NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 105: Cái bảng đang đùa ta!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Tràn cảnh biến ảo,
Xuất hiện trước mắt Nhất Minh là một vùng không gian tối tăm vô ngần, hắn nhìn xung quanh một vòng, nhưng không hề phát hiện được có ai ở đây, tất cả tựa như một bóng đêm vô tận đồng dạng.
Hắn biết bản thân đây là bị bảng cho kéo vào vùng không gian này, cho nên cũng không có sợ hãi ý nghĩ.
Bỗng dưng,
Một đoàn ánh sáng từ trên cao rơi xuống, quang mang chớp động không ngừng dần dần lắng lại, lộ ra bên ngoài là một cái mơ hồ thân ảnh, nhìn không rõ mặt mũi thế nào.
Nhất Minh cũng không có nói cái gì, chỉ lẳng lặng đứng quan sát mọi thứ đang diễn ra xung quanh.
Thân ảnh kia đứng cách Nhất Minh không xa, phía trước, lại một đoàn ánh sáng chớp động một cái, hình thành một khu vực phát sáng duy nhất trong vùng không gian này, lộ ra thập phần bắt mắt.
Chỉ thấy,
Thân ảnh kia nhoáng một cái đã đến bên trong khu vực phát sáng, vị trí hiện tại còn để lại một đạo tàng ảnh vẫn chưa hề tan biến.
Nhìn tất cả một màn này, Nhất Minh liền biết đây là có chuyện gì xảy ra.
Hẳn là yêu cầu mình cũng làm giống như đạo thân ảnh kia ah.
Nghĩ tới đây,
Nhất Minh liền thấy dường như cũng không có cái gì khó a, nếu chỉ là vận dụng Quỳ Hoa Trục Nhật để di hình như vậy, thì làm sao làm khó được hắn.
Nhất Minh nhìn lấy khu vực phát sáng kia, toàn thân tập trung tinh thần, Quỳ Hoa Trục Nhật thi triển mà ra, thân hình thoáng một cái đã biến mất tại chỗ, ngay tại nguyên địa chỉ còn một đạo tàng ảnh đứng ngây ngô ở đó.
Thân hình Nhất Minh bỗng dưng hiện ra ở cách đó năm trượng khoảng cách, hắn đưa mắt nhìn lại, hiển nhiên là chỉ mới đạt được một nửa quãng đường mà thôi!
Điều này khiến Nhất Minh không khỏi nhíu mày một cái.

Không đúng a!
Không lẽ ta đoán sai sao?
Chẳng lẽ không phải là đạt được mười trượng hay sao?
Nhất Minh nghi hoặc vô cùng.
Nhưng rất nhanh, thân hình của hắn bị một cỗ lực lượng vô hình na di đến vị trí ban đầu.
Nhìn lấy một màn này, Nhất Minh liền ngây người!
"Con mẹ nó! Không phải đây là cần luyện tập chứ?"
Nhất Minh bất đắc dĩ vô cùng, hắn không biết đây là có chuyện gì.
Ban đầu, hắn một lượt dùng 200 linh điểm, định tăng Quỳ Hoa Trục Nhật đạt tới một thành lực lượng, cứ tưởng là bảng sẽ trợ giúp hắn tăng lên sức mạnh, không ngờ là bị kéo đến nơi này, còn bắt bản thân tự luyện tập nữa chứ!
Biết như thế hắn chỉ tăng lên 6% là được, ít ra còn khó khả năng sớm hoàn thành.
Bây giờ hắn tăng một lúc đến 10% thì không biết đến ngày tháng nào mới có thể đạt thành!
Phải biết, thân thể của hắn hiện vẫn đang ở trong gian phòng khách điếm, nếu như có người gây bất lợi cho hắn mà nói, phải chăng hắn sẽ qua đời tại chỗ không a!
Đây cũng là điều mà Nhất Minh lo lắng không thôi, hắn ở trong vùng không gian này không biết làm sao rời đi, có lẽ, chỉ có thể đạt thành mười trượng mới rời đi được a!
Thở dài một cái,
Nhất Minh tiếp tục tập trung lực lượng tiến hành thi triển Quỳ Hoa Trục Nhật!
Theo mỗi lần hắn thi triển ra, đều có một cảm giác khác lạ.
Đúng vậy!
Cảm giác càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng đau đớn!

Tựa như nhục thân bị xé rách đồng dạng.
Quỳ Hoa Trục Nhật là môn thân pháp tiêu hao linh lực khủng nhất trong tất cả các tâm pháp mà Nhất Minh hiện có, thi triển càng nhiều, linh lực tích trữ càng thấp dần đi.
Thẳng đến một thời khắc,
Nhất Minh không còn bất kỳ một giọt linh lực nào, hắn nằm rạp xuống đất thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch không còn một chút huyết sắc nào.
"Con..

mẹ..

gì..đây! Hẳn..

hẳn là..

cái bảng..

đang..

đang đùa ta?"

Nhất Minh miệng thở hỗn hểnh tựa như con cá nằm trên bờ không ngừng hô hấp lấy không khí đồng dạng!
Hắn tiến vào trong vùng không gian này hoàn toàn không thể sử dụng linh thạch trên người, cứ tưởng rằng sẽ phải tự thân từ từ khôi phục linh lực thì một bất ngờ xảy ra.
Một cỗ vô hình lực lượng bao khỏa toàn thân, linh lực trong người cấp tốc được khôi phục hoàn toàn, điều này khiến Nhất Minh hắn mừng rỡ không thôi!
"Đúng ra phải như vậy, hahahaha."
Nhất Minh cuồng hỉ đứng dậy, tay trái nắm chặt, cảm nhận được linh lực trong cơ thể khôi phục tràn đầy hắn gật gật đầu một cái.

Bên ngoài khách điếm,
"Khách quan đây là muốn dùng bữa hay nghỉ lại ah?"
Một tên tiểu nhị mặt mũi hèn mọn, khoác cái khăn trên vai chạy tới một đám người trang phục thống nhất, hỏi.
Đám người này tổng cộng có bốn người, ba nam một nữ đồng thời mặc màu tím trang phục, cho người ta một loại con ông cháu cha cảm giác.
"Cho chúng ta mấy món ăn ngon, thêm vài vò nữ nhi hồng cùng ba cô… à không, cứ như vậy."
Một thanh niên theo thói quen lên tiếng gọi món, gọi đến phía sau thì bỗng dưng chợt bừng tỉnh, hai tên thanh niên đi cùng cũng xém chút trợn mắt một cái, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.
Cô nương đi theo bên cạnh cũng bật cười che miệng một cái, hiển nhiên cũng là hiểu hiểu cái gì.
Tiểu nhị nghe vậy liền gật đầu một cái, sau đó quay người chạy vào trong, vừa chạy vừa hô to mấy món…
"Được rồi, chúng ta ngồi xuống trước đã."
Một tên thanh niên diện mạo tuấn tú lịch sự, bên hông đeo trường kiếm cho người ta một loại phiêu dật xuất trần cảm giác, người này chính là đại sư huynh của cả đám tên là Triệu Bách Vạn.
"Phía bên kia có bàn trống, hay là chúng ta cứ ngồi ở đó." một tên thanh niên thân hình hơi béo một chút, lấy tay chỉ về một phương hướng, nói.
"Được, cứ theo Trần Mâu sư đệ." Triệu Bách Vạn gật gật đầu, nói.
Cả đám bốn người Triệu Bách Vạn, Trần Mâu, Tê Lạp, Vệ Hoa từ từ bước vào bên trong bàn , ngồi xuống.
Xung quanh mọi người thấy bốn người trang phục thống nhất liền nổi lên hiếu kỳ, có người nhịn không được lên tiếng hỏi:
"Vị huynh đệ này, bốn vị kia không biết là đệ tử của môn phái nào a, trông lợi hại như vậy?"

Cả đám võ giả xung quanh không quan tâm đến mấy người là đệ tử phái nào, bọn họ hai mắt dường như bắn ra ánh sáng, không ngừng lướt lên lướt xuống trên người Vệ Hoa, có người nhịn không được nuốt nước miếng một cái, hiển nhiên là không chịu được vẻ đẹp mê người này.
Vệ Hoa thấy thế cũng không có phản ứng cái gì, dù sao thì đối với tình huống này nàng quá là quen rồi.
Mặc dù nàng không có lên tiếng cái gì, nhưng Tê Lạp ngồi kế bên liếc nhìn đám người, bọn họ tựa như một đám sói đói nhìn thấy con mồi đồng dạng, hắn nhịn không được quát to một tiếng:
"Này này này, các ngươi nhìn thì nhìn cũng phải lịch sự một chút chứ, con gái nhà người ta các ngươi nhìn tựa như muốn đem nàng ngoạm luôn vậy, có tin hay không ta cho các ngươi từ nay không còn mắt để nhìn?"
Cả đám võ giả xung quanh nghe vậy liền giật mình tỉnh ngộ, bọn họ vừa rồi tựa như bị rơi vào mê hoặc đồng dạng, nếu không phải tên thanh niên lực lưỡng này quát to, bọn họ không biết chính mình sẽ làm ra cử động gì đây nữa.
"Đa tạ vị thiếu hiệp này nhắc nhở, là chúng ta quá đường đột, mong cô nương chớ trách!", có võ giả đứng dậy chắp tay một cái, nói.
"Hừ!" Tê Lạp cũng không có nói thêm cái gì, hừ lạnh một tiếng rồi thôi.
"Vệ sư muội, chúng ta mới tới nơi này, cũng không nên gây ra động tĩnh quá lớn a." Tê Lạp quay sang Vệ Hoa nhẹ nhàng nói.
"Hihi, Tê sư huynh nói phải, là muội không cân nhắc kỹ lưỡng." Vệ Hoa che miệng mỉm cười, dung nhan lộ ra thập phần mê người, khiến một đám võ giả không khỏi rùng mình một cái!
"Vị huynh đệ này, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta a!" Một thanh niên lấy tay chạm vào người thanh niên kế bên, nói.
Người thanh niên lúc này mới giật mình một cái, đầu không khỏi lắc lắc mấy vòng bưng lấy chén rượu uống một hớp cho bừng tỉnh, nói:
"Nếu ta nhớ không lầm thì đây là trang phục đệ tử nội môn của Độc Hành Tông tại Đông Nam đạo."
"Độc Hành Tông!, ta từng nghe nói tông môn này có một loại công pháp khiến người khác lâm vào mê huyễn, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền, công pháp này e rằng không phải loại tầm thường a!" tên thanh niên vẻ mặt kinh ngạc nói.
Tên ngồi bên cạnh cũng gật gật đầu: "Huynh đệ nói phải, thủ đoạn này hẳn là xuất từ vị cô nương kia, nếu không phải nhờ huynh đệ thức tỉnh, e rằng ta đã…".
Nói tới đây, tên thanh niên không dám nói tiếp vì trông thấy cô nương kia đang hướng về phía mình mỉm cười nhìn tới.
Tên thanh niên này trong lòng nhảy một cái, toàn thân tựa như có ai đó sờ vào gáy của mình, khiến hắn toàn thân không rét mà run!
"Ta..ta vừa nhớ ra mình có chuyện cần phải đi trước, huynh đệ ở đây uống ngon a!" nói, tên thanh niên nhanh chóng đứng dậy không nói hai lời xoay người rời đi, nếu có người để ý, sau lưng hắn giờ này ướt đẫm một mảnh!
Một số võ giả nhìn thấy điểm này cũng không ai dám để ý tới vị cô nương này nữa, mà là nói sang chuyện khác kiến bốn người tràn đầy hứng thú chi sắc…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi