NHƯ Ý TRUYỆN CHI LAN NHÂN TÁI HIỆN


Lý Ngọc nghe tin vội vàng chạy đến bẩm báo cho hoàng thượng, hoàng thượng có chút kinh ngạc.

Vệ Yến Uyển này không nhịn được sao, đã vội vàng muốn trừ khử Xuân Thiền? Lệnh Xuân Thiền ra khỏi cung là để giải quyết cô ta sao?
"Lý Ngọc, nhất định phải đảm báo tính mạng của Xuân Thiền.

Phòng ngừa vạn nhất, đến lúc đó đưa ả ta đến gặp trẫm, trẫm còn nhiều thứ muốn hỏi cô ta."
"Vâng." Lý Ngọc nhận lệnh, lui ra ngoài.
Lúc này Vệ Yến Uyển đang ở trong tẩm điện, thư thái tưới hoa lăng tiêu cô ta yêu thích nhất, miệng lẩm bẩm nói:
"Xuân Thiền, ngươi đừng trách ta, coi như ngươi hy sinh vì ta đi.

Chủ tớ một hồi, coi như ngươi báo đáp mấy năm nay ta đối xử tốt với ngươi đi."
Lúc này Xuân Thiền đã đốt tiền giấy xong cho Vệ Dương thị, đang muốn đứng dậy về Viên Minh Viên, nàng ta đi được nửa đường, ngực vô cùng đau đớn, đau đến nỗi nàng ta không có sức lực cầm giỏ.


Sau đó nàng chóng mặt hoa mắt, toàn thân đau nhức, giống như cơ thể bị xé tan, sống không bằng chết, đau không muốn sống, đau đến nằm quằn quại trên mặt đất, một ngụm máu màu đỏ thẫm phun ra, nàng nhất thời hiểu ra.
"Người muốn giết ra? Tại sao lại muốn giết ta? Người thật độc ác, người muốn diệt trừ những rắc rối về sau......" Lúc này những người được Vệ Yến Uyển mua chuộc thấy vậy chuẩn bị hành động.

Hắn được ra lệnh đẩy ả xuống vách núi khi có dấu hiệu trúng độc, nhưng vừa điện tiến lên kiểm tra đã bị Tiến Bảo dùng dao đâm vào cổ họng.

Sau đó Tiến Bảo ra lệnh cho mấy thị vệ đưa Xuân Thiền về căn nhà nhỏ hắn đã thuê trước đó, Xuân Thiền đã được cứu.
Người kia sợ hãi hoảng hốt: "Ngươi là ai?" Tiến Bảo gọi người tới bắt lấy hắn ta.
"Ta là thị vệ bên cạnh đương kim hoàng thượng, ngươi có biết tội không?" Nói xong lập tức lấy ra vật ngự tiền, tiểu sinh kia nghe được, sau khi nhìn thấy lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ.
"Ta chỉ nhận tiền của người khác, thay người ta diệt trừ tai họa.

Hoàng thượng tha mạng, hãy tha cho ta, ta chỉ là một người cắt cỏ thôi!"
"Ta sẽ tha cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải nói ra người đứng sau, không được nói dối, nếu không hoàng thượng sẽ chém đầu ngươi!" Tiểu sinh kia vội vàng đồng ý.
"Đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi đi gặp hoàng thượng, phải thành khẩn khai báo! Đến lúc đó ngươi không phải chết còn được ban thưởng."
"Ta không muốn vinh hoa phú quý, ta chỉ muốn sống yên bình."
Xuân Thiền đã được cứu sống nhờ y thuật cao siêu của thái y.

Tiến Bảo đem thư sinh kia về nhà gỗ, tiểu sinh nhìn thấy nữ tử yếu đuối, "Đây cũng chỉ là nữ nhân yếu đuối! Vì sao ta lại không tha cho cô ta? May mắn ta chưa phạm sai lầm lớn!"
Tiến Bảo nói: "Ngươi không cần tự trách mình, đến lúc đó nói chân tướng cho hoàng thượng, coi như bù đắp sai lầm."
"Đúng rồi, thái y, Xuân Thiền cô nương thế nào rồi?"
Thái y đáp: "Cô nương này bị trúng độc, nhưng độc này lại là độc không tầm thường, sau khi chết mạch tượng lại biểu hiện không ra là trúng độc mà chết, còn gọi là vô tâm độc! May là cứu chữa kịp thời, vài ngày sau sẽ tỉnh lại, các ngươi không cần lo."
Tiểu sinh kia kéo Tiến Bảo sang một bên, nói hết tất cả với hắn.


Tiến Bảo biết được trong lòng cũng có chút đau lòng, Xuân Thiền trung thành với chủ thế nào, cô ta lại nhẫm tâm ra tay giết hại, thật sự là vô cùng độc ác! Sau đó hắn trấn an tiểu sinh: "Ngươi cũng không phải là người xấu, chỉ là không thể làm chuyện thương thiên hại lý này, vì tiền cũng không thể làm vậy.

Ngươi cũng thấy, nữ nhân yếu đuối vậy, không có khả năng tự vệ." Sau đó hắn lấy ra một hà bao, bên trong hà bao có bạc đưa vào trong tay tiểu sinh.
Lúc đầu tiểu sinh từ chối, hắn cũng áy náy nhưng sau đó cũng lương tâm phát hiện, dây dưa nhất thời vẫn nhận lấy: "Ta cũng vì chuyện tiền bạc mà làm liều, ta đồng ý với ngươi, nhất định sẽ làm người tốt.

Ta nhất định sẽ nói sự thật cho hoàng thượng biết, cảm ơn ngươi!" Tiến Bảo gật đầu, trước, lúc trở về sau cùng bọn thị vệ nghỉ ngơi ở chung phòng, vài ngày sau chờ Xuân Thiền tỉnh lại liền trở về Viên Minh viên nói cho hoàng thượng biết.
Lúc này, hoàng thượng cũng biết tin của Tiến Bảo, hắn cười lạnh, không khỏi cảm thán cô ta có bao nhiêu độc ác, tại sao lúc đó hắn lại khăng khăng nghĩ người mình dạy dỗ ra sẽ là một người tốt? Hắn chỉ chờ Xuân Thiền về để tra hỏi.
Vệ Yến Uyển như được một tảng đá đè ở tim rơi xuống, nhếch miệng cười thưởng trà ăn bánh, thật sự cô ta không cảm thấy có lỗi với lương tâm mình, sống thoải mái như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vài ngày sau, Tiến Bảo cẩn thận chăm sóc, cuối cùng Xuân Thiền cũng đã tỉnh lại, nàng thấy Tiến Bảo ở cạnh và mình chưa chết rất khiếp sợ, Tiến Bảo sau khi nhìn thấy nàng tỉnh lại gọi thái y, thái y cũng nói nàng không còn gì đáng ngại.

Độc dược đã được loại bỏ không ảnh hưởng tới tính mạng nàng.

Sau đó liền lui xuống, trong phòng lúc này chỉ còn hai người.
Xuân Thiền mở miệng nói: "Cảm ơn ngươi đã cứu ta....." Tiến Bảo nói với Xuân Thiền hoàng thượng lệnh hắn bảo vệ nàng.


Sau đó gọi tiểu sinh vào nói sự thật cho Xuân Thiền biết, hắn xin lỗi Xuân Thiền.

Tiến Bảo bảo hắn lui xuống.
Trong lòng Xuân Thiền đã rõ, nghẹn ngào mở miệng: "Cô ta muốn hại ta!" Sau đó nàng bật khóc, Tiến Bảo thấy vậy đau lòng, hắn cầm khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt, nhẹ nhàng an ủi nàng.
"Ngươi đã biết những gì của cô ta, làm thế nào mà cô ta lại muốn trừ khử ngươi..."
"Xuân Thiền, hãy để ta bảo vệ nàng được không? Ta đã sớm ái mộ nàng từ lâu, chỉ là không có cơ hội...." Xuân Thiền kinh ngạc, nhưng lại vui mừng, đúng vâny, ngay từ đầu Tiến Bảo được hoàng thượng phái tới bảo vệ nàng, Tiến Bảo ái mộ nàng, nàng đối với hắn cũng nảy sinh hảo cảm!
"Được! Ngày mai chúng ta cùng vào cung bẩm báo hoàng thượng." Xuân Thiền nhẹ giọng nói.
Tiến Bảo vui mừng nói: Được rồi! Nghe lời nàng! Đừng khóc, bằng không đến lúc đó sẽ không dễ nhìn!" Hai người nhìn nhau cười.

Đây sẽ là một giai thoại, đại nạn nàng không chết, hắn nắm đúng thời cơ chân thật bày tỏ! Hai người đã không bỏ lỡ nhau!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi