NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 135: Nhị Hổ nhi tử
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Đông Nam đạo, Đông Nguyên Thành
Đông Nguyên thành chính là thành trì nằm tại trung tâm Đông Nam đạo, tuy không phải là phủ thành của Đông Nam đạo, nhưng đúng là đệ nhất đại thành tại nơi đây.

Nếu từ Thương Minh vực xuất phát thẳng hướng Đông Nam, đến được nơi này cần phải trải qua rất nhiều tiểu đạo cùng sơn phong, mặc dù giao thông có chút khó khăn nhưng đối với võ giả cùng tu sĩ mà nói, không đáng là cái gì.

Hàng năm có rất nhiều thương đoàn cùng lữ khách đi qua nơi này nhiều vô số kể, nói đúng ra là, những ai có ý định mua bán trao đổi đều sẽ đến Đông Nguyên thành này.

Tòa thành này giữa trung tâm bên trong Đông Nam đạo, các thế lực, tông môn đều tập trung bao phủ xung quanh, cho nên tòa thành này chính là nơi tập trung của rất nhiều võ giả cùng tu sĩ.

Tại Đông Nguyên thành, các loại xe ngựa cực kỳ nhiều, đa phần đều là của thương đoàn mà ra.

Những võ giả chưa đạt Chân Nguyên cảnh đều dùng ngựa để di chuyển là chính, còn những người đạt đến Chân Nguyên cảnh thì đều bay trên trời, cho nên giao thông cũng không có kẹt xe cái gì.

Lúc này, tại một gian phòng bên trong Đông Nguyên thành.

Hai thân ảnh che giấu khuôn mặt, trên người khoác một bộ áo choàng màu đỏ trên người sát khí thu liễm nhưng cũng không che giấu được hai người này cực kỳ đáng sợ!
Hai người này hiển nhiên chính là Huyết Đông cùng Huyết Ngọc Mạn, hai người theo lời của Huyết Kỳ Phong - đường chủ Thập Tứ đường, đến nơi này tra xét nơi hạ lạc của “vật kia”.

“Hai.

.

hai vị đại hiệp, xin.

.

xin tha mạng a!” một tên thanh niên với cái bụng béo ú đang quỳ dưới đất, nước mắt chảy ròng, nước mũi sềnh sệch không ngừng chảy ra, thanh âm cực kỳ bé nhỏ không dám kêu to…

Xung quanh có ba bốn người đang nằm dưới đất không hề nhúc nhích tí nào, hiển nhiên là đã qua đời tại chỗ.

“Ta hỏi cái gì, ngươi trả lời cái đó, nghe rõ?” thanh âm nữ tử nhàn nhạt vang lên.

“V…vâng.

” tên béo ú nghe vậy liền gật đầu lia lịa, “Hai.

.

hai vị đại hiệp có việc gì cứ hỏi, tiểu…tiểu nhân biết đều.

.

đều sẽ nói.


“Ngươi là nhi tử của Nhị Hổ?” Huyết Ngọc Mạn liếc nhìn thanh niên béo ú nói.

“Đúng.

.

đúng vậy!” béo ú gật gật đầu.

“Cách đây hơn nửa tháng, phụ thân ngươi có phải hay không từng cướp qua một thương đoàn trên đường trở về Thương Minh Thành?” Huyết Ngọc Man lần nữa hỏi.

Thanh niên béo ú nghe vậy liền rơi vào trầm tư, sau đó gật gật đầu: “Đúng… đúng, hơn nửa tháng trước phụ thân tiểu nhân từng rời đi doanh trại một khoảng thời gian.



Huyết Ngọc Mạn nghe vậy, bên dưới lớp mặt nạ lộ ra một vệt mỉm cười, ánh mắt có chút lấp lóe tựa như gặp được bảo đồng dạng.

“Ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi, nếu ngươi hoàn thành, ta sẽ trả lại tự do, nếu không…” nói tới đây, Huyết Ngọc Mạn thanh âm bỗng dưng dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh niên béo ú trước mặt.

Cao Bị nghe xong liền có cảm giác không rét mà run, hắn liếc nhìn xác chết xung quanh một vòng, nuốt một ngụm nước bọt, chắp tay nói: “Mời đại nhân phân phó, tiểu nhân còn trẻ thật sự không muốn mồ xanh mã đẹp sớm như vậy!”
“Hahaha, dễ nói dễ nói.

” Huyết Ngọc Mạn cười híp mắt, “Ta nghe nói phụ thân ngươi trong lần cướp đoạt một thương đoàn nhặt được một khối ngọc giản đặc biệt, ngươi chỉ cần tìm cách lấy nó ra là được, xong việc ta sẽ cho ngươi thuốc giải, nếu không ngươi chuẩn bị quan tài cho bản thân là vừa.


“Vâng, tiểu nhân sẽ dùng hết bú sữa mẹ khí lực làm việc này, nhưng làm sao để liên lạc với hai vị đại nhân đây?” Cao Bị thanh âm đã bình tĩnh hơn trước, nói.

“Không có việc gì, xong việc ngươi chỉ cần rời khỏi doanh trại, chúng ta tự nhiên sẽ tìm đến.

” Huyết Ngọc Mạn cười nói.

“Vâng, vậy tiểu nhân xin cáo lui trước.

” Cao Bị vừa quỳ vừa ngó ngó lên nhìn sắc mặt hai người một chút, trong lòng thấp thỏm vô cùng, nói.

“Được, ngươi đi đi.

” Huyết Ngọc Mạn khoác khoác tay, nói.

Cao Bị nghe được lời này trong lòng vui vẻ không thôi, hắn nhanh chóng rời khỏi gian phòng sau đó chạy gấp ra ngoài.

“Oài…” Huyết Đông nằm kế bên ngáp một cái, giọng điệu chán chường nói: “Chúng ta tại sao không một đường giết thẳng vào doanh trại luôn đi, cách này có phải nhanh hơn không, tại sao lại phải rườm rà như vậy.



Huyết Ngọc Mạn liếc nhìn trung niên một bộ chán đời bộ dáng, nhàn nhạt nói: “Ngươi có biết hiện tại ở Đông Nam đạo có bao nhiêu tên đang chờ chúng ta xuất hiện hay không?”
“Không biết.

” Huyết Đông lắc lắc đầu.

Huyết Ngọc Mạn nghe vậy cũng không biết nói cái gì cho phải, tên này đúng thật là một cái mãng phu a!
Mặc dù đầu óc không có dùng được, nhưng nói về khả năng chiến đấu thì tên này hoàn toàn vượt trên nàng.

“Nếu tính luôn ngày hôm nay thì đã có gần 15 tên Chân Nguyên cảnh đang liên tục truy tìm hành tung của chúng ta, một khi náo ra động tĩnh lớn mà nói, chúng ta sẽ rơi vào mai phục của đám người kia.

Bây giờ chỉ còn cách chờ tin tức của đường chủ, một khi đám Đông Hà đạo nhận được tin tức có người trộm nhà, đó là lúc chúng ta hành động.

Tạm thời trong thời gian này hai người chúng ta không nên lộ ra thân phận, tại Đông Nguyên thành này sinh hoạt cũng không tệ.


Huyết Ngọc Mạn ngữ khí có chút không vui, nói.

Hiển nhiên là nàng đang rất bực mình vì những đường khác đến bây giờ còn chưa hành động.

Dựa theo kế hoạch mà nói, Thập Tứ đường của nàng sẽ lộ ra dấu vết tại Đông Nam đạo để hấp dẫn sự chú ý của các thế lực.

Chờ đến khi các thế lực điều người đến nơi này không sai biệt lắm thì hai đường khác sẽ tập kích Đông Hà đạo.

Chiêu này được gọi là dương đông kích tây!
Nhưng đến bây giờ vẫn chưa nhận được tin tức gì từ hai đường khác, điều này khiến nàng cực kỳ không vui.

Nếu có dị biến phát sinh mà nói, Thập Tứ đường các nàng ắt hẳn sẽ bỏ mạng tại đây, cho nên nàng mới bất mãn như vậy.

“Được thôi, vậy ta ngủ một chút đây, nếu có chuyện gì thì cứ gọi ta dậy.

” Huyết Đông gật gật đầu sau đó lăn ra ngáy o o…


Phía Nam, Thương Minh Thành.

Nhất Minh một đường hướng thẳng từ Tây thành chạy đến không có ngừng nghỉ chút nào.

Với tốc độ đi đường của hắn, không đến một ngày thời gian liền có thể đến được nơi này.

Từ Tây thành đến đây cũng không phải tự do xuất nhập như vậy, nơi này có không ít Thương Minh vệ canh giữ các nơi, muốn vào thành cần giao nộp một khối linh thạch.

Bởi vì Nam thành so với Tây thành phải náo nhiệt hơn không ít, đường xá, hàng quán, cửa hiệu đều to hơn Tây thành rất nhiều.

Nhất Minh đứng trước cổng thành nhìn lên trên một chút, phía trên có ghi ba chữ “Thương Minh Thành” không khác gì Tây thành bên kia.

Chỉ khác có một chỗ đó là tại cổng thành này có bốn tên khoác kim giáp đứng chắn ở cổng, Nhất Minh nhìn bốn người này một chút rồi hướng vào bên trong đi đến.

Ngay khi Nhất Minh vừa đi đến cổng thành thời điểm, một người khoác kim giáp từ bên trái bước lên: “Dừng lại!”
Nhất Minh lần đầu đến nơi này cho nên cũng không biết quy củ nơi đây, hắn thần sắc nghi hoặc nhìn thấy kim giáp sĩ, cười cười nói: “Đại nhân, có việc gì sao?”
Kim giáp sĩ nhìn lấy một tên thiếu niên thân khoác bạch y, diện mạo anh tuấn tiêu sái, nhưng khi thấy tên này bị khuyết một cánh tay cùng bộ dáng “vô hại” liền nhàn nhạt nói: “Tên gì, từ đâu đến?”
Nhất Minh nghe vậy liền mỉm cười nói: “Tại hạ Nhất Minh, là đệ tử Quang Minh Điện đến đây nhận phù chiếu.


Kim giáp sĩ gật gật đầu đưa ra hai ngón tay: “Phí vào thành cần hai khối linh thạch.


Nhất Minh nghe vậy có chút sững sờ!
Còn có dạng này!
Mặc dù Nhất Minh có chút bất ngờ nhưng cũng không có nói cái gì, hắn liền xuất ra hai khối linh thạch đưa cho kim giáp sĩ, mỉm cười nói: “Như này là được rồi?”
Kim giáp sĩ cầm lấy hai khối linh thạch liền gật gật đầu: “Hai khối linh thạch có thể ở lại bên trong thành năm ngày, sau năm ngày nếu không có người bảo đảm sẽ phải rời khỏi nơi đây, nghe rõ rồi chứ?”
“Được!” Nhất Minh gật gật đầu bước vào bên trong.

Hắn nhìn ra được đám Thương Minh vệ này đang cạo lông dê của hắn, phí vào thành đã tốn hai khối linh thạch, điều này thật sự quá mức đối với các võ giả nơi này, nhưng có vẻ không ai quản việc này a?
Lắc lắc đầu, Nhất Minh cũng không thèm để ý đến làm gì, một đường theo đại lộ từ cửa thành tiến vào bên trong…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi