NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 14: Tiểu Thất
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Lần nữa mở mắt thời điểm
Nhất Minh thấy bản thân đang nằm trên một cái giường bằng tre, bên trên phủ không ít rơm khô kèm những hương thảo xung quanh, nhất thời giật mình về sau, cơ thể truyền đến cảm giác đau đớn khiến hắn rên khẽ một tiếng.
“Không ngờ ta vẫn còn sống!” Nhất Minh tự nhủ thầm một câu.
Để hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là bên cạnh mình vậy mà có một tiểu cô nương, mùi hương nhạt nhạt trên cơ thể xông thẳng vào mũi.
Tiểu cô nương này thoạt nhìn tầm 13 tuổi dáng vẻ, toàn thân y phục màu xám đơn sơ, tay không ngừng nghiền thuốc nhìn về phía hắn.
“Ngươi tỉnh rồi! Ngươi đừng vội cử động, cơ thể ngươi xương cốt toàn thân đều bị nứt ra, ngươi nếu cử động mạnh ta sẽ không băng bó cho ngươi nữa” tiểu cô nương nhìn về phía hắn giọng điệu khiển trách lẫn vui mừng.
Nghe nói như thế, cơ thể hắn truyền đến cảm giác đau nhức thì ra là xương cốt tổn thương, bên cạnh cảm giác đau nhức còn có truyền đến cảm giác tê dại.
Hắn thử cảm thụ tự thân tình trạng, linh lực trong cơ thể gần như hết sạch, tứ chi bị gãy, hắn thử vận chuyển linh lực trong cơ thể, rất yếu ớt nhưng cũng may là vẫn còn có thể vận chuyển được!
Thương thế như vậy đặt ở một tu sĩ tam trọng có lẽ đã ngỏm củ tỏi từ lâu, nhưng vì bản thân hắn thể chất không phải phàm thể nên có thể bảo vệ những điểm trọng yếu trong cơ thể, hắn mới có thể còn hấp hối, còn lại một chút sinh cơ!
Hắn cứ nghĩ bản thân sẽ chết ở trong rừng, hắn nhớ kỹ lần cuối trước khi hôn mê cơ thể đã không thể cử động không ngờ vẫn có thể còn sống trở về.
Nhưng có vẻ tình huống không mấy lạc quan!
“Đa tạ tiểu cô nương cứu giúp, tại hạ Nhất Minh không biết cô nương tên gọi là gì?” Nhất Minh nằm trên giường giọng yếu ớt nói ra.
“Ta gọi Tiểu Thất, người cứu ngươi không phải là ta, mà là ông của ta cứu ngươi.

Ngươi thụ thương rất nặng, tạm thời đừng có lộn xộn, ta đi sắc thuốc cho ngươi, hảo hảo nằm đó tịnh dưỡng ”
Tiểu Thất nói xong đứng dậy rời đi.
“Đa tạ!”

“Tỉnh rồi?”
Một lão giả toàn thân là màu trắng y phục ngồi bên trên con sông có diện tích khá lớn, tay cầm cần câu nhìn về phía chiếc phao không ngừng nhấp nhô.
Phăng!

Lão giả giật dây một cái thật mạnh lên không trung nhưng bất ngờ là không hề có một con cá nào!
“ y da! đám cá này nhìn bề ngoài có vẻ vô hại, nhưng thật ra lại vô cùng xảo nguyệt.

Ăn hết thức ăn nhưng vẫn không để bản thân rơi vào nguy hiểm.

Thật đúng là gian xảo ah!”
Lão giả không ngừng tặc lưỡi mặt đen như đáy nồi nói ra.
“Hôm nay lão phu nhất định phải câu được ngươi cho bằng được” lão giả tay không ngừng nắn bóp thức ăn cho vào lưỡi câu thả xuống sông tiếp tục câu.
“Vâng hắn tỉnh rồi.

Gia gia! tại sao người là do gia gia cứu về, nhưng con phải là người chăm sóc hắn vậy ah! ” tiểu Thất phồng môi trợn má đi về phía lão giả nói ra.
“Ngươi ah! mới có mấy tuổi đầu không lo chăm chỉ tu luyện, học y cũng qua loa tất trách, hôm nay có được một người cho ngươi thực hành, tiểu nha đầu ngươi còn trách gia gia ta? Có tin hay không ta ném ngươi vào đám khỉ kia cho ngươi hảo hảo cảm thụ một chút!”
Tiểu Thất nghe tới đám khỉ sắc mặt đại biến, ngay lập tức chạy tới bên người lão giả bóp vai: “ Gia gia đừng nha! tiểu Thất biết sai rồi.

Từ nay về sau tiểu Thất sẽ chăm chỉ tu luyện mà.”
Lão giả liếc mắt nhìn tiểu nha đầu sau lưng không ngừng nịn nọt cũng không biết phải nói thế nào cho phải.

Đành thở dài một tiếng!
“Ngươi tranh thủ sắc thuốc cho tiểu tử đó uống vào, cơ thể hắn bị thương rất nặng, nếu là người bình thường e rằng đã chết từ lâu!”
Tiểu Thất nghe vậy nhất thời hồ đồ: “Gia gia nói vậy là hắn không phải là con người?”
Lão giả gõ tiểu nha đầu một cái đến Việt Nam còn nghe cái cóc: “ Ngươi ăn nói hàm hồ, ta nói ở đây chính là hắn có cơ thể mạnh mẽ hơn người bình thường hiểu không? Với tu vi của hắn mà có thể sống sót trước hai bá chủ cấp yêu thú tranh đấu vẫn còn sinh cơ thì người bình thường e rằng đã chết từ lâu.”
“Vâng vâng vâng!” tiểu Thất gật đầu như gà con mổ thóc lập tức xoay người liền chạy.
“Tiểu nha đầu này!” lão giả lắc đầu một cái tiếp tục công cuộc câu cá.


Thanh tỉnh không bao lâu, Nhất Minh lại tiếp tục mê man thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, phát hiện tiểu Thất đang ngồi bên cạnh mình không ngừng đút thuốc cho mình.

Vị thuốc đắng lan tỏa trong khoang miệng khiến hắn không khỏi giật mình muốn ngồi dậy.

Khi hắn xê dịch thân thể thời điểm, cơ thể lại không có chút khí lực nào, giường như toàn thân bị móc rỗng đồng dạng.
“Ngươi đừng động đậy, nhanh uống thuốc ta còn đi nấu cơm tối.” tiểu Thất trừng mắt nhìn Nhất Minh một cái.
Nhìn thấy tiểu nha đầu vẻ mặt có vẻ giận dữ, Nhất Minh cũng an an ổn ổn uống thuốc cho xong.
Tiểu Thất lấy bên cạnh một cái bát màu xanh lá dược trấp cùng một viên đan dược đến: “ Gia gia ta phân phó ngươi uống thuốc xong có thể luyện hóa viên đan dược này, có thể bổ sung khí huyết của ngươi nhanh chóng khôi phục”.
Nhất Minh không biết gia gia nàng là ai, nhưng chắc hắn là người tốt.

Có thể mang mình trở về đây còn trị thương cho mình, nhất thời Nhất Minh cảm động không thôi!
Hắn mở miệng, tiểu Thất liền đưa viên đan dược vào miệng: “ Đa tạ!”.
Bưng bát dược màu xanh lá lên, lập tức một cỗ mùi hương cay nồng đâm thẳng vào mũi hắn.
Nhất Minh nhíu mày, tiểu Thất lập tức cởi toàn bộ băng bó trên cơ thể hắn xuống, khiến hắn nhất thời đứng hình.
Sau một khắc, tiểu Thất mang toàn bộ dược trấp bôi lên cơ thể hắn rồi băng bó lại.
Lúc này trên mặt Nhất Minh biểu lộ vô cùng vi diệu!
Cái đồ chơi này có cảm giác nóng không ngừng xâm nhập vào bên trong toàn bộ cơ thể.

Khiến sắc mặt hắn không ngừng đỏ dần lên, nếu không phải tự mắt chứng kiến, Nhất Minh nghi ngờ chính mình có phải hay không bị bỏ xuân dược…
Tiểu Thất giường như biết được suy nghĩ của hắn, ở một bên không ngừng trừng mắt nhìn Nhất Minh: “Gia gia phân phó, ngươi mau chóng luyện hóa đan được nếu không gia gia tức giận lên sẽ ném ngươi vào đám hầu tử cho coi”.
“Hầu tử?” Nhất Minh nhất thời ngơ ngác.

Tiểu Thất hừ nhẹ một tiếng nhanh chóng quay người rời đi gian phòng.
Nhìn thấy tiểu Thất như vậy Nhất Minh cũng không biết nói gì cho phải.

Nhìn bộ dáng này giống như mình là kẻ thù truyền kiếp bộ dáng! Hắn nhất thời cười khổ không thôi.

Nhưng mà dù sao người ta cũng là người cứu tính mạng của hắn!
Cho đến giờ khắc này, hắn mới để ý chính mình giường như đang ở trong một tòa trúc lâu bộ dáng, diện tích gian phòng không lớn, trưng bày vô cùng đơn sơ, chỉ có một cái bàn, vài cái ghế cùng chiếc giường bằng tre này.
Hắn không biết chính mình đang ở địa phương nào trong Đoạn Mộc Lâm.

Nhưng có vẻ là nơi an toàn!
Bình tĩnh lại tâm thần, Nhất Minh cảm thụ bên trong cơ thể viên đan dược kia.

Đan dược vào bụng lập tức có một cỗ sinh cơ không ngừng lan tỏa toàn thân hắn.
Giờ khắc này, hắn bắt đầu vận chuyển linh lực bắt đầu từ nhất mạch chậm rãi hướng về các mạch khác tiến đến.
Một vòng chu thiên, hai vòng chu thiên…
Dần dần cơ thể không ngừng hấp thu sinh cơ từ trong viên đan dược kia lan tỏa.

Khí huyết hắn dần dần bắt đầu khôi phục.
Hảo đan dược!
Đây có vẻ như là viên đan dược đầu tiên hắn cảm thụ được có lực lượng dồi dào như thế!
Sau một khắc, đan được đã được luyện hóa hoàn toàn.

Không thể không nói, mặc dù cơ thể hắn không thể ngồi dậy, nhưng xương cốt cơ bản đã khôi phục không ít.

Theo như hắn cảm thụ không đến mười ngày nửa tháng giường như có thể khôi phục hoàn toàn!
Nhất Minh trong lòng cảm khái không thôi, gặp được người hảo tâm ah..

Tự mình vận khí coi như không tệ, bất quá nghĩ tới đây Nhất Minh cảm thấy vô cùng đắng chát!

Đúng là cơ duyên thường đi kèm với nguy hiểm!
Nhận được Thiên bảng ban thưởng nhưng đồng thời cũng bị đám tu sĩ xem như kho bảo tàng đồng dạng!
Thở dài một tiếng!
Nhất Minh trong lòng ghi lại phần ân tình này, “nếu sau này tiểu cô nương có điều gì cần mình tương trợ quyết sẽ không chối từ” Nhất Minh âm thầm nghĩ.
Cũng may nhẫn trữ vật vẫn còn trên ngón tay không có bị rơi ra.
Tuy là bèo nước gặp nhau, nhưng người ta không có chiếm đoạt ý nghĩ, quả thực nhân phẩm không sai!
Việc cấp bách trước mắt là khôi phục thương thế, bất kể thế nào đây là việc trước tiên mình cần phải làm.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức cảm thụ trong nhẫn trữ vật có không ít linh thạch, lấy ra một khối nắm trong lòng bàn tay yên lặng luyện hóa.
Trọn vẹn luyện hóa hơn mười khối linh thạch vẻn vẹn trải qua hơn năm canh giờ hắn mới có thể cảm nhận được giọt tí tách rơi xuống, kể từ đó, hắn biết khả năng hấp thu linh khí liền tăng lên nhiều!
Hắn lại lấy ra thêm một khối linh thạch đặt trong lòng bàn tay, một phen bận rộn, toàn thân đều là mồ hôi lẫn tạp chất khiến cơ thể hắn bốc mùi nồng nặc khắp cả gian phòng.
Sắc trời thời khắc này đã muộn, ngay tại lúc hắn hấp thu linh thạch liền nghe bên ngoài có thanh âm lão giả truyền đến : “ Tiểu tử kia thân thể thế nào?”
“Hắn đã uống thuốc xong hết cả rồi, đợi hắn luyện hóa xong đan dược thân thể sẽ không có gì nguy hiểm nữa”.
Thanh âm thanh thoát đáp lại, đương nhiên đây chính là thanh âm của Tiểu Thất.
“Ừm, nhanh chóng vào ăn cơm đi thôi”
Trúc lâu bên ngoài, lão giả đang ngồi ăn cơm, ngẩng đầu nhìn về phía gian phòng ẩn ẩn cảm giác được có linh khí ba động không ngừng biến mất, mặc dù tiểu Thất không rõ ràng là có chuyện gì xảy ra, nhưng lão giả lại có thể biết tường tận chuyện đang xảy ra bên trong gian phòng.
“Tiểu tử này thiên phú không sai ah!” lão giả không khỏi cảm khái một câu.
Tiểu Thất nhìn về gia gia trước mặt không khỏi hiếu kì: “ Cái gì thiên phú không sai gia gia?”.
“Lo ăn cơm của ngươi đi đừng có mà lộn xộn” lão giả gõ đầu tiểu Thất một cái nói ra.
“Vâng!” tiểu Thất vô cùng ủy khuất nói khẽ.
Sau khi cơm nước xong xuôi, lão giả tiến về phía gian phòng Nhất Minh đi đến, đi đến trước cửa, lão giả nhẹ ngàng gõ nhẹ cánh cửa ba tiếng.
Nhất Minh lúc này ngừng hấp thu linh thạch nhìn về phía cửa ra vào thấy một lão giả toàn thân bạch y tiến về phía mình.
Lão giả này thoạt nhìn tầm 60 tuổi tả hữu, trên người lại không có bất kì một khí thế hay linh lực ba động nào! Mặc dù hắn không có cảm nhận được, nhưng Nhất Minh biết người bình thường sẽ không có cách nào sinh sống trong Đoạn Mộc Lâm chỗ sâu được.
Điều này khiến hắn không khỏi nổi lên bốn chữ:
”Thâm bất khả trắc!”
P/s: Cảm ơn mọi người!
Donate: 0 7 4 1 0 0 0 6 3 9 1 4 2 vietcombank


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi