NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 12: Lão Bát
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Hộc hộc!
Không biết trải qua bao lâu, Nhất Minh toàn thân không ngừng thở gấp.
Hắn dừng lại kế bên một gốc cây già nhìn quanh bốn phía, nhìn xem có người nào truy đuổi hay không, dù sao nơi này cũng không phải tuyệt đối an toàn.
Từ đêm hôm qua, hắn không ngừng đào tẩu tới tận rạng sáng.

Giờ khắc này, mặt trời đã bắt đầu lên nhú lên.
Đêm tối hắn không biết mình đã chạy đến nơi nào, chạy bao xa, dù sao những người truy tìm hắn là từ bên ngoài đi vào.
Không còn cách nào khác, hắn phải tiếp tục tiến sâu vào bên trong.

Chờ đợi thời cơ khác lại quay ngược trở về.
Đối với lần này, Nhất Minh trong lòng không khỏi chửi mẹ.

Bọn tu sĩ này cũng kiên trì quá đi chứ!
Hắn ẩn ẩn cảm thấy bọn chúng không những không rút đi, trái lại càng ngày càng nhiều thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền đến không ngừng.
Có âm thanh bước chân, có thanh âm cây ngã ầm ầm xuống đất,...
Nghỉ ngơi chốc lát, Nhất Minh tiếp tục lên đường tìm một nơi tránh nạn đã.

Dù sao cứ chạy loạn như thế này không ổn chút nào.
Nếu chẳng may chạy loạn vào phạm vi của kẻ thù thì chẳng khác nào tự sát.
Đối với bản thân tiến về một nơi vô cùng lạ lẫm khiến Nhất Minh không khỏi đau đầu.

Trước đó, hắn chỉ biết chạy ngược hướng với bọn tu sĩ đang truy sát mình.

Giờ khắc này, hắn càng chạy càng hồ đồ, không nhìn thấy phương hướng, xung quanh toàn là cây với cây, thỉnh thoảng có đầm lầy, cảm giác nguy hiểm vô cùng.
Theo lẽ thường, nơi này càng tiếp cận vị trí sâu càng có vết tích yêu thú hoạt động chứ nhỉ?

Nhất Minh tiến lên từ đêm qua tới giờ vẫn không thấy bóng dáng con yêu thú nào!
Điều này khiến hắn vô cùng hồ nghi
Nghĩ như vậy
Nhất Minh ngay lập tức trèo lên một cành cây đại thụ có cành lá rậm rạp, cẩn thận quan sát xung quanh một vòng, sau đó hướng về một phương hướng tiến lên.
Nhất Minh dọc theo con đường đi vô cùng cẩn thận, hắn vô cùng khẩn trương vì xung quanh gần hắn không hề có một động tĩnh nào.
Thẳng đến một khắc sau, hắn nghe được thanh âm nước chảy trong lòng không khỏi dâng lên một tia thoải mái.
Lặn lội cả đêm hắn chưa uống được một giọt nước nào, lập tức hắn tiến về phía trước nhưng cũng không hề buông bỏ cảnh giác.
Cẩn thận quan sát xung quanh, Nhất Minh thấy một con sông không tính là lớn cắt ngang đường đi, xung quanh con sông có không ít những tảng đá to to nhỏ nhỏ.
Đối với phong cảnh xung quanh này, Nhất Minh cũng không thèm để ý, điều hắn quan tâm là con sông này liệu có nguy hiểm gì hay không.
Hắn từ từ quan sát xung quanh con sông thấy không có nguy hiểm gì, liền từ từ tiến lại gần quan sát phía dưới.
Bên dưới có không ít thủy ngư đang bơi bơi tung tăng giường như rất vui vẻ một dạng.
Đối với những hành động này của Nhất Minh cũng không có gì lạ, hiện tại hắn không phải ở một nơi an toàn, thậm chí nói nguy hiểm có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào.

Cho nên đối với việc này hắn vô cùng cẩn thận.
Nhìn con sông trong veo có thể nhìn thấy bên dưới toàn bộ quan cảnh điều này khiến Nhất Minh không khỏi buông lỏng một hơi.
Hắn ngồi xuống liên tục lấy tay hất nước lên uống mấy ngụm vào người.

Không thể không nói, nước con sông này trải qua một đêm giờ khắc này cảm giác lành lạnh vô cùng sảng khoái.
Thấy thế, hắn lập tức thoát y nhảy vào trong nước không ngừng tắm rửa một trận, sẵn tiện bắt vài con cá nướng cho bữa sáng.
“Không sai không sai, con cá này to thật sự hahaha” cầm trong tay không ngừng giãy dụa con cá, Nhất Minh hai mắt tỏa sáng hận không thể lập tức mang nó lên nướng một trận.
Tuy nói tu sĩ đến một cảnh giới nào đó, có thể tự nhiên hấp thu thiên địa linh khí mà không cần ăn uống, nhưng hiện tại Nhất Minh chỉ là tu vi còn thấp nên chưa làm được điều đó.
Mùi cá nướng không ngừng lan tỏa, Nhất Minh nhìn con cá trước mặt không ngừng chảy nước dãi.
Vừa định đưa con cá lên miệng cắn một miếng thật to liền nghe được phía sau có động tĩnh lá cây truyền đến.
Nhất Minh sắc mặt hơi đổi, ngay lập tức nhìn lại phía sau, toàn thân đứng dậy lui về sau mấy bước không ngừng nhìn chằm chằm vào đám rừng rậm phía trước.
Không lâu sau, có bóng người lấp ló, một thiếu niên áo vàng hướng phương hướng này đi ra, toàn thân ục ịch đầu không ngừng nhìn đông nhìn tây, sau đó nhìn thẳng về phía con cá, hai mắt không ngừng tỏa ánh sáng.
Nhưng khi béo ú chuyển dời ánh mắt về phía thiếu niên trước mặt hắn ẩn ẩn có chút quen mắt.
Béo ú chỉ là cảm thấy quen quen, nhưng không nhớ rõ là ai.


Bởi vì lúc này Nhất Minh đã tắm rửa một trận, thay đổi y phục nên hắn không nhận ra là phải.
Lúc này Nhất Minh không ngừng thở ra một hơi, không ngờ là tên béo ú này!
Thằng béo ú này là thằng “thiên kiêu chi tử” nằm trong đống thi thể đêm hôm qua đây mà, không ngờ hắn vẫn còn sống lưu lạc đến tận nơi này.
“Ah là tên béo ú ngươi ah” Nhất Minh nhìn về thiếu niên đầu tóc rối bời, mặt mày đen thui trước mặt.
“Ngươi biết ta?” béo ú nhìn về thiếu niên toàn thân cảnh giác.
“Ngươi nói gì chứ? đêm hôm qua chúng ta còn gặp nhau còn gì!”
“Kể ra chúng ta cũng “có duyên” vô cùng, không những đêm qua gặp nhau trong đống thi thể, hôm nay chúng ta lại gặp nhau, thế giới này thật nhỏ ah”
Nhất Minh nở nụ cười hắc hắc vẻ mặt gian xảo vô cùng
Nghe nói như thế, béo ú mới toàn thân nhảy một cái, không ngờ lại là tên ôn thần này!
Nhắc đến tên này, béo ú không khỏi sinh ra cảm giác đắng chát.
Hắn chỉ là đi xem náo nhiệt, không ngờ rơi vào chiến loạn, tưởng đâu an an ổn ổn làm một bộ thi thể trốn qua kiếp nạn, không ngờ lại bị tên ôn thần này “hóa duyên” một trận.
Giờ khắc này gặp lại tên này, hắn cũng không biết phải nói thế nào cho phải!
Hắn chỉ là ngửi thấy mùi thơm nên lần theo hương thơm đến được nơi này.
“Là đại ca ah! tiểu đệ mạo phạm, cáo từ”
Béo ú không chút do dự định quay người liền chạy
“Này này này, làm gì đi gấp vậy? ta có ăn thịt ngươi đâu? Đã con cá này dẫn ngươi đến đây cũng coi như là có duyên.

Chẳng bằng như vầy, nếu như ngươi có thể bắt được con cá nào ta có thể giúp ngươi nướng, gì chứ tài nướng cá của ta ngươi cũng đã chứng kiến còn gì”
Nhất Minh nhìn về phía béo ú mồm ngoạm một miếng thịt cá to không ngừng nhai trong miệng.
Dù sao đi nữa, Nhất Minh cũng cảm thấy mình “hóa duyên” tên Béo ú này cũng thiệt thòi cho hắn, dù sao hắn với mình cũng không có thù oán gì, chi bằng trả lại hắn con cá coi như công bằng!
Đúng vậy! công bằng!
Béo ú nghe như thế không ngừng nhìn về phía Nhất Minh giường như muốn xem xem là hắn nói thật hay nói giỡn.

Dù sao cũng không thể tin tưởng người khác như vậy ah!
Qua một lúc lâu, Béo ú mới quyết định, cái bụng quan trọng hơn! Giờ khắc này bụng kêu ộp ộp thế này hắn còn có thể đi đâu bây giờ, chẳng bằng ở đây ăn một bữa, tắm rửa thật sạch.


Dù sao trên người cũng không còn thứ gì quý giá!
Nghĩ đến đây
Béo ú mới từ từ tiến về phía Nhất Minh giới thiệu một phen
“Tiểu đệ Chư Bát năm nay 16 tuổi vì lần này nghe nói tên Nhất Minh tiến vào nơi này cho nên…”
Lời nói đến đây Béo ú ẩn ẩn có chút suy đoán âm thanh dần dần lắng lại, mắt nhìn chăm chăm vào thiếu niên trước mắt!
Trên bảng để tên Nhất Minh năm nay 14 tuổi, nếu mình không lầm thì tên thiếu niên trước mắt cũng cỡ chừng ấy tuổi.

Không lẽ..!
Nghĩ đến đây, Chư Bát không khỏi hai mắt trợn tròn.
“Ta nhìn thấy biểu hiện của ngươi có chút vi diệu ah, hắc hắc, ngươi nghĩ không sai, ta chính là người mà ngươi đang tìm”
Nhất Minh nhìn về phía Chư Bát cười hắc hắc nói ra
Dù sao hắn cũng không sợ tên Chư Bát này làm ra cử động gì, hắn hành động một mình chật vật trong rừng này chính là biểu hiện tốt nhất.
Đa phần những tu sĩ tiến vào nơi này đều thành quần kết đội mà đi, lại nói tên này trốn vào đống thi thể ẩn thân, chắc hẳn hắn đi vào nơi này thân một mình.

Nên Nhất Minh cũng không quá lo lắng.
“Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, ta không có hứng thú giết ngươi, cũng không thích giết người.

Chỉ cần ngươi an an ổn ổn liền có thể” Nhất Minh trấn an Chư Bát một câu
Nghe câu nói này, Chư Bát cũng thở phào một hơi.

Nói thật, hắn ngưỡng mộ Nhất Minh vô cùng, bản thân hắn trong gia tộc không coi là người có tiềm năng nhất.
Cho nên khi thấy được thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình lại có tư chất hơn người như thế, hắn cũng không khỏi cảm khái, người với người đúng thật là chênh lệch ah!
“Đại ca nói vậy, tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh!”
Chư Bát chắp tay một cái nói xong hắn hướng về phía con sông đi đến
Nhất Minh một tay cầm xiêng cá không ngừng lắc qua lắc lại nướng cho đều, tay kia cầm xiêng liên tục cắn một miếng thật to vào miệng.
Nhìn cảnh này, Chư Bát không ngừng chảy dãi, quyết tâm bắt cho được đám cá này.
Nhưng với thân hình ục ịch của hắn mỗi khi vươn tay ra bắt thì đám cá lại né sang bên trái.
Hắn lập tức vươn tay trái ra thì đám cá lại né sang bên phải.
Liên tục như thế khiến hắn không khỏi chửi mẹ.
Đám cá này cũng thiệt là xảo nguyệt quá đi mà!

Nhất Minh nhìn cảnh này không khỏi cười lắc đầu một cái.
Không thể không nói, thân hình cũng là một thứ gì đó cản trở chúng ta hoạt động à nha!
Với cái thân hình này hắn cho dù bắt đến tối cũng không được con cá nào.
Thấy thế, Nhất Minh cũng không khỏi phì cười tiến về con sông thuận tay bắt hai con cá.
Hành động này khiến Chư Bát cảm động không thôi.
Hắn tiến đi theo Nhất Minh đến bên đám lửa ngồi xuống mong chờ hai con cá này được nướng chín!
Trong lúc nướng cá Nhất Minh và lão Bát cũng trò chuyện không ít.
Sở dĩ hắn gọi Chư Bát là lão Bát là vì hắn nhìn thấy Chư Bát thân hình to hơn lớn, lớn tuổi hơn hắn, nên thuận miệng gọi như thế cho tiện.
Qua cuộc trò chuyện, Nhất Minh mới biết được, lão Bát là Chư gia tại Trung Vực, không nói là đỉnh cấp gia tộc, nhưng cũng không kém là bao nhiêu.
Trong nhà, hắn còn có 7 sư huynh, sư tỷ, hắn sinh thứ tám nên phụ mẫu đặt tên hắn là Chư Bát.
Vốn dĩ mẫu thân hắn dự định giao cho hắn quản lý một phần gia sản trong nhà, nhưng vì thấy hắn tối ngày ăn xong rồi ngủ, bỏ bê việc tu luyện cho nên phụ thân hắn mới mang hắn quăng vào trong Đoạn Mộc Lâm bảo hắn khi nào săn được một con thú có giá trị thì mới được trở về.

Sẵn tiện giúp hắn giảm cân một hai.
Hắn bị ép buộc tiến vào đây, mãi đến mấy hôm trước hắn thấy được một đám tu sĩ đồng loạt tiến vào nơi này khiến hắn không khỏi ngơ ngác.

Hỏi thăm một chút, lão Bát mới biết được thì ra tên đầu bảng Tiềm Long chạy vào nơi này.

Cho nên hắn thuận tiện đi theo đám người Nhạc gia xem náo nhiệt.
Ông trời không phụ người có tâm, ở đâu có hắn, ở đó có chiến loạn.

Cho nên lúc Nhạc Khang lao lên như một thằng đần, hắn trong lòng không khỏi chửi mẹ.

Hắn ngay lập tức nằm xuống giả làm thi thể mới trốn qua một kiếp.
Nếu không, hắn phải chết không nghi ngờ!
Nghe vậy
Nhất Minh cũng không khỏi bật cười, có khi tên béo này là "thiên kiêu chi tử" không chừng!
Với thân thể ục ịch của hắn chạy thoát khỏi đám tu sĩ linh tộc kia cũng thật là có chút bản lĩnh trong người.
Cả hai người trò chuyện bên cạnh bờ sông quên mất là mùi hương cá nướng đang không ngừng hấp dẫn một số "người hữu tâm" hướng về phía này đi đến!
P/s: Cảm ơn mọi người!
Donate: 0 7 4 1 0 0 0 6 3 9 1 4 2 vietcombank


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi