NHƯ Ý TRUYỆN TRỌNG SINH VĂN CHI THANH ANH HOẰNG LỊCH


Dực Khôn cung chưa được dọn dẹp trong một khoảng thời gian, Như Ý ở lại Dưỡng Tâm điện bồi hoàng thượng phê duyệt tấu chương nửa buổi chiều.

Dùng bữa tối xong, người của Kính Sự Phòng dâng thẻ bài lên muốn hoàng thượng lật thẻ bài, Như Ý biết liền nói: "Dực Khôn cung đã dọn dẹp xong, thần thiếp trở về trước."
Hoàng thượng liếc mắt nhìn ngườ của Kính Sự Phòng, tức giận nói: "Lật cái gì! Đưa xuống cho trẫm! Đúng rồi, mấy ngày nay Tuệ phi bị bệnh, cần tĩnh dưỡng một thời gian, bỏ thẻ bài xanh của nàng ấy đi."
Người của Kính Sự Phòng sợ hãi lui xuống, hoàng thượng đứng lên kéo tay Như Ý nói: "Tức giận sao? Trẫm không lật thẻ bài."
Hoàng thượng đuổi mọi người ra ngoài, ôm nàng nói: "Nương tử thích ghen như vậy sao?"
"Ai ghen?"
"Ta nói không lật thẻ bài, nàng quên mất hôm nay ở trên xe ngựa ta nói gì sao?"

Như Ý chưa kịp trả lời, đã bị hắn đè ở dưới thân, hắn cởi bỏ y phục của nàng ném trên đất, khẩn cầu nói: "Chúng ta có một hài tử được không? Ta rất mong chờ hài tử của chúng ta."
Như Ý quay đầu cười, liền gật đầu.
Đợi đến khi kết thúc, đã là đêm khuya.

Hắn lăn lộn từ trên người nàng xuống, ôm nàng vào lòng, Như Ý hít thở, riếng hít thở đều đặn truyền vào lỗ tai hắn, hoàng thượng sờ khuôn mặt mềm mại của nàng, đầu hôn thật sâu lên trán nàng.
Như Ý khẽ mỉm cười, thanh âm mềm mại truyền đến: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, trẫm cảm thấy hôn nàng chưa đủ, nhìn nàng chưa đủ."
"Không phải thần thiếp luôn ở đây sao?"
"Tuy trẫm là thiên tử, nhưng thật sự có rất nhiều ràng buộc, có lúc cảm thấy, còn không bằng làm một dân chúng thanh nhàn tự tại khoái ý, nếu như chỉ là một dân chúng bình thường, sớm chiều bầu bạn với nàng, vậy thì tốt biết bao."
"Tuy hoàng thượng là thiên tử, nhưng cũng là người bình thường, người làm sao có thể sống do mình lựa chọn, trong lòng thần thiếp, coi hoàng thượng là phu quân của mình, nếu hoàng thượng nguyện ý, thần thiếp nguyện ý cùng hoàng thượng sống cuộc sống phu thê bình thường, tuy không ở dân gian, nhưng lại giống như phu thê ở dân gian."
Hoàng thượng nghe xong mỉm cười, ôm nàng thay đổi tư thế thoải mái, đầu chống lên vai nàng nói: "Suy cho cùng, là trẫm ủy khuất nàng.

Trẫm ngồi trên thiên hạ, tam cung lục viện, nhưng tam cung lục viện này, đều không phải là thứ trẫm muốn."
"Thần thiếp không để ý danh phận, càng không để ý người bên ngoài nhìn thế nào, thần thiếp để ý là trong lòng hoàng thượng nghĩ thế nào.

Hành động hôm qua của hoàng thượng làm cho thần thiếp cảm thấy, hoàng thượng không phải hoàng thượng trong lòng thần thiếp, chỉ là phu quân trong lòng thần thiếp.


Trong lòng thần thiếp có hoàng thượng, coi thần thiếp là thê tử của người, phu thê ân ái, con cái đầy đàn.

Cho dù có khổ sở hơn nữa, cũng không sao."
"Được, trẫm đồng ý với nàng, đều đồng ý.

Về sau, trẫm không nổi giận với nàng, sủng nàng, yêu nàng, cứ tốt đẹp như vậy, được không?"
"Thần thiếp biết hoàng thượng có rất nhiều khó xử, cũng có rất nhiều phiền lòng, nhưng có đôi khi khống chế bản thân một chút, bình tĩnh ngẫm lại, tất cả sẽ tốt hơn.

Trong lòng hoàng thượng, thần thiếp là thê tử của người, thần thiếp nhất định sẽ ở bên người, cho dù gió hay mưa, đều ở bên cạnh."
Hoàng thượng nâng mặt Như Ý nói: "Được, dù là gió hay mưa, đều không rời."

Như Ý gật đầu, tư thái tiểu nữ nhi biểu lộ trước mặt hắn.

Hoàng thượng dùng ngón tay vuốt ve mặt nàng nói: "Tiểu quỷ này, sau này trẫm nhất định yêu thương con cái của chúng ta giống như yêu nàng."
Như Ý tự mình kéo chăn che mặt, hoàng thượng đè nàng từ đầu bên kia: "Thẹn thùng sao?"
Như Ý không nói lời nào, hắn cù lét chọc ghẹo nàng, cho đến khi nàng không nhịn được mà bật cười, Như Ý nhìn hắn chậm rãi dựa vào mặt nàng, vội vàng nói: "Mệt quá, mau ngủ đi, ngày mai còn phải thượng triều."
"Hôn nàng một lúc sẽ ngủ, nếu không sẽ không ngủ được."
Như Ý cười không nói gì.
Cho đến khi hoàng thượng lăn xuống khỏi người nàng, Như Ý cảm giác rất mệt mỏi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi