NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 103: Truyền tin lệnh
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ba ngày trước, Nhất Minh cùng Mộ Dung Thiên có một trận uống say bí tỉ, nhưng để Mộ Dung Thiên không ngờ là, Nhất Minh hắn không hề có dấu hiệu say gì cả, uống hết sạch cả rượu trong khách điếm mà cũng chỉ có Mộ Dung Thiên là cảm giác bay bay mà thôi.

Điều này khiến Mộ Dung Thiên vui vẻ cực kỳ, hắn không ngờ tới, thiếu niên mình mới quen không bao lâu, lại hảo tửu lượng đến như vậy.

“Nhất Minh đệ, hảo tửu lượng! Hahahaha.

” Mộ Dung Thiên nhìn lấy thiếu niên trước mắt cười to một trận, nói.

Nhất Minh sắc mặt như thường, khoác khoác tay nói: “Đâu có, đâu có… Đệ thể chất đặc thù, cho nên miễn nhiễm với rượu, Mộ Dung huynh đây mới thật là hảo tửu lượng, khiến đệ bái phục không thôi, nếu như đệ không đoán lầm mà nói, với tửu lượng của huynh, trên thế giới này phải xếp trong mười hạng đầu, hahahaha.


“Đệ nói quá lời, bản thân ta đúng thật là yêu thích rượu, nhưng nếu nói trong mười hạng đầu mà nói, thật quá đề cao chính ta, trên thế giới này, ta không biết có bao nhiêu lão yêu quái sống ngàn năm còn yêu thích rượu hơn ta đâu, cho nên, lời này đệ có thể nói với ta, nhưng không được nói ra ngoài đâu a, nếu không, ta sẽ bị người dùng rượu cho dìm chết mất, hắc hắc hắc.

” Mộ Dung Thiên hai mặt ửng đỏ, hai mí mắt dường như muốn sụp, cười nói.

“Hahaha, người nào có bản lĩnh dữ lắm mới có thể dùng rượu dìm chết huynh a, huynh yên tâm, nếu huynh có bị người cho dùng rượu dìm chết, đệ đảm bảo sẽ nhặt xác cho huynh.

” Nhất Minh cười ha hả, nói.

“Được, có lời này của đệ, ta uống rượu sẽ không hề cố kỵ nữa, tới tới tới, chủ quán, cho thêm mười vò nữ nhi hồng cùng hai cô gái đẹp!” Mộ Dung Thiên quay mặt ra ngoài gian phòng, hô lớn một tiếng, lập tức làm kinh động không ít người bên ngoài, nhưng không có ai bực tức cái gì.

“Được, đến ngay!” một thanh âm tiểu nhị từ bên ngoài truyền đến.

“Lần trước đệ còn chưa có cơ hội cảm tạ Mộ Dung huynh đã ra tay tương trợ, nếu không, đệ hẳn phải bị đám người kia cho lột mất.


” Nhất Minh đứng lên hướng về phía Mộ Dung Thiên thi lễ một cái, nói.

Mộ Dung Thiên khoác khoác tay: “uầy, không có việc gì, tiện tay mà thôi, lại nói, chúng ta chẳng phải là huynh đệ sao, còn lễ nghi làm cái gì không biết.

Chưa nói tới, lần đó ta còn phải cảm tạ đệ mới đúng.


Nhất Minh nghe vậy liền hiểu ra cái gì, từ từ ngồi xuống ghế tiếp tục lắng nghe.

“Lần trước ở lôi đài, đệ thành công vượt cấp khiêu chiến khiến cho lôi đài chúc phúc, ta từ đó nhận được không ít chỗ tốt, cho nên mới có thể bước ra một bước này sớm như vậy, nếu không, ta muốn bước ra một bước này, quả thật không đơn giản.

” Mộ Dung Thiên nâng chén rượu trong tay hớp một cái, nói.

“Thì ra là vậy, vậy hôm nay chúng ta được xem là song hỷ lâm môn, hahaha, cạn!” Nhất Minh vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, sảng khoái cười một cái, một hơi uống sạch rượu trên bàn.

Mộ Dung Thiên nhìn thấy rượu không còn, liền định quay người sang đốc thúc một tiếng thì có thanh âm từ bên ngoài truyền vào.

“Rượu đến rồi đây…”
“Khách quan, rượu của ngài, còn gái đẹp thì thứ lỗi bản điếm không có!” tiểu nhị gãi gãi đầu, nói.

Nghe vậy, Nhất Minh cười ha ha ném cho tiểu nhị hai khối linh thạch, nói: “Không có việc gì, chỉ là đùa ngươi chút thôi, ngươi lui xuống trước đi.


“Tốt, vậy tiểu nhân xin cáo lui, hai vị có gì cần cứ việc hô lên, tiểu nhân sẽ lập tức đi làm ngay…” nói, tiểu nhị lập tức quay người rời đi.


“Mộ Dung huynh sắp tới có dự định gì không?” Nhất Minh một tay rót rượu, hỏi.

“Bản thân ta lang bạc lâu nay tự do tự tại quen rồi, cho nên, cũng không có dự định gì, có lẽ ta sẽ xem một chút phù chiếu kiếm thêm một ít tài nguyên tu luyện, còn đệ, sắp tới dự định thế nào?”
Mộ Dung Thiên nhìn cánh tay phải bị mất của Nhất Minh, thanh âm đạm mạc, nói.

Nhất Minh thấy được ánh mắt của Mộ Dung Thiên trong lòng âm thầm vui vẻ!
“Mộ Dung huynh yên tâm, cánh tay này đệ sẽ đích thân đòi lại, mặc dù hiện tại đệ có chút không thích ứng nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc tu hành của đệ.

” Nhất Minh liền biết Mộ Dung Thiên đây là muốn giúp mình báo thù, nhưng thù của bản thân làm sao có thể để người khác giúp mình báo cho được.

Mất một cánh tay đối với tu sĩ mà nói liền sẽ hao tổn rất nhiều, khiến tự thân chiến lực bị suy giảm it nhất là ba thành lực lượng, nhưng đối với Nhất Minh mà nói, hắn bản thân lực lượng đã hoàn toàn siêu việt cửu trọng võ giả, mất một cánh tay cũng không ảnh hưởng tự thân phát lực bao nhiêu.

Lại nói, bản thân Nhất Minh chưa bao giờ coi chuyện mất một cánh tay là to tác, hắn biết được tu sĩ sau này có thể gãy chi trùng sinh trở lại, nhưng lại không biết đến cảnh giới nào mới có thể làm được a?
Thôi, một tay thì một tay, bản thân sau này sẽ không còn linh hoạt như trước nữa mà thôi, chỉ cần bản thân đủ cường đại, quản ngươi một tay hay hai tay, cường giả giết người chỉ cần một ý niệm là đủ!
Mộ Dung Thiên nghe vậy thật sâu nhìn vào Nhất Minh một cái, sau đó gật gật đầu: “Nếu đệ đã quyết định như vậy, thì ta cũng không có ý kiến cái gì, lần này Lưu gia và Thiết gia đều đã nổi lên mặt nước, bọn hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đệ, đệ phải cẩn thận một chút, hai nhà này không phải hiện tại đệ có thể trêu chọc vào, khi nào bản thân đủ cường đại, hãy tính tới việc trả thù hai nhà này.


“Đệ biết rồi, huynh nói người của Thiết gia cũng có tham gia vào trận chiến vừa rồi?”
Nhất Minh thần sắc nghi hoặc, hỏi.

“Đệ không biết?, À… bọn hắn chính là tên sử dụng song hoàn bị đệ chém giết đấy.

” Mộ Dung Thiên kinh ngạc một chút, rất nhanh liền khôi phục như thường, nói.


“Thì ra là bọn hắn, dựa theo lời huynh nói, Thiết gia phải chăng mạnh không kém gì Lưu gia a?.

Nếu không thì huynh cũng không khuyên ta nhất thời không cần trêu chọc đến bọn hắn.


Nhất Minh bừng tỉnh đại ngộ, một tay nâng chén rượu uống một hớp, nói.

Mộ Dung Thiên thì một hơi cạn sạch, gật gật đầu: “Đệ nói không sai, Thiết gia so với Lưu gia không hề kém nhau chút nào, cả hai gia tộc bọn họ đều có Thần cảnh cường giả tọa trấn, cho nên, đệ muốn động đến hai nhà này thì phải có thực lực trước đã, nếu không cũng chỉ là chết vô ích mà thôi.


Nhất Minh bừng tỉnh đại ngộ!
“Chẳng trách hạ nhân lại kiêu căng hống hách như vậy!”
“Hahaha, đó thì xem là cái gì, đối với thế gia mà nói, bọn họ kiêu căng hống hách đã quen, thậm chí xem mạng người như cỏ rác cũng là chuyện bình thường vô cùng, bọn họ chỉ quan tâm đệ có thực lực hay không mà thôi, nếu không có thực lực, việc bảo vệ bản thân cũng khó như lên trời chứ đừng nói bảo vệ người thân bên cạnh.

” Mộ Dung Thiên nói đến đây, nụ cười có vẻ hơi gượng gạo vô cùng, trong mắt ẩn chứa một tia thất lạc nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy.

Nhất Minh nghe được lời này cũng không biết nói gì cho phải, dường như chỉ là nghe được một lời bình thường mà thôi, nhưng Nhất Minh lại nghe ra được hàm ý bên trong câu nói kia.

“Xem ra, Mộ Dung huynh trong lòng có cố sự a, nếu không cũng sẽ không nói những lời như thế, huynh ấy không có nói ra ngoài, hiển nhiên là không muốn người khác xen vào, ta cũng không cần hỏi thêm làm gì.


“Mặc kệ như thế nào, đúng như lời Mộ Dung huynh nói, bản thân không có thực lực thì việc bảo vệ mình còn khó như lên trời, nói chi là bảo vệ người khác!”
Nghĩ đến đây, Nhất Minh thở dài một tiếng!
Không biết mẫu thân bây giờ như thế nào rồi a!
“Nhất Minh đệ có tâm sự gì sao, nếu tiện thì đệ cứ nói ra, huynh giúp được sẽ giúp đệ một tay.

” Mộ Dung Thiên nhìn thấy Nhất Minh tâm sự nặng nề không khỏi rót rượu một cái, sau đó một hơi cạn sạch.

Nhất Minh nghe vậy liền lắc lắc đầu: “Cũng không có gì, chuyện này không phải là đệ không muốn nói, thật sự là đệ nói cũng không làm được gì!”
Mộ Dung Thiên nghe vậy cũng không có tò mò thêm làm gì, nếu như muốn nói, tự khắc sẽ nói, chẳng qua chỉ là thời điểm chưa đến mà thôi.


“Được, nếu sau này đệ có cần ta giúp, cứ việc mở miệng là được, đây là khối truyền tin lệnh của ta.

” nói, Mộ Dung Thiên liền lấy ra một khối lệnh bài đưa cho Nhất Minh.

Nhất Minh nhìn lấy khối lệnh bài này không khỏi giật mình một cái!
Đây đích xác là truyền tin lệnh a!
Hắn mặc dù chưa từng thấy qua truyền tin lệnh nhưng cũng từng nghe nói qua cái này.

Đây là một khối đặc thù lệnh bài rất khó để luyện chế ra, bởi vì nó liên quan đến phù văn chi đạo và trận pháp chi đạo, đòi hỏi trận pháp sư cùng linh văn sư hợp lực luyện chế mới có thể thành công, nhưng xác suất thì mười không được một.

Hai đạo này phải nói cực kỳ khó tu luyện, tại Đông vực gần như không có người nào thuộc về hai lĩnh vực này.

Không thể không nói, chỉ có tông môn đỉnh cấp và thế gia vọng tộc mới có tư cách mua được thứ này.

Truyền tin lệnh bao gồm hai bộ phận, chính là mẫu lệnh cùng tử lệnh.

Mẫu lệnh chỉ có một khối duy nhất và được tu sĩ nhỏ máu nhận chủ, sau khi nhận chủ xong, khối mẫu lệnh thuộc riêng về tu sĩ đó, người khác muốn cướp đoạt cũng không được.

Ngược lại, tử lệnh thì không có hạn chế như vậy, chỉ có mẫu lệnh và tử lệnh mới có thể truyền tin cho nhau, giữa các tử lệnh với nhau thì không thể truyền tin qua lại.

Thật không ngờ Mộ Dung huynh lại có thể xuất ra vật này.

Cầm lấy khối truyền tin lệnh về sau, Nhất Minh trong lòng cảm thán không thôi!
Người có tiền thật tốt a!, nhưng tại sao Mộ Dung huynh lại phải làm tán tu như vậy đâu?
Nghĩ mãi mà không hiểu Nhất Minh cũng ném ý nghĩ sang một bên, lập tức thu hồi khối truyền tin lệnh vào nhẫn trữ vật, cười nói: “Đa tạ Mộ Dung huynh, nếu đã vậy thì đệ không khách khí nữa a!”
“Hahaha, được, cạn!” Mộ Dung Thiên cười ha hả, hiển nhiên là nhìn thấy Nhất Minh cũng không có câu nệ cái gì, trong lòng liền vui vẻ, sảng khoái một ngụm cạn sạch…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi