NHƯ Ý XUÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi gặp vấp váp ở chỗ Thịnh Lăng hầu, Liễu Thị quay về phòng hất hết chén trà trên bàn xuống đất. Bộ dạng và hành động đó giống hệt với Thịnh Thần Hy ban sáng, không hổ là hai mẹ con, khác một trời một vực với dáng vẻ dịu dàng khi ở trước mặt Thịnh Lăng hầu.

“Đi tra xem, tại sao hầu gia bỗng nhiên đến tiểu viện của Hy nhi.”

Hai khắc sau, Vương ma ma trở về.

“Nghe nói Đại cô nương đến thư phòng, sau khi cô nương đi thì hầu gia gọi Tam thiếu gia đến, sau đó thì hầu gia đến tiểu viện của Nhị cô nương.”

Liễu Thị nhìn Vương ma ma.

Vương ma ma nói tiếp: “Nghe người của thư phòng nói là Tam thiếu gia nói với hầu gia chuyện của Nhị cô nương.”

Liễu Thị siết chặt nắm đấm rồi nện mạnh xuống bàn, cắn răng thầm mắng: “Sao ta lại sinh ra cái thằng ngu xuẩn thế chứ!”

Mắng xong, lại nói: “Không đúng, chuyện này chắc chắn có liên quan tới Đại cô nương, bà sai người đi tra kĩ lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Hầu phủ to như thế, nhưng gần như đã bị Liễu Thị nắm trong lòng bàn tay, vì thế, chẳng mất bao lâu, Liễu Thị đã biết rõ ngọn nguồn.

Không ngờ đôi nhi nữ này của bà đều bị Thịnh Lộ tính kế.

Liễu Thị híp mắt, nói: “Quả nhiên là mánh lới hay, là ta đã quá xem thường vị Đại cô nương này của chúng ta rồi.”

Vương ma ma nói: “Mấy năm nay hành động của Đại cô nương quả thật đã không còn giống như trước đây nữa.”

Khuôn mặt của Liễu Thị lộ ra vẻ nham hiểm.

Vương ma ma nói: “Nhưng phu nhân cũng không cần quá lo lắng, nàng ta bệnh tật đã nhiều năm, sắc mặt trông rất kém, có lẽ cũng chả sống nổi mấy năm nữa đâu. Có toan tính nhiều thì cũng có ích gì chứ?”

Những lời này đã nói lên nỗi lòng của Liễu Thị: Đúng thế, nàng ta là một người ốm yếu đoản mệnh giống hệt nương của nàng ta. Tiếc là nàng ta chưa chết, bà thật sự không muốn Đại cô nương này làm chướng mắt mình thêm nữa.

“Thế tử Thừa Ân hầu sắp đến chưa?”

Thế tử phủ Thừa Ân tên là Tạ Uân và hắn cũng chính là người được định hôn với Thịnh Lộ Yên.

Vương ma ma nói: “Lần trước nô tỳ nghe người trong phủ Thừa Ân nói, ngày mười sáu tháng sau là ngày đại thọ của lão phu nhân, đến lúc đó thế tử nhất định sẽ trở về.

Liễu Thị gật đầu.

Ban đầu phủ Thừa Ân rất hài lòng với mối hôn sự này, chỉ tiếc rằng mấy năm qua sức khỏe của Thịnh Lộ Yên ngày càng sa sút. Vì thế, bên ngoài truyền tai nhau rằng, phủ Thừa Ân có ý định hủy đi mối hôn sự này. Tiếc là Thừa Ân hầu thế tử chỉ chung tình với Thịnh Lộ Yên, và hầu gia cũng rất vừa lòng với người con dâu này.

Liễu Thị nghĩ, một mối hôn sự tốt như thế đương nhiên không thể bị hủy được. Ban đầu mối hôn sự này được định ra nhằm củng cố thế lực của hai phủ. Mà đã là củng cố thế lực thì người gả qua là Đại cô nương hay Nhị cô nương gả cũng có khác gì nhau đâu? Nếu Đại cô nương đã không được, vậy thì cứ để nữ nhi của bà gả vào phủ Thừa Ân đi.

“Ta nhớ rằng mấy ngày trước mẫu thân từng nói muốn quay về phủ Bình Nam một chuyến, phải không?”

“Đúng ạ, cháu trai bên ngoại của lão phu nhân chuẩn bị thành thân nên ngài ấy muốn quay về tham dự.”

Liễu Thị sũy nghĩ một lát, nói: “Giờ ta viết cho mẫu thân một phong thư, mai ngươi đưa đến phủ cho mẫu thân.”

“Vâng ạ.”

———–

Thịnh Thần Hy bị nhốt trong từ đường, cho dù có được thả ra cũng sẽ bị Thịnh Lăng hầu cấm túc mười ngày.

Nhơf thế mà lỗ tai của Thịnh Lộ Yên cuối cùng cũng được yên tĩnh mấy ngày.

Hôm nay, Tôn ma ma từ bên ngoài về với khuôn mặt nghiêm túc.

“Cô nương, không ổn rồi.”

Thịnh Lộ Yên nghĩ đến những chuyện mà gần đây nàng bảo Tôn ma ma đi dò la nên lập tức nhíu mày.

Tôn ma ma khẽ nói: “Nghe nói nửa tháng trước Trương ngự sử đã từ phủ Bình Nam về kinh. Ngày về đến kinh thành, ông ấy bị người ta chặn trước cổng thành.”

Thấy vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của Tôn ma ma, Thịnh Lộ Yên bỗng nhiên nảy sinh một dự cảm xấu.

“Là ai?”

“Hầu gia.”

Dự cảm thành thật, Thịnh Lộ Yên hơi nheo mắt lại. Phải rồi, nàng đã quên mất một điều, năm đó khi Trương ngự sử làm giám quân ở trên chiến trường, chính phụ thân là người đã cứu ông ta một mạng.

Nhưng chuyện này không thể để nó chấm dứt ở đây được!

Ngày thứ hai, Thịnh Lộ Yên đến thư phòng nói bóng nói gió một phen. Nhưng phụ thân lại tỏ ra hết sức bình tĩnh như thể chuyện này chưa từng xảy ra. Ông chỉ khịt mũi khinh thường khi nhắc đến chuyện hoàng thượng phản đối chuyện chiếm đoạt ruộng đất, và trong lời nói có ý rằng hoàng thượng sẽ không thể ngăn chặn được việc này. Các thế gia quý tộc rất rắc rối phức tạp, lại còn có căn cơ vững chắc nên có rất nhiều cách để chiếm đoạt ruộng đất. Ông không dám xen vào, cũng không thể xen vào nhiều như vậy.

Đã bốn năm trôi qua, không ngờ phụ thân vẫn không nhìn rõ tình thế như vậy, ông ấy vẫn cho rằng thế gia quý tộc có thể vĩnh viễn sừng sững không đổ. Không, có lẽ phụ thân đã ngạo mạn quá lâu rồi, lâu đến mức ông không còn coi hoàng thượng ra gì nữa. Đúng vậy, quả thực các thế gia bọn họ vẫn chưa đổ, nhưng phủ Tuyên Bình hầu và phủ Giản Dực hầu đã không còn rầm rộ như trước nữa.

Mấy ngày sau, Thịnh Lộ Yên còn chưa kịp nghĩ ra cách thì Liễu Tam lang đã đến phủ Thịnh Lăng hầu. Lúc đến, hắn ta còn tặng cho hầu phủ ba xe quà đầy ắp. Vì sao hắn lại tặng chỗ quà này, chỉ cần nghĩ kĩ là biết ngay.

Tuy Thịnh Lăng hầu coi thường tiểu cữu này, nhưng vì Liễu Thị nên ông vẫn phải khoản đãi hắn ta.

Qua ba tuần rượu, Liễu Thị liếc Thịnh Lộ Yên một cái, rồi cười với Thịnh Lăng hầu: “Hầu gia, mấy ngày trước thiếp vừa nhận được một phong thư, trong thư nói phủ Bình Nam có một vị thần y chuyên trị những loại bệnh như Đại cô nương.”

Tim Thịnh Lộ Yên siết chặt.

Thịnh Lăng hầu nhìn nữa nhi, lòng  tràn ngập vui sướng, hỏi: “Thật sao?”

Liễu Tam lang nghiêm túc nói: “Phải đấy tỷ phu, tỷ tỷ quan tâm đến bệnh tình của cháu gái nên nhiều lần về nhà ngoại nhờ mẫu thần tìm danh y giúp mình. Gần đây cuối cùng đã tìm được thần y ở quê.”

Nét mặt Thịnh Lăng hầu đầy vẻ hân hoan khi biết bệnh tình của nữ nhi có hy vọng được chữa khỏi. Thứ nhất, là vì dù sao con bé cũng là nữ nhi ruột của mình. Thứ hai, ông cũng biết phủ Thừa Ân hầu có ý hủy hôn, nếu sức khỏe của trưởng nữ tốt lên thì có thể tiếp tục mối hôn sự với phủ Thừa Ân hầu.

Thịnh Lăng hầu kích động hỏi: “Vậy vị thần y kia đang ở đâu? Mau nói cho ta nghe để ta sai người mời thần y về đây.”

Liễu Tam lang và Liễu Thị nhìn nhau, rồi Liễu Tam lang nói: “Tỷ phu nói gì vậy chứ. Nếu có thể mời được thần y tới đây thì đệ đã sớm sai người đi mời hắn tới kinh thành rồi. Phụ thân gửi biết bao phong thư nhưng đều không nhận được hồi âm. Những người có y thuật cao minh đều rất có cá tính, nào có chuyện dễ mời xuống núi như vậy. Chúng ta phải tắm gội đốt hương rồi đến gặp thần y để tỏ lòng thành kính.

Từ kinh thành tới phủ Bình Nam là cả một chặng đường dài.

Thịnh Lăng hầu lưỡng lự một chút.

“Hay ngày mai thiếp lên đường cùng Đại cô nương, cũng tiện giải quyết định mối bận tâm trong lòng hầu gia bấy lâu nay.” Liễu Thị chân thành nói.

Thịnh Lăng hầu không ngờ rằng thê tử của mình lại đưa ra quyết định như vậy, đồng thời, khi thấy thê tử đối xử tốt với nữ nhi của nguyên phối, ông cảm thấy xấu hổ vì trước đây mình từng nghi ngờ thê tử. Cô nương mà ông thích đương nhiên phải mỹ lệ thiện lương rồi.

Liễu Tam lang nói: “Tỷ tỷ, hầu phủ gia nghiệp đồ sộ, sao có thể một ngày thiếu đi nữ chủ nhân là tỷ được chứ. Hơn nữa, đúng lúc biểu đệ nhà cữu cữu sẽ thành hôn vào tháng sau, nên mấy ngày nữa mẫu thân sẽ về phủ Bình Nam để ăn cỗ, đúng lúc có thể đưa cháu gái đi cùng.”

Thịnh Lăng hầu cảm động không thôi. Liễu lão phu nhân hiểu biết rộng rãi, ở trong kinh thành còn là một người có danh tiếng tốt, đối xử với đám con cháu cũng rất hòa nhã. Tuy phu nhân của ông là thứ nữ, nhưng người làm đích mẫu như bà chẳng những không hề khắt khe với nàng, mà còn đối xử vô cùng tốt. Có Liễu lão phu nhân đưa nữ nhi đi khám bệnh, ông cảm thấy vô cùng yên tâm.

Thịnh Nguyên Phong nghe mọi người bàn bạc cũng hết sức mừng rỡ, nói: “Con cũng đi, con cũng đi ạ, để con cùng Đại tỷ đi khám bệnh.”

Thoạt tiên Thịnh Lộ Yên hơi giật mình, nhưng ngay sau đó lại làm như không nghe thấy, chăm chú ăn cơm. Bây giờ nghe được những lời Thịnh Nguyên Phong nói, khuôn mặt nàng cuối cùng cũng gợn sóng, nhìn hắn nở một nụ cười.

Sau đó, nàng gắp thịt cho Thịnh Lăng hầu rồi nói: “Phụ thân, y giả tốt nhất thiên hạ này chính là mấy vị đại nhân trong Thái y viện. Nếu họ đã chữa không khỏi thì chắc hẳn người khác cũng chẳng lạc quan hơn là bao. Nữ nhi bệnh tật đã nhiều năm, đến nay con cũng đã nhận mệnh rồi nên mọi người không cần phiền lòng vì con nữa.”

Thịnh Lăng hầu cau mày, tỏ ý không thích nghe những lời này.

“Cháu gái à, cháu nói vậy là không đúng rồi, thế giới bên ngoài bao la rộng lớn, cũng không thiếu cao nhân đâu. Bệnh mà Thái y viện chữa không khỏi, không có nghĩa là người khác chữa không khỏi.” Đôi mắt hình tam giác lộn ngược của (**) Liễu Tam lang nhìn về phía Thịnh Lộ Yên với vẻ dung tục.

Thịnh Lộ Yên chịu đựng cảm giác ghê tởm, nói: “Cảm phiền Liễu lão đại nhân, Liễu lão phu nhân và Liễu đại nhân quan tâm ạ. Sống chết có số, phú quý do trời. Cháu cũng không còn nhiều thời gian để sống nữa, nên chỉ muốn dùng quãng thời gian còn lại để tận hiếu với phụ thân và mẫu thân.”

Liễu Thị nhìn Thịnh Lộ Yên tỏ vẻ không tán thành.

“Đại cô nương, con nói những lời này là sai rồi. Con khỏe mạnh thì ta cùng phụ thân con mới có thể yên tâm được. Con chữa khỏi bệnh chính là cách báo hiếu tốt nhất đối với chúng ta.”

Tiếp theo, Liễu Tam lang lại nói tiếp vài câu.

Thịnh Lộ Yên nhìn những người trước mặt có vẻ thật lòng quan tâm mình, lại nhìn vẻ mặt do dự đang im lặng suy nghĩ của phụ thân mình, cũng không nói thêm gì nữa. Vì nàng biết rằng, dù nàng có nói gì đi chăng nữa thì cũng rất khó thay đổi kết quả.

Sau khi ăn cơm xong, Thịnh Lộ Yên nói cơ thể mình không thoải mái nên về phòng trước. Nghe phụ thân nói chuyện, nàng đã nhận ra có vẻ ông đã sắp đồng ý rồi.

Trên đường trở về, Xuân Đào sốt ruột không thôi, muốn nói gì đó nhưng lại sợ bị người bên cạnh nghe thấy nên vẫn luôn không dám mở lời.

Sau khi quay về tiểu viện, Tôn ma ma đi tới. Xuân Đào kể lại cho bà nghe những chuyện đã xảy ra ở trong bữa tiệc, Tôn ma ma nghe xong vừa lo lắng vừa phẫn nộ.

“Sao hầu gia có thể hồ đồ như thế chứ! Bệnh này của cô nương là do Liễu Thị hại mà thành, thuốc cũng là lấy từ Liễu gia bọn họ tới, thế mà ông ta còn dám giao người vào tay bọn Liễu gia ấy. Nếu cô nương thật sự đi cùng bọn họ tới phủ Bình Nam thì chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.”

Thịnh Lộ Yên nhếch môi cười nhạt. Người cha này của nàng thật sự quá hồ đồ.

“Xuân Đào, mài mực.”

“Vâng thưa cô nương.”

Thịnh Lộ Yên cầm bút lông, cầm bút bằng tay trái để viết một phong thư. Trong thư kể đến những chuyện mà Liễu Tam lang đã làm, cũng có cả chuyện Trương Ngự sử đến phủ Bình Nam, cũng như những việc Thịnh Lăng hầu đã làm sau khi ông ta trở về, đồng thời nàng còn bổ sung một số bằng chứng trong thư.

Sau vài lần chịu thiệt trong tay Liễu Thị, nàng đã không còn liều lĩnh như trước nữa. Lần trước nàng không hề giao hết toàn bộ bằng chứng mà mình có cho Trương Ngự sử, vì sợ rằng chẳng may ông ta không làm được chuyện này thì phải làm sao.

“Đưa phong thư này cho Tầm Lại.”

Chưa đến bước đường cùng thì nàng cũng không muốn giao toàn bộ bằng chứng cho một nơi giết người không chớp mắt, bới không thành có như Hộ Kinh tư. Một khi có liên quan tới bọn chúng chắc chắn sẽ rước lấy một đống phiền toái. Nàng giao cho Trương Ngự sử là muốn Trương Ngự sử phơi bày trước triều đình, như thế sẽ đơn giản hơn, song chỉ tiếc là nước cờ này lại thất bại.

Tôn ma ma ngớ ra một lúc, hỏi một câu: “Cô nương thật sự muốn làm vậy ư?”

Nếu muốn chuyện này chắc chắn thành công, giao nó cho Tầm Lại là một nước cờ tốt nhất.

Thịnh Lộ Yên tỏ ra rất kiên quyết. Nàng đã không còn gì để mất thì đâu còn sợ gì nữa. Vinh quang gì đó của hầu phủ thì có liên quan gì tới nàng?

Nếu cái nhà này đã không muốn nàng sống tốt, vậy thì cứ cùng nhau chết đi.
(**) Mắt tác giác lộn ngược.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi