NHƯ Ý TRUYỆN CHI LAN NHÂN TÁI HIỆN


Như Ý không trả lời, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Hắn nhìn nàng xuất thần, tâm tư lo lắng, ngồi xuống bên cạnh bạo dạn ôm nàng vào lòng, một tay nhẹ nhàng vỗ vai nàng, nghĩ nàng vừa uống thuốc xong nên mới như vậy, Như Ý cứng rắn dựa vào lòng hắn, vẻ mặt bình thản để hắn tùy ý ôm.

Qua một lúc lâu: "Không biết mấy ngày nay nàng đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết vì sao đêm đó nàng lại như vậy, nhưng chỉ cần nàng nói, trẫm nhất định sẽ nghe." Thấy nàng vẫn chưa lên tiếng, hắn liền tự mình nói chuyện: "Trời cũng dần dần nóng lên rồi, lúc trước trẫm cùng nàng nói đi Viên Minh Viên tránh nóng không thể chờ thêm nữa." Hắn nhìn cái bụng bằng phẳng của nàng liền tràn đầy vui mừng,liền sờ: "Thế nào? Đứa bé có quấy nhiễu nàng không? Đã gần ba tháng, nàng có ăn được không? Đồ ăn của đầu bếp mới có hợp khẩu vị của nàng không?" Đôi mắt to của hắn chớp chớp, nhìn nàng dường như mong chờ câu trả lời của nàng.
Hắn cũng không quá thất vọng, nàng không muốn nói lời nào với hắn.
"Chuyện của Viên Minh Viên hoàng thượng làm chủ là tốt rồi, thần thiếp cùng hài tử đều rất tốt, người không cần lo lắng." Tuy nói ngữ khí của nàng khiến hắn không hiểu được tình cảnh của nàng, hắn cũng không rảnh suy đoán tâm tư nàng là gì,, dù sao nàng cũng mở miệng nói chuyện với hắn đồng ý đi Viên Minh Viên, hài tử cũng tốt, hắn tất nhiên là vui mừng.


"Mấy ngày nay thần thiếp lại nghĩ đến Vệ Yến Uyển." Tay hắn đột nhiên dừng lại, thần sắc của nàng vẫn bình thản như cũ, nhưng trong lòng hắn lại rối bời.
Nàng nói nàng nghĩ đến Vệ Yến Uyển? Không đợi hắn phản ứng, nàng mở miệng thản nhiên nói: "Thần thiếp mặt, khuôn mặt của Vệ Yến Uyển có vài phần giống thần thiếp, có lẽ là vì nàng ta dịu dàng ôn nhu hơn thần thiếp, cho nên..." Giọng điệu của nàng bị hắn cắt đứt: "Người ngoài không thể so sánh được với nàng." Hắn nắm lấy tay của nàng, dùng sức rất mạnh.

"Mấy ngày nay Đôn phi chăm sóc người tận tâm, thần thiếp ở đây xin hoàng thượng ban thưởng cho nàng ta." Lời nói của nàng làm cho hắn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, nàng nói muốn đòi ban thưởng cho một nữ tử khác? Đối với chuyện mấy ngày trước hắn sinh bệnh, lại không nói một chữ, ngay cả một câu thăm hỏi cũng không có? Được rồi, tùy nàng.

"Được, đều theo nàng." Hắn đứng lên: "Trẫm thấy nàng có chút mệt mỏi, trẫm bồi ngủ đi ngủ một giấc, có lợi với nàng và hài tử." Hai tay nàng đan chéo trên đùi: "Hoàng thượng cảm thấy Đôn phi có chút giống một người hay không." Hắn đột nhiên hiểu được nguyên nhân trong đó, vì sao nàng lại nhắc đến Vệ Yến Uyển, hắn giữ bả vai nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng trịnh trọng tuyên bố: "Như Ý, nàng không cần phải kiêng kỵ." Nàng nhẹ nhàng buông tay hắn ra, ngẩng đầu nhìn hắn: "Thần thiếp không kiêng kỵ bất kỳ ai, trước kia không có, bây giờ cũng không.


Chỉ là Phù Chỉ là có chân tâm với hoàng thượng, hoàng thượng không nên phụ chân tâm của nàng ta." Dứt lời, nàng đứng dậy tự mình đi vào trong tẩm điện, chỉ còn hoàng thượng một mình rũ mắt rơi vào trầm tư.
Nói thẳng như vậy, hắn sao có thể không hiểu.

Như Ý nói lời nói ám chỉ hắn, trước kia hắn sủng ái Vệ Yến Uyển vì nàng ta có khuôn mặt giống nàng, tính tình cũng nhu hòa hơn nàng, không chỉ như thế, mơ hồ nhớ lại chuyện cũ hắn từng nói tính tình nàng không được tự nhiên.

Nàng vừa rồi còn nói Uông Phù Chỉ, Uông Phù Chỉ tính tình giống nàng, cho nên Như Ý nói hắn cố chấp trong "cái bóng" của nàng.

Không, hắn không thể chấp nhận điều đó, hắn không bao giờ chấp nhận điều đó..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi