NHƯ Ý XUÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba ngày sau, Thịnh Lăng hầu nhanh chóng lên đường đến biên quan, gia quyến sẽ đi sau ông vài ngày, cuối cùng Thịnh Thần Hy và Thịnh Nguyên Phong đều không ở lại kinh thành.

Vì phủ Thịnh Lăng hầu là thế gia võ tướng, các đời tiên tổ đều từng ra chiến trường, nên phủ Thịnh Lăng hầu bọn họ cũng có nhà ở biên quan, dù người trong phủ Thịnh Lăng hầu đều đổ về đó hết thì vẫn có thể ở được.

Thịnh Lăng hầu ở quân doanh đánh giặc, gia quyến sẽ ở lại trong thành.

Hiện nay ‘bệnh’ của Thịnh Lộ Yên đã khỏi hẳn, nàng cũng chuẩn bị bắt đầu qua lại giữa các phủ.

Vì đây là lần xuất hiện đầu tiên xuất hiện sau phong ba của hầu phủ nên Thịnh Lộ Yên rất coi trọng, nàng cho người làm sẵn mấy bộ quần áo, rồi đánh một vài đồ trang sức thịnh hành.

Tối hôm trước, nàng thử quần áo mới làm xong trong phòng.

Một bộ nhu quần(**) màu tương phi(**), một bộ áo kép màu xanh nhạt.

(*)Ở Trung Quốc, chiếc áo vạt ngắn được gọi là nhu (襦), khi đi chung với váy sẽ được gọi là nhu quần (襦裙) – tức áo ngắn và váy. 

(*) Raw: 夹袄: Áo hai lớp. Đây là một dạng áo đơn, vạt áo dài hơn so với áo của nhu quần vì mặc trong tiết thu đông nên nó có hai lớp để giữ ấm. Thường có 2 loại áo ngắn và áo dài.

(*)Màu tương phi: Đỏ nhạt.

Bây giờ đang là cuối thu, hầu hết mọi người đều mặc quần áo tối màu hoặc sẫm màu, bộ màu tương phi kia bắt mắt nhất trong đống quần áo nên Thịnh Lộ Yên vừa thấy đã thích.

Tôn ma ma lại có cách nhìn khác.

“Phu nhân thử bộ này trước đi.” Tôn ma ma bày áo kép màu xanh nhạt ra và nói tiếp: “Thời tiết bây giờ ngày càng lạnh rồi, ngày mai phải đi lại nhiều trong hoa viên, người vẫn nên mặc ấm chút mới tốt.”

Theo bà thấy, đẹp hay không vẫn là thứ yếu, quan trọng là nó phải giữ ấm trước, không thể để phu nhân nhà mình bị lạnh cóng được.

Thịnh Lộ Yên thấy lời này vô cùng có lý, nên cũng không phản bác mà  ngoan ngoãn mặc bộ áo kép vào.

“Ừm, cái áo này không tồi, mặt vải hoa lệ, bên trên còn dùng chỉ vàng để điểm xuyết, mặc lên làm nổi bật vẻ chững chạc và quý phái của phu nhân.” Tôn ma ma hài lòng nói.

Áo màu xanh nhạt, váy bên dưới cũng thế. Cả áo cả váy đều được điểm xuyết bởi một vài hoa văn và những hoa văn này đều được thêu bằng chỉ vàng, trông vừa khí thế vừa sang trọng, có một loạn cảm giác lộng lẫy mà không mất đi vẻ khiêm nhường.

Thịnh Lộ Yên soi gương, cảm thấy Tôn ma ma nói đúng thật, mặc bộ đồ này quả thực rất sang trọng. Bình thường nàng rất ít khi mặc những bộ quần áo thế này, không ngờ mặc lên trông cũng không tệ.

Sau đó các nàng lại phối với một vài trang sức.

Đồ trang sức trang sức bằng hồng ngọc làm tăng thêm vẻ quý phái trên người nàng.

Không chỉ Tôn ma ma cảm thấy hài lòng, mà Thịnh Lộ Yên cũng hết sức ưng ý.

Những bộ đồ trước đây khiến nàng trông rất yếu đuối, nay thay đổi phong cách, trông cũng không tệ lắm, tương đối phù hợp với thân phận hiện tại của mình.

Sau khi thu dọn trang phục của ngày mai, Thịnh Lộ Yên ra sau bình phong cởi quần áo.

Khi cởi xong, nàng đang chuẩn bị thay đồ bình thường thì liếc thấy bộ đồ màu tương phi. Những thứ vừa nhìn đã thích luôn có vị trí đặc biệt trong lòng, nếu không thử thì chúng ta sẽ luôn nghĩ đến nó, và sẽ không bao giờ từ bỏ.

Đồ bình thường mặc được một nửa, Thịnh Lộ Yên dừng lại và bảo Xuân Đào cầm bộ đồ màu tương phi tới.

Nàng nghĩ, hay là thử một lần đi, thử xong có thể từ bỏ rồi.

Sau khi mặc xong xuôi, Thịnh Lộ Yên đi ra từ phía sau bình phong.

Lúc nàng bước ra, người trong phòng đều nhìn đến ngây ngẩn.

Bộ đồ này vô cùng bắt mắt, thậm chí còn bắt mắt hơn lúc đặt ở kia. Quần áo vốn đã rất đẹp, Thịnh Lộ Yên cũng rất xinh đẹp, người và váy kết hợp lại càng đẹp hơn.

Da của Thịnh Lộ Yên vốn trắng nõn, nền da cũng đẹp, nõn nà láng mịm, quần áo màu tương phi cũng rất hợp với màu da của nàng, sau khi mặc lên, quần áo như thể làm nền để làn da của Thịnh Lộ Yên bừng sáng, nước da trắng như ngọc khiến nàng hệt như bước ra từ trong tranh, khiến người ta không thể rời mắt.

“Bộ đồ này đẹp thật đấy, phu nhân mặc cái này rất đẹp!” Xuân Đào ở bên cạnh khen.

“Ôi phu nhân đẹp quá!” Những người hầu khác cũng khen tới tấp.

Thịnh Lộ Yên cười và đi về phía gương đồng, ngắm nhìn thật kĩ mình trong gương. Bộ đồ này quả thực đẹp mắt, nàng rất thích. Làn váy đung đưa theo từng bước chân của nàng, khiến người ta không thể rời mắt.

Tuy nhiên, thứ hoàn mỹ đến đâu cũng luôn có khuyết điểm. Thứ không hoàn mỹ của bộ đồ này là, nó có vài chỗ không vừa người lắm.

Thịnh Lộ Yên cúi đầu nhìn bộ đồ trên người mình. Nàng không biết do gần đây mình béo lên hay do bộ đồ này hơi nhỏ.

Chỉ có điều, tuy không vừa người lắm, nhưng bởi một chút không vừa người này mà đôi gò tròn trịa trước ngực nàng càng lộ rõ hơn, vả lại, bộ đồ còn làm hiện ra vòng eo mảnh khảnh cùng thân hình cân đối của nàng.

“Phu nhân vẫn nên mặc bộ màu xanh nhạt kia thôi.” Tôn ma ma đứng cạnh nói.

“Hả? Tại sao ạ? Ma ma cảm thấy bộ đồ này không đẹp ư? ” Thịnh Lộ Yên hỏi.

“Giờ trời lạnh rồi, bên ngoài còn có gió Bắc thổi, e rằng ngày mai sẽ càng lạnh hơn, bộ đồ này hơi mỏng.” Tôn ma ma nói. Hơn nữa, bà cũng cảm thấy bộ đồ này không trang trọng bằng bộ vừa nãy.

Thịnh Lộ Yên nhìn gương đồng và nói: “Cùng lắm thì con mặc thêm một bộ quần áo bên trong nữa là được.”

Mặc dù bộ đồ này không vừa vặn lắm, nhưng nàng thật sự rất thích nó.

Người nào chẳng có lòng yêu cái đẹp, dẫu có là người thông tuệ hiểu chuyện như Thịnh Lộ Yên thì lúc này cũng bị bộ đồ này hấp dẫn.

Thịnh Lộ Yên thấy Tôn ma ma đang do dự thì nói: “Ma ma tốt của con à, ngày mai cứ mặc bộ này đi, trước đây con hiếm khi mặc đồ màu sáng như thế này. Chỉ mặc lần này thôi ạ, chắc chắn sẽ không bị nhiễm phong hàn đâu.”

Khi trước nàng luôn diễn vai bệnh nhân, nên phải trang điểm nhạt, mặc quần áo đơn giản, nhìn trông rất yếu ớt. Nhưng trên thực tế, nàng khá thích những quần áo có màu sắc rực rỡ. Nhìn kiểu quần áo có màu sắc tươi đẹp này khiến nàng cảm thấy rất vui.

Tôn ma ma nghĩ cũng đúng, cùng lắm thì mặc thêm vài lớp quần áo nữa. Phu nhân còn trẻ tuổi, không cần phải ăn mặc quá trang trọng, chỉ cần phu nhân vui vẻ là được. Phu nhân nhà bà có vẻ ngoài xinh đẹp như thế, phải mặc đẹp hơn một chút, để người ta còn ngưỡng mộ.

Nhìn dáng người thướt tha của phu nhân nhà mình, bà nghĩ thầm, không biết đại nhân sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy bộ đồ này của phu nhân, có cho phu nhân nhà bà mặc ra ngoài hay không. Ngày thường bà đã thấy đại nhân nhìn phu nhân bằng ánh mắt cực kỳ nóng bỏng rồi, nếu thấy phu nhân ăn mặc như này chắc đại nhân nhìn đơ luôn quá.

Tuy nhiên, đại nhân nghĩ thế nào không quan trọng, chỉ cần phu nhân nhà bà vui vẻ là được.

“Được, chúng ta lại tìm vài trang sức khác để phối hợp.” Tôn ma ma lập tức sửa lời.

Sau đó, vài người cùng nhau bàn luận xem ngày mai nên phối với trang sức gì mới đẹp.

Xuân Đào cùng vài tiểu nha hoàn cảm thấy hồng ngọc và chuỗi san hô là đẹp nhất, Tôn ma ma cảm thấy trang sức bằng vàng đẹp nhất, còn Thịnh Lộ Yên lại cho rằng ngọc nguyên chất là đẹp nhất. Quần áo đã rất bắt mắt rồi, nếu phối với những màu đậm thì sẽ không đẹp nữa, càng đơn giản thanh tân thì càng đẹp.

Đợi khi cài trang sức lên, Thịnh Lộ Yên lại ngắm mình trong gương đồng đặt cạnh, càng nhìn càng hài lòng.

Đang mải nhìn, bỗng nhiên nàng phát hiện trong gương đồng xuất hiện thêm một người, nàng vội quay đầu nhìn qua.

“Phu quân, ngài về rồi à~”

Tầm Lại vừa mở cửa đã nhìn thấy người nọ đang đứng trước gương đồng. Bây giờ bên ngoài đã bốn bề đen kịt, đây chính là màu sáng duy nhất, vừa nhìn đã thu hút ánh mắt của người ta và cũng thật khó để mọi người không chú ý đến. Trong phòng thắp rất nhiều nến, mặc dù đã là đêm khuya nhưng trong phòng vẫn sáng trưng. Thế nhưng, rực rỡ nhất vẫn là nữ tử đang mỉm cười với hắn lúc này.

Nàng như là tia sáng rọi về phía hắn, cũng giống như đóa mẫu đơn diễm lệ nhất trong vườn hoa, nàng xinh tươi, làm rung động lòng người.

Tầm Lại bước về phía tia sáng, bước chân không kìm được mà nhanh hơn mọi ngày.

“Ta mặc bộ này có đẹp không?” Thịnh Lộ Yên nhìn người đang đến gần mình và hỏi.

Nói xong, nàng xoay một vòng trước mặt Tầm Lại.

Cố phán sinh tư, phiên nhược kinh hồng.

(*) Câu thành ngữ, ngụ ý là “Một cái liếc mắt lúc quay đầu đã thấy được vẻ tuyệt sắc, nhanh như liễu thoáng qua.”

Tuy quần áo đẹp, nhưng người càng tươi sáng hơn.

Ánh mắt của Tầm Lại dừng lại ở nơi nào đó, yết hầu hơi động, nói: “Đẹp lắm.”

“Thế ngày mai ta mặt bộ này đi phủ Giản Dực hầu được không?”

Nàng vừa dứt lời, ánh mắt của Tầm Lại đã trở nên trấn tĩnh hơn.

“Hử? Thế nào?” Thịnh Lộ Yên hỏi lại lần nữa: “Lẽ nào ngài không thấy nó rất đẹp sao?”

Nói rồi, nàng lại xoay trước mặt Tầm Lại một vòng nữa.

Không biết có phải do xoay quá nhiều vòng hay không mà trong phút lơ đễnh, chân của Thịnh Lộ Yên bỗng chốc bị khuỵu, cả người ngã sang một bên. Vì nàng có chút công phu, nên không đến nỗi ngã nhào ra đất.

Tuy nhiên, nàng lại ngã vào một vòng tay còn mang theo hơi lạnh.

“Đa tạ phu quân.” Thịnh Lộ Yên tươi cười nói lời cảm ơn. Nói xong thì toan đứng đậy. Thế nhưng, ngay sau đó, cánh tay đặt trên eo nàng bắt đầu siết chặt lại, cả người nàng bị bế lên.

Thịnh Lộ Yên hô lên một tiếng hoảng hốt, giơ tay vòng qua cổ Tầm Lại, hỏi: “Ngài định làm gì?”

Tiếp đó, Tầm Lại dùng hành động để tỏ rõ hắn muốn làm gì.

Xuân tiêu khổ đoản, cập thời thì hàng lạc.

(Buồn bực đêm xuân ngắn quá; đã gặp dịp thì hãy tận hưởng thú vui trước mắt.)

Đẹp thì đẹp thật đó.

Chẳng qua là, đẹp một cách quá đáng.

Thịnh Lộ Yên cũng hết sức hưởng thụ loại việc này, nên cũng không từ chối. Hôm nay nàng mặc đẹp, Tầm Lại bị nàng hấp dẫn âu cũng là chuyện thường. Nhưng hôm nay là một ngoại lệ. Bởi trên người nàng vẫn còn mặc quần áo đẹp, không thể làm hỏng nó được.

“Từ….từ từ đã, để ta…..để ta cởi đồ đã.” Thịnh Lộ Yên vừa thở hổn hển, vừa nói ngắt quãng.

Mặt Tầm Lại ửng hồng, lẩm bẩm: “Vi phu cởi giúp nàng.”

Nói rồi, hắn cởi quần áo của Thịnh Lộ Yên ra. Động tác khá thành thạo và nhanh chóng, có vẻ đã gấp không thể đợi được nữa.

Thịnh Lộ Yên nhớ rằng bộ đồ này không dễ mặc, vừa nãy có tận mấy người giúp nàng mặc lận, mặc hồi lầu mới xong, sao giờ Tầm Lại cởi cho nàng nhanh như vậy?! Chẳng lẽ không dễ mặc nhưng dễ cởi ư? Thế thì đây đúng là một việc cực tốt.

Không có quần áo bó sát, nàng đưa tay vòng qua cổ Tầm Lại và đáp lại hắn.

Đợi khi kết thúc, hai người cùng nhau vào phòng tắm, lại lăn lội ở bên trong một lát mới ra.

Lúc ra, tuy tinh thần Thịnh Lộ Yên rất dễ chịu, nhưng cơ thể giống như sắp mềm thành ghềnh nước, toàn thân không thể cựa quậy được mà phải dựa vào người của Tầm Lại.

Tuy nhiên, khi nàng nhìn thấy bộ nhũ quần yêu thích của mình không biết đã bị vứt trên đất từ lúc nào, thì lập tức bừng bừng sức sống.

“Sao lại rơi trên đất thế này, ngài mau nhặt nó lên đi.” Ngày mai nàng còn phải mặc đấy.

Nghe nàng nói vậy, động tác của Tầm Lại hơi chững lại, rồi đặt Thịnh Lộ Yên lên giường trước.

“Ngài mau nhặt nó lên đi.” Thịnh Lộ Yên lặp lại lần nữa.

Tầm Lại quay người nhặt quần áo lên, khi trông thấy dấu vết trên quần áo thì ho nhẹ một tiếng và nói:”Khụ, có lẽ ngày mai phu nhân phải đổi bộ khác thôi.”

Lúc đầu Thịnh Lộ Yên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đợi khi nàng cúi đầu nhìn kĩ quần áo trong tay Tầm Lại thì lập tức hiểu ra. Bên trên có một dấu vết quen thuộc, cùng với, một cái lỗ bị xé toạc.

Không ngờ hắn lại xé nát quần áo của nàng!

Tên quỷ háo sắc!

Nàng khó khắn lắm mới làm được một bộ quần áo khiến nàng yêu thích như thế, ngày mai còn muốn mặc, vậy mà hắn lại làm hỏng của nàng.

Đúng là làm nàng tức chết mà.

“Vậy mà ngài lại xé rách bộ quần áo mới mà ngày mai ta muốn mặc đi!”

Thịnh Lộ Yên cầm chiếc gối bên đặt cạnh tay mình ném vào người Tầm Lại.

Tầm Lại nghĩ bụng, hắn nhớ lúc đó phu nhân cũng có phần mà. Song, việc này hắn cũng đuối lý, hắn không trốn không né, đón lấy cái gối và đặt nó xuống giường.

Thịnh Lộ Yên tức đến nỗi đấm Tầm Lại vài cái.

Chỉ tiếc giờ này nàng không còn sức nữa, tuy muốn phát cáu, nhưng nắm đấm lại mềm như bông, đấm thế nào cũng giống như đang ve vãn. Đấm mấy cái  chẳng những không hả giận, ngược lại còn càng tức hơn. Nàng tức đến độ không thèm để ý tới Tầm Lại nữa, nằm quay sang một bên.

Tầm Lại là người không giỏi nói chuyện, dỗ Thịnh Lộ Yên hồi lâu mà vẫn không xong.

Thịnh Lộ Yên nghĩ, nàng phải cho hắn hiểu rằng, chiến bào của nữ nhân không thể chạm bừa!








(**) Áo kép màu xanh nhạt.







(**) Nhu quần thời Đường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi