải rộng, bọc lấy một cái đầm nước lớn.

Bích Hoa Linh Quân dừng chân ở trước đầm nước, Đan Chu cũng dừng lại bên cạnh, Bích Hoa Linh Quân xoay người khuấy khuấy nước đầm: “Có lẽ là nơi này.”, hắn đứng thẳng thân thể, nói vọng xuống nước trong đầm: “Bản quân đã biết được tung tích của các hạ, chẳng biết có thể ra đây gặp mặt được không?”

Mặt nước thanh đàm không chút gợn sóng, cũng không chút động tĩnh. Bích Hoa Linh Quân lại nói: “Bản quân là Bích Hoa Linh Quân ở thiên đình, phụng ý chỉ Ngọc đế đến tra rõ chuyện đế vương thế gian cuồng loạn, các hạ hôm qua cho mưa xuống, bị bản quân tra được khí tức, tìm đến đây. Đế vương cuồng loạn, có lẽ cũng không liên quan đến các hạ, nhưng trong đó ắt nguyên do, nói vậy các hạ có biết nhất nhị, thỉnh ra gặp mặt.”

Nước đầm vẫn phẳng lặng như gương, dù chỉ bọt khí cũng không có.

Bích Hoa Linh Quân nhíu mày, sờ sờ cằm, Đan Chu bên cạnh bỗng nhiên hít một hơi, thở dài.

Thở dài xong, Đan Chu nhìn chằm chằm một điểm nào đó bên kia đầm nước, rì rì nói: “Phù Lê a… Làm sao ngươi biến thành bộ dáng khó nói như vậy chứ… Bất quá cũng còn may, ta vốn tưởng rằng ngươi đã hôi phi yên diệt, không ngờ bây giờ còn có thể nhìn thấy ngươi, cho dù là hình dạng này, dù sao vẫn tốt hơn không có gì.”

Bích Hoa Linh Quân chậm rãi quay đầu, mày chau lại: “Đế tọa, xin hỏi người đang nói chuyện với vị nào vậy?”

Đan Chu lại thổn thức thở dài, nâng tay áo chỉ hướng một chỗ bên bờ đầm.

Bích Hoa Linh Quân chăm chú nhìn, rốt cục nhìn thấy, trong khe hở một tảng đá bên bờ đầm, có một con thằn lằn to cỡ ngón tay nằm úp sấp.

Da thằn lằn xù xì, màu sắc gần giống rêu xanh trên tảng đá, cho nên khi nó lẩn vào khe đá, Bích Hoa Linh Quân dĩ nhiên không phát hiện ra.

Bích Hoa Linh Quân thẳng tắp nhìn chằm chằm nó, lúc này hai chữ vừa rồi Đan Chu nhắc tới cũng bay qua bay lại trong đầu hắn —— Phù Lê Phù Lê Phù Lê Phù Lê Phù Lê…

Đan Chu nói: “Ai, Thanh Tịch, khanh chớ có trách ta, kỳ thực ngày hôm qua vừa đến phàm gian, ta đã phát giác Phù Lê ở đâu đó gần đây, nhưng là ta nghĩ hắn ẩn dấu nhiều năm như vậy, không muốn lộ diện, tám phần là biến thành bộ dáng không ra gì, sợ bị thấy, dù sao tình nghĩa nhiều năm như vậy, nên ta mới không nói cho khanh biết, khanh có trách ta không? ”

Phù Lê, Thần Tiêu Tiên Đế, khi thiên đình mới lập là do tam đế cộng trị, trung ương do Ngọc hoàng đại đế cầm đầu, Thần Tiêu Phù Lê Tiên Đế cùng Tử Hư Đan Chu Tiên Đế ở hai bên tả hữu, Phù Lê Tiên Đế trong điển tịch của thiên đình, nguyên thân là thanh long, thân hình to lớn, đầu ở cực đông, đuôi ở cực nam, thở một hơi có thể che khuất bầu trời. Bất quá Bích Hoa Linh Quân cũng hiểu được, trong điển tịch miêu tả, thường thường có chút khoa trương, tỷ như vị Tử Hư Đan Chu Tiên Đế đang đứng cạnh hắn, trong điển tịch miêu tả là bực nào phẩm chất cao thượng, khiêm tốn nhã nhặn nhân từ đức độ, cánh bên trái sáng lạn rực rỡ như ánh thái dương, cánh bên phải trầm tĩnh dịu dàng như ánh trăng sáng, đỉnh đầu còn có một vòng sáng thánh khiết chói lòa, nửa điểm tì vết đều không có.

Nhưng mà thanh long cùng thằn lằn, trong chuyện này chênh lệch thật sự hơi lớn. Nếu giống Đan Chu, bất quá là từ một con phượng hoàng biến thành một quả trứng, còn tạm hiểu được…

Bích Hoa Linh Quân đang kinh ngạc không thôi thì trong khe đá truyền ra tiếng cười lạnh ồm ồm, tiếp theo, thằn lằn màu xanh rêu leo lên đầu tảng đá, bắt đầu nhanh chóng bành trướng.

Bích Hoa Linh Quân trơ mắt nhìn nó trướng trướng trướng trướng trướng… Rốt cục trướng thành một con thằn lằn cực đại từ đầu đến đuôi to bằng ba gian phòng, đôi mắt nhỏ như hai hạt vừng giờ bự như mặt trăng đêm rằm tháng tám, mí mắt chớp chớp, nhìn Bích Hoa Linh Quân cùng Đan Chu, lại cười lạnh một tiếng, ồm ồm mở miệng nói: “Đan Chu, ngươi đừng có ở đây giả mù sa mưa nữa, ngươi là cố ý, tiểu thần tiên này ngốc như thế, bổn tọa ngay tại trước mắt y còn đứng gào xuống nước, sao có thể phát hiện được hành tích của ta. Nhất định là ngươi mang y đến xem ta như chuyện cười. Vốn ta nghe nói ngươi biến thành một quả trứng, còn tưởng rằng ngươi từ nay về sau sẽ sống ở trong đó, ngày hôm qua bỗng nhiên ngửi được mùi lông gà của ngươi, mới biết được ngươi lại có thể lột xác, liền dự đoán được việc ngươi muốn tới tìm ta, quả nhiên, ngươi hôm nay liền mang theo tiểu thần tiên này đến đây.”

Đan Chu vẫn giả vờ thực thổn thức, sau đó nói: “Phù Lê a, cái tật đa nghi này của ngươi lúc nào mới có thể sửa được đây, đừng nói ta là hôm qua mới biết ngươi chưa tan tành khói bụi, mà dù ta sớm biết, chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, phẩm chất ta như thế nào ngươi nên rõ ràng, ta làm sao có thể mang Thanh Tịch tới đem ngươi ra làm trò cười? Ngày hôm qua vẫn là ta kéo Thanh Tịch đi ở khách điếm, thay ngươi kéo dài thêm một đêm đấy chứ.”

Bích Hoa Linh Quân vội vàng nói: “Cái kia… Hồi bẩm Đế tọa, tiểu tiên chứng thực là tự mình tìm đến, Đan Chu Đế tọa người…”

Phù Lê lại tựa hồ như hoàn toàn từ đầu đến cuối không thèm nghe, chớp mắt, lạnh lùng hừ một tiếng: “Phẩm chất? Từ miệng Đan Chu ngươi nghe hai chữ này thật là thú vị. Tiểu thần tiên, ngươi cũng không cần che chở cho cái lão chim trĩ đó làm gì, hắn cũng không phải là một con chim tốt, hắn tối hôm qua còn mang ngươi đi ngụ ở khách điếm? Ha ha, nhiều năm như vậy, cái sở thích nho nhỏ này của Đan Chu ngươi thật đúng là một chút cũng không thay đổi.”

Đan Chu khoanh tay, lắc đầu: “Ai, Phù Lê, mặc kệ ngươi nói cái gì, chúng ta vẫn thật cao hứng, ta ngày hôm qua còn đặc biệt đi kỹ viện để hoài niệm ngươi, ngươi có nhớ ngươi đã từng nói với ta, kỹ viện là nơi thích hợp cho ta nhất, cho nên ta ngày hôm qua ở trong kỹ viện, thấy cái gì cũng đều nhớ tới ngươi. Ngươi xem ta thật là thời thời khắc khắc ghi nhớ tình nghĩa chúng ta năm đó. Ngươi biến thành một con thằn lằn, thật ra không cần tự ti, năm đó ta đã nói với ngươi, vạn vật chúng sinh đều có vẻ đẹp riêng, nên dùng cái tâm bình thản để đối mặt, tựa như ngươi hiện tại, tuy rằng xấu, chứng thật là xấu lợi hại, da như da cóc, mắt bé như hạt đậu xanh, chui vào kẽ đá tựa như một con thằn lằn tầm thường, nhưng ngươi dù sao cũng không phải một con thằn lằn bình thường, liền tỷ như hiện tại, ngươi phình phình lên cũng có thể phình thiệt to, ít nhất tính trong đám thằn lằn, ngươi là nổi nhất.”

Đan Chu nói xong, Phù Lê tựa hồ phình càng lớn, Bích Hoa Linh Quân vội vàng cười trừ, chắp tay nói: “Tiểu tiên tạ lỗi với Đế tọa, là tiểu tiên tiên lực nông cạn, không nhận ra chân thân Đế tọa, vừa rồi lời nói thái độ có nhiều thất lễ, thỉnh Đế tọa thứ tội.”

Phù Lê rũ mắt, ồm ồm cất tiếng: “Không sao, đã qua rất nhiều rất nhiều năm, từ thượng thiên tới thế gian, không có người nào hay thần tiên nào cảm ứng được khí tức của ta, nếu quả thật chính là ngươi theo hôm qua phát hiện ra dấu vết trong cơn mưa đó mà tìm đến đây, thật sự không tệ.”

Bích Hoa Linh Quân đứng ở đối diện cái đầu thằn lằn cực đại của Phù Lê, trong lời nói của y, mơ hồ phát giác một tia sầu não, Bích Hoa Linh Quân thử thăm dò: “Ở phàm trần chứa nhiều trọc tạp, Đế tọa vì sao không trở về thiên đình?”

Phù Lê trầm mặc một lúc lâu, đáp: “Bổn tọa định ở đây, yên tĩnh nghỉ ngơi điều dưỡng, trở lại thiên đình, chắc chắn có thật nhiều phiền nhiễu, vả lại… Ai, tiểu thần tiên, ngươi làm sao hiểu được.”

Bích Hoa Linh Quân liền không nói gì nữa.

Đan Chu lại thở dài: “Phù Lê, làm một con thằn lằn, thật sự không có gì mất mặt, ngươi xem ta biến thành một quả trứng thì không phải cũng ngốc ra ở thiên đình đó thôi. Lúc ấy chính là Thanh Tịch hướng Ngọc đế thỉnh cầu chiếu cố ta, thập phần dụng tâm cẩn thận, nên ta mới có thể thuận lợi ra khỏi trứng, sau đó, hắn còn mỗi ngày chăm sóc ta sinh hoạt tắm rửa, ngươi sau này trở về, cũng có thể như thế. Ngươi bị hao tổn như vậy, còn phải điều dưỡng đến lúc nào. Ngươi xem ngươi hiện giờ vẫn là thằn lằn, hơn nữa lúc nói chuyện, cảm giác đau cả đầu.”

Phù Lê trầm mặc nằm úp sấp lên, không trả lời, sau một lúc lâu, hỏi Bích Hoa Linh Quân: “Ngươi tới thế gian, là phụng ý chỉ Ngọc đế tra việc của hoàng đế?”

Bích Hoa Linh Quân nói: “Đúng. Tiểu tiên cũng muốn hỏi Đế tọa…”

Phù Lê híp mắt nói : “Nga, vừa lúc, ” ánh mắt hơi rũ xuống, đánh giá Bích Hoa Linh Quân, bỗng nhiên đổi đề tài, “Vừa rồi rốt cục là lão chim trĩ Đan Chu kia mặt dầy, hay là ngươi thực sự thỉnh cầu Ngọc đế cho mình chiếu cố lão ta, còn tự mình hầu hạ ăn uống tắm rửa?”

Bích Hoa Linh Quân yên lặng không nói gì, nghĩ lại thì, khi Đan Chu giả dạng làm một con cọp con, hắn quả thật từng đút nó ăn cơm, dỗ nó ngủ, cũng mỗi ngày tự mình tắm rửa cho nó, giúp nó chải lông, mấy lời Đan Chu nói đều là sự thật…

Đan Chu khoanh tay đứng cạnh Bích Hoa, híp mắt mỉm cười, Bích Hoa Linh Quân nghĩ một lúc thì gật gật đầu.

Phù Lê tiếp tục vừa suy nghĩ vừa đánh giá Bích Hoa Linh Quân, ánh mắt cùng vừa rồi có một tia bất đồng, sau một lát mở miệng, trong giọng nói lại hàm chứa một tia khâm phục: “Không thể tưởng được trong đám tiểu thần tiên hậu bối, lại có người mạnh như ngươi, một khi đã như vậy, lần này chuyện Ngọc đế giao cho ngươi, ngươi hẳn là có thể dễ dàng giải quyết. Mặt khác, ta còn có một việc, cũng phó thác cho ngươi thôi.”

Cái đầu thằn lằn cực đại của Phù Lê quơ quơ, bỗng nhiên mở to miệng ra, phun ra một thứ gì đó.

Là một cục màu mặc lam nho nhỏ, rơi xuống trước mặt Bích Hoa Linh Quân thì bỗng nhúc nhích, mỏng manh kêu một tiếng, rồi sau đó đung đưa bốn chân có chút hư nhuyễn, đứng lên.

Không ngờ là một con kỳ lân còn nhỏ, sừng trên đầu còn chưa thành hình, chỉ mới như hai cái mụt, bởi vì Phù Lê giấu nó trong miệng, cả người ướt sũng, bốn chân cũng mềm nhũn như không chống đỡ nổi thân thể, nó run rẩy, đôi mắt đen như mực nhìn Bích Hoa Linh Quân, lại mỏng manh kêu một tiếng.

Bích Hoa Linh Quân nhìn thấy nó, đột nhiên cảm giác được trong lòng như là bị cái gì cào cào, bắt đầu sinh ra thương tiếc…

Phù Lê hộc ra tiểu kỳ lân rồi, thanh âm nhất thời rõ ràng rất nhiều, không ồm ồm như trước: “Con kỳ lân này chính là kỳ lân hộ mạch của một trong các huynh đệ hoàng đế, người nó che chở cả nhà đã bị giết sạch rồi, nguyên bản nó cũng suýt đánh mất mạng nhỏ, nhưng lại có thể mạng lớn chạy trốn tới nơi này, ta liền luôn luôn che chở nó, nhưng pháp lực của ta hiện tại thật sự không gắng gượng hơn được, ngươi mang nó về thiên đình đi.”

Bích Hoa Linh Quân xoay người, nhẹ nhàng ôm tiểu kỳ lân vào lòng, kỳ lân cọ cọ cánh tay hắn, cổ họng rì rầm hai tiếng sau, gục xuống ngủ. Bích Hoa Linh Quân nhịn không được cong môi mỉm cười, sau một lát mới nhớ ra, vội cung kính nói: “Đa tạ Đế tọa phó thác.”, nói xong cúi đầu nhìn tiểu kỳ lân trong lòng, vươn ngón tay, nhẹ nhàng lau đi nước miếng chảy ra bên mép nó.

Đan Chu vẫn như cũ khoanh tay đứng ở bên cạnh Bích Hoa, híp mắt nhìn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi