NHƯ Ý ĐẢN

Đan Chu biết Bích Hoa Linh Quân đã biết chuyện mình đang làm, mà y vốn cũng không định giấu diếm, liền thẳng thắn trả lời: “Thanh Tịch, năm đó khi ta hỏi khanh, có nguyện ý cùng ta vĩnh vi tiên lữ hay không, khanh cho là, ta đang muốn khanh làm gì?”

Bích Hoa Linh Quân cười cười, tay cầm lược ngọc chải tóc cũng không dừng lại: “Như vậy Đế tọa ngày đó nguyện cùng ta làm tiên lữ, là nghĩ muốn cái gì?”

Đan Chu nói: “Thanh Tịch, ta quả thật thích khanh.”

Bích Hoa Linh Quân đáp: “Ừm.”

Đan Chu nói : “Thanh Tịch, khanh cùng ta làm tiên lữ, lại là vì sao?”

Bích Hoa Linh Quân ngừng tay: “Ngày ấy ta đã nói, ta thích người, nên mới đồng ý như thế.”

Đan Chu thở dài: “Thanh Tịch, thích của khanh, đến tột cùng là thích thế nào?”

Bích Hoa Linh Quân bình thản: “Thích của ta thích đối với người, chỉ có một loại.” Đan Chu giương mắt nhìn Bích Hoa Linh Quân. Bích Hoa Linh Quân mỉm cười nói: “Chính là nhiều năm như vậy, ta làm rất nhiều điều, nhưng không biết người có hiểu hay không.”

Đan Chu đứng lên, “Thanh Tịch, hơn ba mươi năm nay ở tiên châu, ta quả thực vô cùng thỏa mãn. Nhưng tới hiện giờ, ta thực cảm thấy ngày tháng ta trôi qua càng lúc càng tịch mịch. Cho dù ngâm ôn tuyền bao lâu đi nữa, ta cũng không thể biến thành phượng hoàng con. Thanh Tịch, lời khanh nói hôm qua quả thật rất có đạo lý, ta nghĩ khanh cũng có tính toán như vậy rồi. Chuyện đến mức này, chúng ta liền dừng ở đây thôi.”

Bích Hoa Linh Quân vuốt cằm đáp: “Được.”

Đan Chu tiếp thở dài, đi vào trong viện.

Bích Hoa Linh Quân từ đầu đến cuối, không nói gì thêm.

Ngày hôm sau, Đan Chu rời giường, bên cạnh trống không, đêm qua, Bích Hoa Linh Quân không quay về phòng ngủ.

Y ngồi dậy, đi ra ngoại sảnh, Bích Hoa Linh Quân đang ở đó, trên bàn bày trà thơm mới pha.

Đan Chu đi đến, thong thả ngồi một bên, cầm lấy một ly trà uống. Lúc đó y cùng với Bích Hoa Linh Quân đều không nói gì với nhau.

Uống xong trà, Đan Chu nói: “Việc này là ta nói muốn dừng ở đây, lại nói tiếp, cũng chính là ta bội tình bạc nghĩa, nên cứ để ta về thiên đình đi nói chuyện với Ngọc đế vậy.”

Bích Hoa Linh Quân bình thản: “Đế tọa không cần gánh toàn bộ trách nhiệm, hôm qua người cũng đã nói, nghĩ đến chính ta cũng có tính toán như vậy rồi. Hơn nữa…” Bích Hoa Linh Quân bưng chung trà, nhướng mày cười cười, “Dựa theo, khụ, một vài trật tự mà nói, về phía Đế tọa, bất kể như thế nào cũng không thể tính là bội tình bạc nghĩa.”

Đan Chu cong cong khóe miệng: “Ta cũng luôn luôn nói, ở trên hay ở dưới ta đều không ngại, vốn là bởi vì ta cảm thấy trên dưới cũng như nhau thôi. Bởi vậy, vẫn tính là ta bội tình bạc nghĩa.”

Bích Hoa Linh Quân cười nói: “Biết rồi, là Đế tọa không muốn làm oán phu bị bội tình bạc nghĩa, liền giao cho tiểu tiên làm.”

Đan Chu cười dài một tiếng: “Ước chừng là như thế.”

Đúng vào lúc này, một con mèo rừng hôm kia Bích Hoa Linh Quân nhặt về chạy tới nhảy lên đầu gối Bích Hoa Linh Quân, Đan Chu nhìn ngón tay Bích Hoa cưng chìu sờ đầu nó, lại cầm chung trà lên nói : “Thanh Tịch, nếu bổn tọa thật sự trong suối nước nóng ngâm thành phượng hoàng con, khanh định sẽ thế nào? Sẽ chỉ đặc biệt nuôi một mình bổn tọa, hay là nuôi chung như mấy tiên thú khác? Mèo con và vũ tộc có chút xung khắc, nuôi chung, không dễ dàng đâu.”

Bích Hoa Linh Quân không trả lời, chỉ cười cười.

Trà đã uống cạn, Đan Chu xuất môn, Bích Hoa Linh Quân tựa hồ là đã thành thói quen, cầm qua lấy ngoại bào choàng lên vai y, Đan Chu mặc ngoại bào, Bích Hoa Linh Quân sửa sang lại vạt áo chỗ, y nhìn hắn: “Thanh Tịch, ta đi đây.”

Bích Hoa Linh Quân lại lui về phía sau một chút, hơi khom người: “Tiểu tiên cung tiễn Đế tọa.”

Đan Chu phẩy tay áo xoay người, phía chân trời ráng hồng lưu động, hoa lệ sáng lạn.

Đan Chu tiên đế trở về thiên đình, tự nhận đã phụ bạc Bích Hoa Linh Quân, việc này khiến toàn thiên đình khiếp sợ. Ngọc đế chỉ nói một câu: “Đây vốn là một hồi tình kiếp, đã trong dự liệu.”

Bích Hoa Linh Quân cũng bị triệu hồi thiên đình, hắn ở trước mặt Ngọc đế lại xin được trị tội, tự thỉnh bị đày xuống thế gian.

Ngọc đế lại thật khoan hồng, nói: “Lần này là kiếp của Tử Hư, cũng có thể tính là kiếp của ngươi. Không cần nói đến chuyện chịu tội.”

Bích Hoa Linh Quân kiên trì: “Tiểu tiên đích xác lòng phàm chưa tịnh, không phải là kiếp số.”

Ngọc đế tùy ý hắn: “Đi tăng thêm lịch duyệt cũng có thể coi như củng cố tiên tính, ngươi nếu muốn xuống phàm gian, thì đến vùng núi rừng nào đó, tạm thời làm thổ địa đi.”

Đan Chu Tiên Đế trở về đế vị, về Đan Tiêu cung, Bích Hoa Linh Quân thì bị biếm, xuống phàm gian tìm nơi hoang sơn dã lĩnh làm thổ địa. Chúng tiên thiên đình nghị luận không ngớt, Bích Hoa nghe được chỉ thở dài.

Khi Bích Hoa Linh Quân hạ phàm, Đan Chu ẩn thân đến Nam Thiên môn nhìn hắn nói lời tạm biệt với Đông Hoa Đế Quân.

Chúng tiên đều cùng Bích Hoa Linh Quân giao tình không tệ, nhưng lúc này nếu đến lại sợ hắn có chuyện khó nói, bởi vậy chỉ có Đông Hoa Đế Quân tiễn hắn.

Đông Hoa Đế Quân vuốt râu nói: “Ai, lần này xuống phàm gian, ngươi phải bảo trọng, ta nếu rảnh rỗi sẽ đi thăm ngươi. Tuy nói là hoang sơn dã lĩnh, bất quá khẳng định có nhiều trân thú, cũng rất hợp ý ngươi.”

Bích Hoa Linh Quân cười nói: “Phải, nói không chừng ta lần này nhân họa được phúc.”

Đông Hoa Đế Quân lắc đầu: “Cái tật của ngươi, quả thực như đi tìm chết”, chợt nhỏ giọng, “Ta nghe thiên đình truyền tai nhau, nói ngươi dụ Đan Chu Đế tọa đến tiên châu, thật ra là tính toán để cho ngài ấy mỗi ngày ngâm ôn tuyền, cuối cùng ngâm thành một con phượng hoàng con…”

Bích Hoa Linh Quân trừng mắt: “Đông Hoa, tuổi ta lớn hơn hay Đế tọa lớn hơn?”

Đông Hoa đế quân ngơ ngác: “Đương nhiên là Đế tọa.”

Bích Hoa Linh Quân miễn cưỡng: “Nếu ôn tuyền kia thật có thể ngâm cho thần tiên phản lão hoàn đồng, ta mỗi ngày cùng Đế tọa ngâm mình trong đó, Đế tọa cách phượng hoàng con còn xa vạn dặm thì ta đã biến thành một đống tro rồi.”

Đông Hoa đế quân kinh ngạc, Bích Hoa Linh Quân cười cười, vỗ vỗ vai Đông Hoa Đế Quân: “Bảo trọng, từ biệt.” Trong nháy mắt, biến mất.

Bích Hoa Linh Quân ôm cọp con đã ngủ say, trở lại miếu Thổ địa.

Đan Chu ẩn thân trong hư không, theo sau lưng hắn.

Y phân phó mọi việc cho Hạc Vân sứ xong thì thong thả ra khỏi Đan Tiêu cung, thong thả đến Nam Thiên môn, lập tức xuống trần, Bích Hoa còn đang ôm cọp con về hướng miếu Thổ địa miếu, Đan Chu ẩn thân, đi theo từ xa.

Bích Hoa Linh Quân hiện giờ đã không gọi Bích Hoa Linh Quân, mà sửa lại về tên phàm nhân, tiên tịch ghi là Thổ địa Thẩm Yến.

Ngọn núi hắn sở quản là một ngọn núi hoàn toàn hoang vu, chỉ có ở cách chân núi hơn mười dặm mới có được một thôn trang nhỏ xíu.

Bởi vậy Thổ địa miếu của Thổ địa Thẩm Yến đã thật nhiều năm không ai sửa chữa, rách nát không chịu nổi. Càng không người phụng dưỡng, lãnh lãnh thanh thanh.

Thẩm Yến ôm cọp con bước vào thổ địa miếu, lập tức có một đạo bóng trắng từ trong góc đứng dậy: “Linh Quân, người đã trở lại.”

Đan Chu theo vào cửa, thấy Thẩm Yến ngồi xuống một cái ghế cũ nát, ngân lang há miệng nhẹ nhàng ngậm lấy gáy cọp con trong lòng hắn, tha đến thả xuống cái ổ êm ở góc tường.

Thẩm Yến nói : “Cát Nguyệt, chờ tuyết ngừng rơi, ngươi giúp ta đi thăm dò một chút, xem con cọp con này là từ cái động nào lạc tới.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi