NHƯ Ý TRUYỆN TRỌNG SINH VĂN CHI THANH ANH HOẰNG LỊCH


Thanh Anh biết thái hậu cùng cô mẫu xưa nay bất hòa, hiện giờ bởi vì nàng là Ô Lạp Na Lạp thị, không khỏi muốn thái hậu kiêng kị vài phần, nhưng dựa theo tình thế hiện giờ, bản thân mình muốn đứng vững trong hậu cung, lấy lòng thái hậu là tốt nhất.
Thái hậu trầm tư một lát: "Ngươi nghĩ như vậy sao?"
Thanh Anh tha thiết nhìn thái hậu: "Nếu thái hậu ban ân....."
Thái hậu chống cằm suy nghĩ, trầm ngâm nói: "Ngươi mong muốn điều gì nhất?"
Thanh Anh sửng sốt, bất giác buột miệng nói: "Tình thâm ý trọng, hai lòng hứa hẹn." Lời còn chưa dứt, mặt đã cảm thấy nóng bừng.

Thái hậu hơi sửng sốt, có chút động dung, trên mặt xinh đẹp như ngọc không phân biệt được là vui hay buồn.

Rất lâu sau, bà nhẹ giọng nói: "Như Ý, được không?"
"Như Ý?" Thanh Anh cẩn thận đọc lại, chỉ cảm thấy đầu lưỡi xinh đẹp, giống như cây cối hoa nở, thật sự là năm tháng yên bình.

"Nghĩa là mọi chuyện như ý?"
Thái hậu thấy Thanh Anh trầm ngâm, cũng mỉm cười: "Mọi việc như ý quá tầm thường.

Chữ Ý ai gia chọn là Ý Đức, có nghĩa là mỹ hảo an tĩnh.


Hậu Hán thư nói lâm lự ý đức, phi lễ bất xứ, nhân tại ảnh thành song.

Con người trong bóng thành đôi, đó là điều tốt đẹp như ý nhất.

Trên thế gian này, nhất động không bằng nhất tĩnh, cũng chỉ có sự an tĩnh, mới đem lại sự tốt đẹp."
Thanh Anh vui mừng: "Đa tạ thái hậu." Nàng nhẹ giọng nói: "Chỉ là thần thiếp không hiểu, Ý có nghĩa rất tốt, vì sao lại là Như Ý?"
Thái hậu nhướng mày suy tư trầm tư như ngưng tụ trên đỉnh vàng bích ngói, mang theo vài phần ý tứ cảm khái: "Ngươi còn trẻ, không hiểu rằng những điều tốt đẹp hoàn mỹ của thế gian, quá khó có được, nếu có thể được như ý thì rất tốt."
Thanh Anh rùng mình, giống như say rượu, ánh mắt trong trẻo giống như được khai sáng: "Ý của thái hậu là hoàn mỹ khó tìm, có đôi khi hai lòng là điều tốt thứ hai." Nàng dập đầu: "Thái hậu dạy bảo, thần thiếp ghi nhớ trong lòng."
"Đương nhiên, ai gia lựa chọn tên này, còn một ý nghĩa khác, cũng là hy vọng ngươi mọi chuyện như ý, nhưng ai gia nhất định phải nhắc nhở ngươi, không nên quá để ý mọi việc mà không buông, vật cực tất phản, nguyệt doanh thì thua lỗ.

Nhưng cũng khoing thể không để ý, trong hậu cung này, ân sủng của hoàng thượng rất quan trọng, nhưng sáng suốt bảo vệ tính mạng của mình mới có thể sống sốt."
"Vâng, thần thiếp đã hiểu, đa tạ thái hậu."
Từ Từ Ninh cung đi ra, nàng đỡ lấy bàn tay Nhị Tâm đi về phía trước: "Nhị Tâm, ngươi tin tưởng trên đời này có một người là thật lòng không?"
Nhị Tâm không hiểu sao Như Ý lại hỏi nàng như vậy: "Nô tỳ tin tưởng, chỉ cần thật lòng đối đãi với người khác, cũng có thể đổi lấy vài phần chân tâm, không phải sao?"
"Nhưng thật lòng đối đãi với người khác, đối phương nhất định sẽ thật lòng đối đãi với mình sao?" Như Ý dừng bước, trong ánh mắt không rõ là bối rối hay chắc chắn.

"Nô tỳ cho rằng, người đã thật lòng đối đãi, cho dù là bất kì hoàn cảnh nào, cho dù là vui hay buồn, phần tâm kia thủy chung đều ở đây, chỉ là có đôi khi bị xem nhẹ mà thôi, có đôi khi không tự chủ được cảm xúc làm tổn thương người mình để ý, đến lúc mất đi thật sự, mới nhận ra được nó rất quan trọng và vô cùng hiếm có như thế nào."
Như Ý nhìn hoa lăng tiêu đang nở rộ cách đó không xa, nói một tiếng: "Hồi cung thôi."
Tin thái hậu ban tên mới cho Thanh Anh truyền khắp cung.
"Như Ý?" Lang Hoa lẩm bẩm hai chữ này, hướng về phía Tố Luyện nói.
"Vâng, là Nhàn phi nương nương tự mình đến Từ Ninh cung cầu xin thái hậu."
"Tố Luyện, có phải bổn cung đã thất bại hay không? Bổn cung không hiểu được tâm tư của hoàng thượng, hiện tại ngay cả Vĩnh Liễn duy nhất của mình cũng không giữ được, cả đời này của bổn cung đều vì Phú Sát thị, có đôi khi, thật sự cũng không nhớ rõ mình là ai."
"Nương nương, người còn có Hòa Kính công chúa.

Hoàng thượng đối xử với người, là tương kính như tân."
"Tương kính như tân, có ích lợi gì? Hoàng thượng đối với bổn cung, chỉ là tôn trọng, không có chút tình yêu." Lang Hoa phất tay nói: "Bỏ đi, đỡ bổn cung đi nghỉ ngơi một lát."
Trong Dực Khôn cung, Như Ý dùng cây trâm trên đầu mở khóa vòng hoa kia ra, quả nhiên, đập vào mắt là từng viên nhỏ màu đen, Nhị Tâm đứng bên cạnh nàng kinh hãi suýt chút nữa kêu thành tiếng, đến khi bình tĩnh lại, cận thân hỏi Như Ý một câu: "Nương nương, đây là..."
Như Ý cố ý đến gần ngửi một chút: "Đây là linh lăng hương."
"Linh lăng hương là gì?" Hai tay của Nhị Tâm cần chén trà có chút run rẩy.
"Nữ tử nếu dùng trên người lâu dài, sẽ không dễ có thai."

Nhị Tâm nghe nàng nói như vậy, kinh sợ mở to hai mắt: "Là hoàng hậu...."
"Cô ta chính là không chịu buông tha ta như vậy." Như Ý ném vòng kia xuống bàn bên cạnh, trong nháy mắt vòng phỉ thúy châu kia chạm vào bàn bị va chạm phát ra âm thanh chói tai, giờ phút này ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, ánh sáng chiếu vào vòng tay kia, những viên bảo thạch sáng rực khiến người ta chói mắt.

Như Ý vẫy tay, bảo Nhị Tâm đến gần nàng một chút, kề sát nói với Nhị Tâm vài câu.

Nhị Tâm gật đầu, cẩn thận cầm vòng tay đi ra ngoài.
Hoàng thượng ở Dưỡng Tâm điện phê duyệt xong ngồi trên long ỷ dưỡng thần, Lý Ngọc tiến vào nhẹ nhàng gọi một câu: "Hoàng thượng, Nhàn phi nương nương phân phó Nhị Tâm đến nói nương nương tự mình nấu ăn, mời hoàng thượng đến Dực Khôn cung dùng bữa."
"Trẫm biết rồi, ngươi đi nói với nàng lát nữa trẫm sẽ đến."
Hoàng thượng đi vào cửa Dực Khôn cung, thấy nàng đã chờ hắn ở cửa, cố ý liếc mắt một cái trên tay nàng cũng không có vòng tay kia.
Nàng đã biết điều đó.
"Trẫm tự tới, nàng không cần gọi người đến chuyển lời."
"Bởi vì...." Như Ý dừng lại hai giây, đảo mắt nói: "Làm như vậy thần thiếp mới cảm thấy có chút thành tựu."
Hoàng thượng bị lời nói của nàng chọc cười: "Hôm nay nàng đến thỉnh an hoàng ngạch nương? Nàng còn cầu xin hoàng ngạch nương ban danh Như Ý."
"Đúng vậy, hoàng thượng cảm thấy thế nào?" Như Ý kiễng chân lên, giống như một tiểu nữ nhi.
Hoàng thượng nhìn nàng khổ sở như vậy, cúi người ôm lấy nàng, vừa đi vừa nói: "Đương nhiên là tốt."
Như Ý tựa vào trong lòng hắn, mặt ửng hồng, khó giấu nụ cười.

Thẳng cho đến khi hoàng thượng đi đến bên giường muốn buông nàng xuống, nàng vẫn ôm chặt cổ hắn không muốn.


Hoàng thượng ngẩng đầu, cách nàng gần như vậy, nhìn dáng vẻ của nàng hỏi: "Làm sao vậy, còn không buông ra?"
"Hoàng thượng chưa từng ôm thần thiếp như vậy, thần thiếp muốn giữ lại khoảnh khắc này."
Lý Ngọc và Nhị Tâm nhìn nhau cười, ra khỏi tẩm điện.
Hoàng thượng tiến lại gần hôn lên mặt nàng, hít sâu làm cho nàng cảm giác được hắn muốn làm cái gì, Như Ý đẩy hắn ra: "Hoàng thượng, chưa dùng bữa đâu."
Hoàng thượng sai người dọn bữa tối, Như Ý theo hắn ngồi xuống bàn.
"Thần thiếp biết mỗi ngày hoàng thượng đều ăn đồ ăn do cung nhân nấu, cũng không khỏi phát chán, cho nên thần thiếp liền tự mình làm cho hoàng thượng ăn." Như Ý vừa nói vừa gắp thức ăn vào bát của hắn.
"Nàng tự mình làm, trẫm sẽ ăn nhiều hơn." Hoàng thượng quay đầu nhéo mũi nàng: "Chỉ có đến chỗ nàng, mới thật sự cảm thấy thoải mái cùng an tâm."
Như Ý vui vẻ gật đầu, nghiêm túc dùng bữa.
Như Ý múc canh, nhìn hắn ăn: "Trẫm no rồi." Như Ý nhìn hắn không nói, hắn cố ý nghiêm túc nói: "Không ăn quá ba lần."
"Lãng phí thức ăn là không tốt." Như Ý nói.
Hoàng thượng buồn cười đưa tay vuốt tóc nàng: "Vậy thì ăn nhiều một chút, trẫm muốn nhìn xem nàng mập sẽ như thế nào."
Như Ý cười nói: "Nếu thần thiếp mập mạp, sẽ không lọt vào mắt của hoàng thượng."
Hoàng thượng nhìn người đáng yêu trước mắt này: "Vậy cũng rất đẹp."
"Hoàng thượng mau ăn đi!" Như Ý nhìn bộ dáng này của hắn, trong nháy mắt có chút ngượng ngùng hờn dỗi nói.
Sau bữa tối, Như Ý vẫn như thường lệ được nô tỳ hầu hạ tắm rửa, thấy hoàng thượng đang nằm trên điện đọc sách chờ nàng, bên cạnh trên có đặt rất nhiều hoa quả hắn cũng không thèm liếc mắt một cái, đừng nói đến nếm thử một chút.
Người hầu hạ lui ra ngoài, Như Ý nằm trong lòng hoàng thượng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, thản nhiên ôn nhu nói: "Hoàng thượng, thần thiếp muốn hỏi người một chuyện, cho dù câu trả lời như thế nào, thần thiếp đều nguyện ý tiếp nhận, nhưng hoàng thượng lại nói không sao.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi