NHƯ Ý TRUYỆN TRỌNG SINH VĂN CHI THANH ANH HOẰNG LỊCH


Đợi Như Ý phản ứng lại đã có một bàn tay to nắm lấy tay nàng, lúc này nàng mới đứng vững, ổn định tinh thần, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, thì ra cũng không phải ai khác, chính là hoàng thượng.
"Nàng sao vậy, trẫm làm nàng sợ?"
"Không....!Sao đột nhiên hoàng thượng xuất hiện ở nửa đường?" Như Ý cầm lấy khăn tay, vỗ ngực, bình tĩnh lại, mở miệng hỏi.
Nhị Tâm thấy cảnh này, vội vàng lui về phía sau, đi phía sau hai người.
"Còn không phải sợ nàng đi trên đường đêm tối một mình sợ hãi sao?"
Nội tâm Như Ý thầm oán hận, rõ ràng là hắn đột nhiên xuất hiện dọa nàng, còn nói sợ nàng đi trên đường đêm tối một mình sợ hãi.
Như Ý thay đổi giọng điệu bình thường: "Thần thiếp có Nhị Tâm và các nô tài của Dực Khôn cung đi theo, sao có thể nói là một mình?"
Hắn khó nén ý cười, trả lời một câu: "Vậy thì khác."
Như Ý đánh giá thần sắc của hoàng thượng: "Hôm nay hoàng thượng nghĩ gì vậy, đột nhiên gọi thần thiếp ra đánh đàn?" Như Ý tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Một chút chuẩn bị cũng không có."
"Nàng đánh đàn tốt như vậy, hoàng ngạch nương nhất định sẽ thích nàng, trẫm là muốn mượn chuyện này này hòa hoãn quan hệ hai người sao? Hôm nay là yến tiệc giao thừa, hoàng ngạch nương sẽ không làm khó nàng trước mặt mọi người, hơn nữa nàng còn mang thai hoàng tự, hoàng ngạch nương coi trọng hoàng tự, còn nữa, trẫm tin tưởng cầm kỹ của nàng, nhất định nàng sẽ không khiến hoàng ngạch nương thất vọng."
Như Ý nghiêng đầu nhìn hoàng thượng hai lần, trong bóng đêm, đường nét khuôn mặt góc cạnh của hắn vẫn rõ ràng như trước, tràn ngập tài khí tiêu sái.


Nàng không nói gì nữa, nhiệt độ ban đêm có chút lạnh, nhiệt độ bàn tay hắn rất ấm, Như Ý liền rụt tay trong lòng bàn tay hắn, một lúc sau đã đến Dực Khôn cung.
Đợi trong điện chỉ còn lại hai người, hoàng thượng bảo nàng uống canh gừng sai người đưa vào, sờ tay nàng đã không còn lạnh như lúc trước, lúc này mới ôm Như Ý vào trong lòng.
Lúc này hai người vẫn đang duy trì tư thế đứng thẳng, Như Ý bị hắn ôm lấy, thân thể bất giác nghiêng về phía trước, sự ấm áp trong lòng hắn làm nàng quyến luyến, như Ý mở miệng hỏi: "Đêm nay là đêm giao thừa, không phải hoàng thượng phải nên đi bồi hoàng hậu nương nương sao? Sáng sớm ngày mai còn phải đi thỉnh an thái hậu."
"Đúng vậy, đêm giao thừa, càng phải là phu quân ở bên thê tử, cả nhà đoàn tụ, không phải sao?"
Như Ý thấp hơn hắn một đầu, hoàng thượng dựa cằm vào vai nàng, nhiệt độ ấm áp của hắn làm nàng an tâm.

Như Ý cười gật đầu, ôm chặt eo hắn.
"Không còn sớm, mau ngủ thôi." Như Ý vùi vào lòng hắn nói.
Hoàng thượng cúi người ôm lấy Như Ý đi lên giường, buông màn che xuống, trải chăn ra, đặt nàng vào trong chăn nói: "Thân thể nàng nặng rồi."
"Đúng vậy, đây không phải là có hài tử sao?"
Hoàng thượng sờ bụng Như Ý: "Gần năm tháng rồi."
"Ba tháng đầu hài tử rất nháo, hiện giờ ngược lại an phận một chút.

Nhưng vẫn cảm thấy trên người rất mệt mỏi.
Hoàng thượng ôm nàng vào trong lòng, ngón tay vuốt hai gò má mịn màng thanh tú của nàng, an ủi nói: "Nàng chịu khổ rồi."
"Không khổ."
"Trẫm hy vọng hài tử của chúng ta sẽ ra đời sớm."
Như Ý mỉm cười, giống như hoa đào mùa xuân, chạm vào bụng nói: "Hài tử, con có nghe thấy không, hoàng a mã của con mong con lớn lên và sinh ra trong bụng của ngạch nương."
Hoàng thượng cười cúi người xuống nói: "Nào, để trẫm nghe một chút."
Như Ý nhìn hắn nằm sấp trên bụng mình, không khỏi bật cười: "Mới năm tháng, có thể nghe ra gì chứ."

Hoàng thượng lại nói: "Có thể nghe ra được."
"Nhưng mà, cũng không gấp gáp được, đủ tháng mới được."
Hoàng thượng nằm xuống, ôm eo Như Ý nói: "Đúng vậy."
Như Ý cảm nhận được nụ hôn tinh tế bên tai, vuốt ve bàn tay vuốt ve đặt bên hông nàng, hỏi: "Phu quân muốn con trai hay con gái?"
"Nam hay nữ trẫm đều thích, miễn là nàng sinh ra."
Bốn mắt nhìn nhau, hoàng thượng vuốt ve tóc bẻn tai Như Ý, thanh âm ấm áp truyền vào tai nàng: "Nếu là hoàng tử, sẽ là quý tử đầu tiên sau khi trẫm đăng cơ.

Nếu là công chúa, vậy cũng tốt, công chúa chu đáo, rất biết quan tâm."
Như Ý nhẹ nhàng nói: "Ừm."
"Nếu nó như là hoàng tử, trẫm dạy nó cưỡi ngựa, bắn tên, để nó luyện tập kỹ năng võ thuật thật tốt, dạy nó học quán quán cổ kim, văn võ kiêm tu.

Nếu là công chúa, là nữ nhi an tĩnh một chút, nhất định sẽ phải học thơ, tinh thông cầm kỳ thi họa, sau này sẽ dạy cho hài tử của chúng ta."
"Được rồi." Tuy Như Ý là phi tần bình thường trong cung, nhưng cũng là nữ tử, khát vọng được phu quân yêu thương, yên lặng nghe hắn nói, ngữ khí chậm rãi ôn nhu này, khiến nàng cảm thấy năm tháng yên tĩnh, di chuyển thân thể tiến gần vào lòng hắn, thanh âm mềm mại mềm mại truyền vào tai hắn: "Thật tốt."
Nương theo ánh đèn yếu ớt, hắn cúi đầu nhìn nàng trong lòng, đáng yêu như vậy khiến, cho dù nàng làm thê tử, sắp làm ngạch nương, vẫn giữ lại một phần hồn nhiên cùng bướng bỉnh khi còn trẻ.


Nhiều hơn là lưu luyến với phu quân của mình.

Ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ, cúi đầu nhanh chóng hạ xuống nụ hôn nặng nề lên môi nàng, Như Ý cảm thấy lồng ngực ớn lạnh, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đẩy hắn ra.
Hoàng thượng buông nàng ra, qua vài giây, đè nén cảm xúc của mình, mặc dù hắn động tình với nàng, nhưng có đôi khi có một số việc chính là không làm được.

Hắn bình tĩnh lại, biết rất rõ điều này.

Như Ý túm lấy ống tay áo của hắn, lúc này hoàng thượng mới hồi phục lại tinh thần, vuốt ve mái tóc có chút hơi lộn xộn của nàng: "Hả?"
"Được rồi, đừng nháo." Tiếp theo Như Ý tiến lên hôn gò má hắn, dường như là an ủi hoặc bồi thường.
"Trẫm biết rồi, đi ngủ thôi." Hoàng thượng ôm Như Ý, chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng đêm nay rất sáng, chiếu lên sân của Dực Khôn cung, một mảnh sân trở nên sáng rực..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi