NHƯ Ý ĐẢN

Sửu long thút tha thút thít tiếp tục kể rõ: “Sau khi ta hóa thành rồng, còn tưởng rằng sẽ bị trời phạt, nhưng qua thời gian rất lâu, cũng không bị phạt, Thương Đường nói, kỳ thực trời cũng không có đạo lý gì, chỉ cần thắng là được, kẻ thắng là thuận thiên, thua là nghịch thiên. Ta khuyên người không được, đều là lỗi của ta. Thậm chí lúc sau, người còn nói, vì sao con người phải có sinh tử luân hồi, chẳng lẽ không có cách nào để thoát khỏi luân hồi không gì ràng buộc sao? Sau lại… Phi tử của người tư thông với người khác, người bắt đầu cắn nuốt linh thần, ta, ta…”

Bích Hoa Linh Quân rũ mắt nhìn Hoàng đế trên giường: “Thì ra y nuốt thần phệ linh, còn có một lý do là muốn chống lại luân hồi.”

Đan Chu mỉm cười nói: “Phàm nhân có ý tưởng này cũng chẳng có gì lạ, chỉ là dùng sai phương pháp mà thôi.”

Hoàng đế trên long sàng vẫn không nhúc nhích, hẳn là bị Long thần dùng thuật định trụ, ngủ mê man. Bên cạnh y, lệ khí xám đen vờn quanh di động, y thoạt nhìn chỉ tầm ba mươi tuổi, gương mặt tái nhợt gầy yếu, chân mày đen dày, tướng mạo thật ra rất đẹp.

Bích Hoa Linh Quân lắc đầu: “Đáng tiếc, hắn cuộc đời này có thể gửi hồn làm người của hoàng gia, đã là rất có phúc trạch, đáng tiếc có phúc không biết phúc, lại vọng tưởng thoát luân hồi cầu trường sinh, thậm chí đọa nhập ma đạo, hại người vô tội, cuối cùng cũng hại chính mình.”

Sửu long phục trên mặt đất một lần lại một lần khấu đầu: “Người đến nông nỗi này, toàn bộ là lỗi lầm của ta, ta lúc đầu nếu không nói cho người biết việc của linh thần thì người đã không có hôm nay, người tuy có sai lầm, nhưng thỉnh Linh Quân từ bi, chớ để người hôi phi yên diệt, giúp người lưu lại một chút hồn phách, coi như để thiên đình hỏi tội.”

Bích Hoa Linh Quân khẽ nhíu mày, liếc nhìn Đan Chu. Đan Chu nhìn lại Bích Hoa Linh Quân, cười cười nói : “Tiểu sửu long nói cũng có đạo lý.”, tầm mắt chuyển hướng đến sửu long phục trên mặt đất, “Phàm nhân này bị lệ khí cắn lại, hồn đã phiêu phiêu dục tán, bây giờ lại bị ngươi định trụ, ngươi muốn Linh Quân cứu y, là muốn Linh Quân hóa giải lệ khí, độ tiên khí cho y sao?”

Sửu long liều mạng khấu đầu. Đan Chu lại nhìn về phía Bích Hoa Linh Quân, hàng chân mày xinh đẹp chau lại: “Thanh Tịch, khanh tính toán như thế nào?

Bích Hoa Linh Quân khoanh tay, trầm tư một lát rồi nói: “Nếu ngươi đã tận lực cầu xin như vậy, nể ngươi một lòng hộ y, bản quân thật cũng có thể ngoại lệ châm chước một lần…”

Ánh mắt sửu long mắt lộ ra kinh hỉ mãnh liệt ngẩng đầu, Bích Hoa Linh Quân đi đến bên giường, giơ tay phải lên, lòng bàn tay tích tụ tiên quang, nháy mắt bao lấy Hoàng đế.

Đan Chu cứ đứng ở một bên xem, sửu long phục trên mặt đất khẽ ngẩng đầu.

Một lát sau, tiên quang dần dần nhạt đi, trong mắt sửu long tràn đầy vẻ mừng rỡ, Bích Hoa Linh Quân thu tay về, tiên quang tán đi, Hoàng đế nằm trên giường bỗng nhiên mở hai mắt ra, lệ khí quanh người y vẫn như cũ, không giảm được chút nào.

Vui sướng trong mắt sửu long chuyển thành kinh nghi, ngập ngừng nói: “Linh Quân… Này… Người không phải đã đáp ứng, thay Thanh Đường hóa giải sao…”

Bích Hoa Linh Quân mỉm cười: “Bản quân tuy rằng đáp ứng sẽ châm chước, nhưng từ đầu đến cuối đều là ngươi ở đây kể lể cầu tình, nếu bản quân cần châm chước, cũng nên hỏi trước vị này có muốn được châm chước hay không mới phải”, lại nhìn Hoàng đế nói, “Ngươi vừa rồi tuy rằng bị pháp thuật định trụ không thể động đậy, nhưng ngươi cắn nuốt linh thần, thân có pháp lực, pháp thuật của con rồng này không thể che đậy ngũ giác của ngươi, hết thảy vừa rồi ngươi hẳn là đều nghe thấy, ngươi có lời gì muốn nói không?”

Hoàng đế chậm rãi ngồi dậy, hắn nhất cử nhất động đều thập phần thong thả, thoạt nhìn vô cùng suy yếu. Con rồng trên mặt đất cứng đờ nằm úp sấp lên, Hoàng đế nhắm lại mắt, thấp giọng nói: “Những việc ta đã làm, các ngươi đều biết, ta quả thật nghịch thiên cải mệnh, hiện giờ ở trước mặt thần tiên, còn có thể nói cái gì. Lần này, ta sớm đã biết nhất định phải thua, hậu quả cũng đã sớm dự đoán được, các vị các thần tiên muốn như thế nào, thì cứ làm thế nấy đi.”

Bích Hoa Linh Quân nói : “Những lời con rồng này nói, ngươi cũng nghe được, ngươi không muốn giải thích sao?”

Hoàng đế cũng không nhìn tới sửu long, thanh âm lạnh lùng: “Không có, nó nói đều là sự thực. Nó là một linh thần tốt, đáng tiếc, đáng tiếc người nó hộ chính là ta.”

Sửu long run giọng nức nở: “Thương Đường… Thương Đường…” , nước mắt ánh lên màu mắt xanh biếc.

Bích Hoa Linh Quân thở dài: “Thật là cảm động.”, mắt sáng như sao lại nhìn Hoàng đế: “Tên tiểu linh hộ mạch này một mình dụ dỗ ngươi nghịch thiên cải mệnh, giành quyền cướp ngôi, thậm chí phệ linh nhập ma, bây giờ nó gom phần tốt về mình đổ toàn bộ tội lỗi cho ngươi, ngươi vì sao còn muốn bênh nó?”

Hoàng đế kinh nghi nhìn Bích Hoa Linh Quân, thần sắc cứng ngắc.

Sửu long bỗng dưng cả người run lên, nhảy vọt dậy như tia chớp, hóa thành một đạo hắc quang, thẳng tắp bổ nhào qua. Đan Chu thong thả nâng tay áo, động động ngón tay, bóng đen ở giữa không trung ngã xuống đất, vặn vẹo hai cái, liền không nhúc nhích phục trên mặt đất.

Sửu long ngẩng đầu, trên người nó bị một sợi dây bảy màu trói chặt, nó nhìn chằm chằm Đan Chu oán hận nói: “Ngươi là thần thánh phương nào, nếu như chỉ là tiên sứ tọa hạ của cái tên Linh Quân này, không có khả năng có pháp lực cỡ này được.”

Đan Chu cười nói: “Ngươi chỉ là một tiểu linh thần, tự cho là nuốt mấy tiểu linh thần như ngươi là có thể tiến ma đạo hay sao, dù ngươi có nuốt hết phân nửa tiểu thần tiên cả thiên đình, cũng khó mà khoe khoang trước mặt bổn tọa. Bất quá ngay từ đầu, bản thân ta cũng thật sự bị ngươi lừa.”

Bích Hoa Linh Quân thở dài tiếp lời: “Không chỉ là Đế tọa bị ngươi lừa, bản quân nhất thời cũng vậy, nhưng những chuyện ngươi nói sau đó quá nhiều sơ hở, đã là giả dối, bất kể như thế nào cũng không nói cho suông được.”

Sửu long ngẩng đầu: “Linh Quân nói ta đang nói dối, xin hỏi Linh Quân, ngươi cảm thấy ta nói có chỗ nào không đúng?”

Bích Hoa Linh Quân đáp: “Chính là ngươi nói, hắn vì thoát khỏi luân hồi mà cắn nuốt linh thần. Ở phàm thế này, phàm nhân là thật linh là giả, nếu y muốn phệ linh, trước hết phải học cầm linh cùng hóa linh thuật, tu được tới có thể phệ linh, đã là bán nhập ma đạo, sinh lão bệnh tử sớm không cần băn khoăn.”

Bích Hoa Linh Quân lại nhìn Hoàng đế, “Bản quân lúc trước nghe nói, Hoàng đế giết phi phệ linh, là bởi vì hoàng phi hồng hạnh xuất tường, y nghi ngờ hài tử không phải là huyết mạch của mình, hai linh thần bị y cắn nuốt, một là xà linh, một là phụng linh, rồi sau đó lại cắn nuốt vô số linh thần hoàng tộc, nếu y vì tu tập ma đạo, tất nhiên sẽ luyện linh lực thành ma lực, lấy cho mình dùng, vừa rồi bản quân dò thử, trên người y mặc dù có pháp lực, nhưng là do bị áp đặt, y cho tới bây giờ, vẫn là một phàm thân.”

Đan Chu gật đầu mỉm cười: “Thanh Tịch thật giỏi.”

Bích Hoa Linh Quân cười nhẹ: “Không cần khen ta, người nhất định là nhìn ra sớm hơn ta.”

Đan Chu nói: “Ừm, lệ khí quanh thân phàm nhân này là của Long linh nhả ra chứ không phải của chính bản thân y, ta từ đầu đã nhìn ra, bất quá khanh cũng biết, ta ở trong vỏ trứng rất nhiều năm, trên trời dưới đất đều thay đổi rất nhiều, ta còn tưởng đây là pháp môn bảo mệnh gì mới, chỉ có lúc sau sửu long kia nói cái gì sợ trời phạt lại bất lực thì nghe quá giả dối, không chịu nổi.”, Đan Chu quăng ánh mắt khinh thường về phía sửu long, lắc lắc đầu, “Vốn ngươi giả tình thâm ý trọng, bổn tọa cảm động hết sức, nhưng ngươi nếu thật sự tình thâm ý trọng, lúc ấy lo lắng y nghịch thiên bị trời phạt thì tự ngươi cởi bỏ long cốt, trở lại làm giao , hoặc là đi đến Hóa Long trì ở thiên đình để tự hóa thân, đều có thể ngăn cản việc này. Còn nữa, y về sau cắn nuốt linh thần, không có ngươi hỗ trợ, y nuốt không nổi nhiều như vậy, ngươi muốn thay y gánh tội, đại khái có thể nói đều là ngươi nuốt, ngươi biến thành cái dạng này, một mực đổ tội y bị phản phệ người đầy lệ khí, lại luôn mồm đều nói việc không liên quan đến mình, bổn tọa coi như tiếp tục hồ đồ, cũng nhìn ra ngươi bậy bạ. Kỳ thật các tiểu linh thần đều là ngươi nuốt, pháp lực của ngươi không thể chống đỡ được, mới biến thành cái dạng sống dở chết dở này, ngươi dùng pháp lực định trụ Hoàng đế, thả lệ khí lên người y, là muốn dụ Thanh Tịch thay ngươi hóa giải lệ khí phản phệ. Ngươi mới là chủ mưu, y là tòng phạm.”

Sửu long giật giật, răng va vào nhau canh cách.

Đan Chu nói : “Kỳ thực bổn tọa cũng không phải kẻ chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong. Xấu, không phải tội, nhưng đã xấu, còn không chịu đi chính đạo, thì phải là tội càng thêm tội, không thể tha thứ.” , quay đầu lại nhìn phía Bích Hoa Linh Quân, lộ ra nụ cười chờ được khen, “Thanh Tịch, ta nói có đúng không?”

Bích Hoa Linh Quân không trả lời, chỉ nói với Hoàng đế: “Tuy rằng nó mới là chủ mưu, nhưng xét theo việc, ngươi cũng đã làm rồi, ngươi vì sao phải làm như vậy, có thể nói cho ta biết tiền căn hậu quả hay không?”

Hoàng đế thần sắc có chút hốt hoảng, ánh mắt thẳng tắp nhìn Bích Hoa Linh Quân cùng Đan Chu: “Hai vị thật sự, đều là thần tiên sao?”

Bích Hoa Linh Quân vuốt cằm: “Ta là Bích Hoa Linh Quân của thiên đình, vị này…” nhìn nhìn đan chu, hàm hồ nói, “Vị này tiên giai cao hơn ta.”

Hoàng đế nghe những lời này lại không phản ứng gì, nhưng ánh mắt nhìn Bích Hoa Linh Quân lại có một tia bức thiết: “Như vậy, ta có một việc muốn hỏi hai vị thần tiên, không biết có biết một vị chân thân là rồng, từng đến phàm gian?”, trên gương mặt tái nhợt của Hoàng đế hiện lên môt thoáng mỉm cười, “Khi ta còn nhỏ, đã từng thấy một con rồng, hẳn là thần tiên, là thanh long, vô cùng xinh đẹp, ta vĩnh viễn cũng quên không được…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi