NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 122: Làm ra quyết định (1)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Sau khi rời khỏi Tam Xuyên khách điếm không lâu, Nhất Minh một đường hướng thẳng về Tiên Vũ Lâu đi đến.

Nếu nói về phương diện tình báo thì tại Thương Minh Thành này hắn không biết có thế lực nào có thể vượt trên Tiên Vũ Lâu.

Giang hồ phong môi mặc dù có rất nhiều, nhưng bọn họ dù sao cũng là đơn phương cá nhân hành động mà thôi, một số tình báo quan trọng thì bọn hắn không cách nào có được.

Mà cho dù bọn hắn có, Nhất Minh cũng không biết đi đâu mà tìm!
Đơn giản một điểm, cứ việc tiến về Tiên Vũ Lâu hỏi mua là tốt rồi.

Từ lần bế quan vừa rồi tiêu hao của hắn gần 50 khối linh thạch, vẻn vẹn chỉ là chèo chống linh khí đã tiêu tốn như vậy, nếu hắn tự thân đột phá Tôi Thể Quyết tầng thứ 9 không biết phải tốn bao nhiêu đây nữa.

Chưa nói đến, hắn hiện tại đã không phải là thập mạch nữa mà là thập nhất mạch.

Muốn đạt đến tốc độ luân chuyển của Tôi Thể Quyết cửu tầng yêu cầu không phải là chuyện đơn giản, nó đòi hỏi nhục thân phải chịu đựng được và có đầy đủ linh thạch để chèo chống, nếu không thì không cách nào đột phá được.

Hiện tại trong người hắn còn có hơn 320 khối linh thạch hẳn là đủ để làm một chút giao dịch cùng tu luyện thường ngày, tạm thời cũng không cần đi “hóa duyên” để làm gì.

Nghĩ như vậy,
Nhất Minh bước vào bên trong Tiên Vũ Lâu.


Không đến nửa canh giờ, hắn từ Tiên Vũ Lâu trở ra, trên miệng còn mang theo nụ cười nhàn nhạt hướng thẳng về một phương hướng đi đến.

Tại Sở gia trạch viện cách đó không xa.

Một tòa tửu quán ngay cả một cái bảng hiệu hoàn chỉnh cũng không có nhưng lại náo nhiệt vô cùng, hiển nhiên đây chính là tòa tửu quán mà lần trước Nhất Minh lui tới.

Trước đó Nhất Minh tới nơi này chủ yếu để thu thập tin tức, cho nên cũng không có để ý lắm hoàn cảnh xung quanh.

Hôm nay từ Tiên Vũ Lâu tình báo hắn mới biết được đây chính là nơi mà Sở Thiệu rất ưa thích lui tới, bởi vì nơi này không những có rượu ngon mà còn có đồ ăn làm tương đối hợp ý hắn.

Nơi này đối với người ngoài chẳng qua chỉ là phổ phổ thông thông một tòa tửu quán mà thôi, nhưng đối với Sở Thiệu ăn uống lâu ngày ở đây, nơi này bất tri bất giác đã thay đổi hoàn toàn khẩu vị của hắn.

Nhìn thấy Sở Thiệu bước vào tửu quán, lão bản lập tức chạy đến nghênh tiếp nói: “Nhị gia, vẫn như cũ a?”
Sở Thiệu không có mở miệng nói chuyện, hắn chỉ là nhẹ gật đầu một cái sau đó trực tiếp hướng lên lầu bước đi.

Chuyện xảy ra ở Sở gia khiến đầu óc của hắn rối tung một mảnh.

Hắn không biết “vị kia” có hành động giúp hắn hay không, rồi còn tên Nhất Minh kia nữa, hắn không phải rất thù tông gia sao?, đến bây giờ còn không hề có tung tích gì.

Nếu như tên Nhất Minh kia ở ngoài sáng động thủ mà nói, hắn mới có thể nhân cơ hội này làm chim sẻ đứng đằng sau.

Hắn dù sao cũng là thành viên của Sở gia, cũng không thể nào tự mình chủ động giết người đoạt vị trí gia chủ này a!
Làm như vậy, chẳng phải sẽ khiến thế nhân chê cười?

Mang theo tâm tình không tốt từ từ bước lên trên lầu.

Một tòa tửu quán nhỏ thế này vốn dĩ là không có phòng riêng, nhưng vì Sở Thiệu thường xuyên đến đây thưởng thức, lão bản nơi này cũng liền đem lầu hai của bản thân đổi thành bao gian, chuyên môn vì Sở Thiệu chuẩn bị phòng riêng.

Bước tới trước cửa căn phòng, Sở Thiệu theo bình thường tùy ý đẩy cửa đi vào bên trong, hắn theo thói quen nhìn quanh một vòng bao gian, hết thảy không có gì bất thường xảy ra liền đóng cửa lại hướng về phía bàn tròn ngồi xuống.

Sở Thiệu tùy ý rót cho mình một chén trà uống một hớp, nước trà ấm từ khoang miệng từ từ chảy xuống khiến cơ thể hắn có một chút thoải mái, tâm tình cũng từ đó dần dần giải tỏa rất nhiều.

Không qua bao lâu,
Một mâm thức ăn từ bên ngoài được đưa vào bên trong, lão bản cười nói vui vẻ với Sở Thiệu một chút sau đó quay người bước ra bên ngoài.

Cánh cửa vừa khép lại,
Sở Thiệu nhìn một bàn thức ăn cùng rượu ngon trước mặt, tâm tình liền không còn khó chịu như trước, tay vừa chạm vào đôi đũa trên bàn thì bỗng nhiên dừng lại.

Không biết tại sao, nhưng Sở Thiệu cảm nhận được một cảm giác mát lạnh từ phía sau truyền đến, loại cảm giác này hắn đã từng được nếm qua một lần chính là tử vong khí tức!
Không sai!
Chính là tử vong khí tức!
Hắn toàn thân mát lạnh, lông tơ không tự chủ được dựng đứng cả lên, mồ hôi trán không ngừng ứa ra, sắc mặt hắn tái nhợt một mảnh thanh âm có chút run rẩy: “Đại…đại nhân?”
Sở Thiệu không biết người phía sau của hắn là ai, nhưng loại cảm giác khủng bố này chứng minh người phía sau tùy thời có thể bế hắn “phi thăng” ngay lập tức!
“Im lặng!
Ngươi kêu một tiếng, ta lập tức giết ngươi!
Ngươi làm ra bất kỳ cử động khác người nào, ta lập tức giết ngươi!

Nghe rõ rồi chứ?, nghe rõ thì từ từ xoay người lại.


Thanh âm Nhất Minh nhàn nhạt từ phía sau Sở Thiệu vang lên khiến hắn không tự chủ được run một cái!
Sở Thiệu mang theo tâm tình bất định không biết vị này đến tìm mình là có ý gì, bản thân mình cũng không có chọc phải nhân vật nào lợi hại như vậy đâu a!
Hắn từ từ xoay người lại.

Một hình ảnh thiếu niên thân khoác bạch y với tay phải hầu như không còn, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn, ánh mắt đó còn không che giấu được nồng đậm sát ý bên trong.

Nhất Minh đột nhiên xuất hiện, lại tạo cho hắn một loại cảm giác toàn thân rét lạnh tựa như đang trực diện sát thủ đồng dạng.

Hắn rất tinh tường, nếu như tên thiếu niên trước mắt này muốn lấy đi tính mạng của hắn thì hắn hoàn toàn không có khả năng phản kháng chỗ trống.

Sát ý bên trong đôi mắt của thiếu niên này khiến Sở Thiệu sắc mặt đại biến, hắn không dám có bất kỳ hành động dư thừa nào, từ từ nhìn đến Nhất Minh lạnh lùng gương mặt, một cỗ dự cảm cực kỳ khủng bố từ trong đáy lòng của hắn mọc lên!
Sở Thiệu dù sao cũng không nghĩ tới, tên Nhất Minh mà gia tộc mình treo thưởng lại xuất hiện ở trước mặt của mình, hơn nữa, đối phương vậy mà vô thanh vô tức xuất hiện ở đây, điều này khiến hắn càng có cảm giác kinh hãi vô cùng!
Sở Thiệu dường như muốn mở miệng nói cái gì nhưng Nhất Minh đã đặt một ngón tay lên miệng làm ra động tác im lặng, thanh âm nhẹ nhàng nói khẽ: “Suỵt!”
Nhất Minh cũng không muốn nói nhảm ý tứ, trực tiếp mở miệng nói: “Ngươi là Sở Thiệu?”
Nhất Minh ngữ điệu vô cùng bình thản, nhưng thanh âm bay vào trong tai Sở Thiệu lại khiến hắn không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt!
Hắn nhanh chóng gật gật đầu một cái.

Ngắn ngủi một nháy mắt Sở Thiệu liền đã thông suốt tình cảnh của mình.

Sở gia treo thưởng khiến tên thiếu niên trước mắt này không những mất đi một cánh tay mà còn mất đi khả năng sinh hoạt ngoài ánh sáng.

Điều này đối với một người mới ra ngoài hành tẩu mà nói, chẳng khác gì bóp chết con đường tu luyện của người ta.

Hắn không biết lâu nay tên thiếu niên này đã trải qua cái gì, nhưng sát ý bên trong đôi mắt kia luôn nhìn chằm chằm vào hắn tựa như muốn thôn phệ một dạng.


Điều này khiến hắn minh bạch một điều, tên thiếu niên trước mắt này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Sở gia!
“Ngươi cảm thấy Sở gia thế nào?” Nhất Minh thật sâu liếc mắt hắn một chút, nhàn nhạt mở miệng nói.

Nghe được câu hỏi thế này, Sở Thiệu nhất thời ngây ngốc tại chỗ!
Làm sao?
Ngươi đến hỏi ta cảm thấy Sở gia thế nào?
Ngay lập tức Sở Thiệu liền minh bạch dụng ý trong đó.

Hắn liền không nhanh không chậm nói: “Ta chẳng qua chỉ là một thành viên trong Sở gia mà thôi, ngoại trừ một cái hư danh, ta chẳng có gì cả.

Nếu ta nói, việc tiểu huynh đệ ngươi bị Sở gia ta treo thưởng hoàn toàn không liên quan đến ta, tiểu huynh đệ ngươi tin không?”
Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của trung niên trước mắt, Nhất Minh trong lòng cũng có một chút suy đoán.

Hắn từ trong tình báo nhận được, tên Sở Thiệu này ngoại trừ tham gia một số chuyến thương không quan trọng của gia tộc ra, thì hoàn toàn không có nhúng tay vào bất kỳ sự tình nào khác.

Điều này khiến cho Nhất Minh liên tưởng đến một số ý nghĩ.

Một con người bình thường có khả năng chịu được người khác cưỡi trên đầu mình hay sao?
Nhất Minh hắn không phải muốn diệt toàn bộ Sở gia, hắn ân oán phân minh, ai động đến hắn, hắn liền giết ai.

Dù sao thì làm người cũng cần phải có điểm mấu chốt của mình, nếu gặp ai cũng giết không phân rõ trắng đen thì hắn chẳng khác gì một khôi lỗi ưa thích giết chóc.

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi