NHƯ Ý TRUYỆN TRỌNG SINH VĂN CHI THANH ANH HOẰNG LỊCH


Bây giờ đã vào đông, hoa mai trong Ngự Hoa Viên nở rộ khắp rơi, từng trận tuyết rơi xuống, đè lên cánh hoa, tăng thêm không ít yên tĩnh.

Hoa mai đỏ trong Ngự Hoa Viên đua nhau khoe sắc, bạch mai thanh kỳ ngạo cốt, mười phần giống như trong tranh, hương mai lượn lờ, tăng thêm rất nhiều sức sống và hoa lệ cho Tử Cấm Thành.
Như Ý ngồi ở cửa nhìn tuyết rơi xuống bên ngoài, từng bông rơi xuống lặng yên không một tiếng động, mềm mại trên mặt đất bằng phẳng, tựa như cùng dệt nên tấm chăn trắng dày,trắng tinh không tì vết, làm cho người ta nhịn không được muốn giẫm lên.

Cách đó không xa lò sưởi đang cháy rất mạnh, ngọn lửa đỏ rực tương phản với tuyết bên ngoài, một bên đỏ rực, một bên trắng tinh.
Nàng ôm lò sưởi trong tay không buông xuống, nhìn tuyết bên ngoài xuất thần.

Ngự Hoa Viên cách Dực Khôn cung một đoạn, nhưng nàng lại loảng thoảng nghe được mùi hoa mai phảng phất bay tới.

Mùi hương kia tươi mát thoát tục, không nhiễm bụi trần, thật giống như bản thân của hoa mai, thanh kỳ cao ngạo.
Sau khi dùng bữa trưa, Như Ý nghỉ ngơi một lát, đứng dậy nhìn qua cửa sổ thấy tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, nàng liền muốn đi ra ngoài một chút, đi đến Ngự Hoa Viên xem hoa mai nở như thế nào.
Ban đầu Nhị Tâm và Tam Bảo không muốn nàng đi, tuyết vừa mới ngừng, đường không tránh khỏi trơn trượt.

Hiện giờ nàng mang thai, không giống bình thường, nếu xảy ra chuyện gì, tất cả nô tài ở Dực Khôn cung chết cũng không đền đủ tội.

Nhưng Như là người có tính tình quật cường, mặc cho ai khuyên cũng khuyên không được, Nhị Tâm cũng phải đành vội vàng đi chuẩn bị lò sưởi ấm, khoác cho Như Ý áo choàng lông ngỗng mới lấy từ Nội Vụ Phủ về, cùng Như Ý ra khỏi Dực Khôn cung.
Như Ý nhìn Tam Bảo cảm thấy buồn cười, Tam Bảo nói: "Nô tài ở phía trước dò đường cho nương nương, nương nương đi theo con đường nô tài đi qua, nếu nương nương muốn đi đâu, nói với nô tài là được." Các nô tài đều bảo vệ an toàn cho thai nhi trong bụng của Như Ý.

"Được rồi, nghe các ngươi.

Đi dạo quanh Ngự Hoa Viên, nhân tiện cũng chọn ít hoa mai cắm vào lọ hoa."
Hoa mai nở rộ rất nhiều, đầy ắp cành cây khiến cành cây sắp không chịu được, Nhị Tâm nghĩ Như Ý ngắm bạch mai, đối với mai đỏ lại hỏi rất ít, tò mò nói: "Đa số mọi người đều thích ngắm mai đỏ, nương nương lại thích ngắm mai trắng.

Mai trắng ẩn mình trong tuyết trắng, ngược lại rất khó tìm."
Như Ý cười nói: "Chính vì mai trắng ẩn mình trong tuyết trắng, nếu không phân biệt kỹ thì khó tìm được vẻ đẹp, như vậy mới làm nổi bật linh hồn của mai trắng.

Không khoe khoang, chỉ biểu hiện bản thân, chỉ giữ vững bản tâm của mình, cũng là một tâm hồn đẹp.

Làm người giống như mai trắng, mới càng độc lập tự tại.”
Nhị Tâm mỉm cười, khâm phục Như Ý từ tận đáy lòng.
A Nhược lại tiếp lời: "Nếu nói nương nương thích nhất, chính là lục mai.

Mấy năm ở Hàng Châu, nương nương thích nhất tìm lục mai cắm vào lọ hoa.

Chỉ tiếc, lục mai không nở ở Tử Cấm Thành, lục mai chỉ có thể nở rộ ở phương nam."
Như Ý nhìn hoa mai, kinh ngạc xuất thần.
Hái một ít hoa mai, nàng tùy ý đi dạo.

Thời tiết bên ngoài cũng rất lạnh, lò sưởi cầm trong tay cũng lạnh dần, liền quay người trở về tẩm cung.
Như Ý bận rộn ở trong thiện phòng một canh giờ, quay đầu nói với Tam Bảo: "Tam Bảo, đến Dưỡng Tâm điện mời hoàng thượng xử lý chính vụ xong đến Dực Khôn cung một chuyến."
Tam Bảo đáp một tiếng, liền đi về phía Dưỡng Tâm điện.
Hoàng thượng đang bận rộn chuyện trước mặt, thấy Như Ý sai người đến, cho rằng là xảy ra chuyện gì, vội vàng đến Dực Khôn cung.
Hoàng thượng đến Dực Khôn cung, nhìn nàng bình yên đứng ở cửa, mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong áo choàng, nàng mặc một bộ y phục màu tím nhạt, đứng ở nơi đó nhìn hắn, thực sự là một cảnh đẹp.
Hoàng thượng đến gần nàng, ngi thấy mùi thơm đã lâu không thấy, hắn đã không ngủ màu hương này nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng quên nhớ nhung.
Là hương vị của nước dùng canh ám hương tỏa ra.
Như Ý múc canh ám hương từ nồi sứ trắng ra, hương giờ phút này còn bốc hơi nóng.

Canh màu nâu còn có mấy cánh hoa mai bên trên.


Hoàng thượng hít một hơi thật sâu, đầu tựa lên vai nàng, ôm eo nàng, nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Mùi vị này, đã nhiều năm trẫm cũng chưa từng ngửi qua, nhưng không có năm nào trẫm không nhớ về nó."
Điều hắn nghĩ đến không phải hương vị của món canh thơm ngon, mà là nàng đích thân làm cho hắn.
Giờ phút này trong không khí lạnh lẽo, hoàng thượng nói những lời này bên tai nàng, khiến nàng có cảm giác hưởng thụ cùng quyến luyến, cũng khiến nàng an tâm.
Như Ý nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, dựa vào bên cạnh hoàng thượng.
Hoàng thượng vuốt ve tay nàng nói: "Bên ngoài lạnh, chúng ta vào trong tẩm điện đi."
Như Ý kêu Nhị Tâm đem ám hương canh vào trong, hoàng thượng nắm tay nàng đi vào trong tẩm điện.
Hắn giống như một đứa trẻ ham ăn, không quan tâm đến quy tắc "không ăn quá ba lần", liên tục uống mấy chén, lại không ngừng khen ngon.
Người mang thai sợ lạnh, sau khi dùng bữa tối, hai người cùng lên giường năm cạnh nhau.

Mặc dù đã đắp thêm chăn rất dày, nhưng nàng vẫn cảm thấy trên người rất lạnh, hoàng thượng vuốt ve bàn tay có chút lạnh của nàng, ôm thật chặt nàng vào trong lòng.
"Như Ý."
"Sao vậy?"
"Không có gì."
Hắn muốn hỏi chút chuyện gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.
Hắn rất sợ nàng nhìn thấy ám hương canh, sẽ nhớ tới rất nhiều chuyện không tốt.

Nhớ lại ước định trên tường thành, nghĩ đến trời lạnh thấu xương như vậy nàng ngủ một mình, nhớ tới khi nàng mất Vĩnh Cảnh cũng đau lòng như vậy.
Ám hương canh, là ngọt ngào nàng làm cho hắn lúc mới vào tiềm để, chỉ ăn âm hương canh do đích thân nàng làm, mỗi mùa đông khi hoa mai nở đều làm.

Nhưng cũng là sau này hắn từng làm cho nàng chua xót.

Khi đó, chính là ở trong cung, âm hương cạnh kia, hương vị không thay đổi, tâm tình lại thay đổi.
Hoàng thượng ôm nàng rất chặt, giống như muốn đem nàng hòa nhập vào sinh mệnh của hắn, giống như là sợ không gặp lại nàng một lần nữa.

Nàng cảm nhận được sự run rẩy cùng nhịp tim đập loạn nhịp
của hắn.

Nàng nhẹ giọng nói: "Hoằng Lịch ca ca....."
Như Ý còn chưa kịp phản ứng, đôi môi mềm mại của hắn đã giao hợp cùng nàng, truyền đến tình yêu nồng đậm giành cho nhau.
Sau khi kết thúc nụ hôn này, hắn sợ không tốt đến hài tử, vì vậy cũng không làm gì nữa, ôm nàng trở lại trong lòng.
"Làm sao vậy?" Như Ý bị động tác đột ngột của hắn làm cho kinh hãi một chút, nàng nằm ở trong lòng hắn, nhẹ nhàng hỏi.
"Chính là cảm thấy, cuộc sống như vậy thật tốt.

Chúng ta vẫn như vậy, được không?"
Như Ý cười gật đầu, lắng nghe nhịp đập trái tim của hắn.
Tình yêu cách trở núi và biển, núi và biển cũng có thể san lấp.
Nàng yêu chàng thiếu niên lang của mình.
Nàng là niềm vui của hắn, nhưng cũng khiến hắn nhớ nhung cả đời.
Ngoài cửa sổ bóng đêm đã tối đen dày đặc, lúc này tuyết đang bắt đầu chậm rãi rơi xuống đất.

Hoàng thượng vuốt ve mái tóc của Như Ý, nhìn nàng nhắm mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, yên tĩnh điềm đạm, hắn cười, tiếp tục ôm người hắn yêu, im lặng chìm vào giấc ngủ trong đêm tuyết,.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi