NHƯ Ý TRUYỆN TRỌNG SINH VĂN CHI THANH ANH HOẰNG LỊCH


Sau Tết Nguyên đán, thời tiết bắt đầu trở nên ấm áp, mọi người cũng cởi bỏ y phục mùa đông dày dặn, thay y phục mùa xuân nhẹ nhàng hơn.
Như Ý ở trong cung cảm thấy buồn bực, gọi Nhị Tâm và Tam Bảo cùng đi theo đến Ngự Hoa Viên.

Dương xuân tam nguyệt, chính là chim chích bay, xuân đến Kinh Minh.

Một khung cảnh hoa lệ hiện ra trước mắt.

Những bông hoa nở rộ đầy cây, có mấy con chim nhỏ bay qua bay lại, phát ra tiếng kêu thanh thúy dễ nghe.
Như Ý đi một lát, nghỉ chân ở đình, Tam Bảo đi đến dưới gốc cây đào hái mấy cành hoa đào đưa cho nàng xem.


Như Ý ngửi thử, lông mày giãn ra: "Mùa xuân đúng là vạn vật hồi sinh, hoa cũng rất thơm."
"Nương nương thích là tốt rồi." Tam Bảo nghe Như Ý nói như vậy, cười nói: "Nếu nương nương thích, các nô tài sẽ hái thêm cho nương nương, được không ạ?"
Như Ý suy nghĩ một chút: "Được, hoa này có thể mang cắm vào bình để ngắm, cũng có thể làm thành nước hoa.

Vậy hái nhiều một chúng để chúng ta mang về."
Lúc này Lý Ngọc theo hoàng thượng đi dạo khắp nơi, hoàng thượng ở Dưỡng Tâm điện lâu, đầu có chút choáng váng, liền đến Ngự Hoa Viên giải sầu.

Lý Ngọc đi theo bên cạnh hắn, liếc mắt một cái nhìn thấy Nhị Tâm và Tam Bảo đang đứng dưới gốc cây hái hoa, Nhị Tâm hướng phía hắn nở nụ cười, đình nghỉ chân cách đó không xa.
Lý Ngọc hiểu ý, nói với hoàng thượng: "Hoàng thượng, chúng ta đi về phía đó không? Bên đó hoa nở rộ rất nhiều."
Hoàng thượng đi theo lời nói của Lý Ngọc, thêm vài bước, tầm mắt xuyên qua những cành hoa trùng điệp, cuối cùng dừng lại trên người nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt thêu hoa hợp hoan.

Như Ý ngồi ngay ngắn, hai tay để trên đùi, cũng không để ý đến sự xuất hiện của hắn.

Hắn đến gần một chút, nàng mới thấy rõ diện mạo của hắn, uy nghiêm tuấn tú như vậy, ngoại trừ hắn cũng sẽ không có người khác.
Nàng còn chưa kịp mở miệng, hắn đã ý bảo nàng không cần đứng dậy: "Hôm nay nửa ngày ở Dưỡng Tâm điện cũng cảm thấy buồn chán, nghĩ ra ngoài giải sầu, không nghĩ đúng lúc gặp nàng ở Ngự Hoa Viên."
Như Ý kéo hắn ngồi xuống: "Thần thiếp ở trong cung cũng cảm thấy buồn chán, nghĩ đến ra ngoài đi dạo hít thở không khí."
"Nói như vậy, chúng ta nhất định là tâm ý tương thông." Hoàng thượng vuốt ve bụng đã nhô lên rõ ràng của nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Hài tử có náo loạn hay không?"
"Hôm nay lúc ngủ trưa còn không an phận.


Nghĩ đến, hoàng thượng cũng chán nản mất bình tĩnh như vậy."
Trong lúc nói chuyện, Nhị Tâm và Tam Bảo đem hoa mới hái xuống đi đến gần, đóa hoa màu hồng phấn mềm mại xinh đẹp, ngón tay nàng chạm qua cánh hoa kia, mềm mại tỏa hương.
Hoàng thượng nắm tay Như Ý chuẩn bị đưa nàng trở về, nàng ngồi trong đình hồi lâu, có chút hơi choáng váng, hắn nở nụ cười, ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: "Trẫm ôm nàng trở về được không?"
Như Ý vừa định gật đầu, nghĩ lại lại lắc đầu nói: "Bỏ đi, bỏ đi.

Đi tới đi lui có rất nhiều người nhìn thấy, không tốt."
"Không sao." Trong lúc nói chuyện, hắn đã cúi người ôm nàng lên, Như Ý cổ hắn, thản nhiên cười, trên mặt trở nên đỏ ửng.
Hoàng thượng cúi đầy thì thầm bên tai nàng: "Nàng yên tâm, có trẫm ôm nhất định sẽ ổn."
Như Ý nghiêng đầu lại nhìn thấy hai người Lang Hoa và Tố Luyện đi tới trước mặt, Lang Hoa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt rất khó coi, trong ánh mắt nhìn nàng, cũng đều là lạnh lùng.
Bước chân của hắn cũg không hề chậm lại, giống như trước mặt không có người, ôm nàng tiếp tục ở về Dực Khôn cung.
Cho đến khi Lang Hoa đến gần, nàng ta cúi người hành lễ nói: "Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng."
Hoàng thượng dừng lại, thản nhiên trả lời: "Hoàng hậu đứng dậy đi."
"Hoàng thượng và Nhàn phi muội muội đi đâu vậy? Nhàn phi muội muội đang có thai, phải tĩnh dưỡng thân thể thật tốt."

Như Ý động đậy vài cái ở trong lòng hắn, muốn bảo hắn buông nàng xuống, hắn tựa hồ cảm nhận được ý tứ của nàng, ngược lại càng ôm chặt nàng, không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Thân thể Nhàn phi không tốt, hoàng hậu có lòng rồi."
Nói xong, hoàng thượng ôm Như Ý đi về phía trước.
Lang Hoa đứng yên, lực nắm tay Tố Luyện cũng lớn hơn, hít một hơi khí lạnh, lúc này nàng ta mới chậm rãi buông tay Tố Luyện ra: "Hoàng thượng thích cô ta như vậy sao?"
"Hiện giờ Nhàn phi đang mang thai hoàng tự, nương nương không cần so đo với cô ta, hơn nữa hoàng thượng cũng nói thân thể cô ta không tốt, mới chiếu cố nhiều hơn.

Nương nương đừng nghĩ nhiều, chúng ta còn muốn đi An Hoa điện dâng hương, mau đi thôi, đừng trì hoãn canh giờ."
Ánh nắng mặt trời chiếu vào bức tường đỏ của Tử Cấm Thành, tạo nên một mảnh loang lổ.

Hai bóng người, ngược chiều nhau, dần đi xa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi