NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 161: Cảm giác là lạ!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ngay lúc Huyết Ngọc Mạn đang chuẩn bị rời đi thời điểm, truyền tin lệnh bên trong nhẫn trữ vật bỗng nhiên có dị động.

Nàng nhận ra loại tín hiệu này, ngay lập tức lấy ra truyền tin lệnh.

Giờ khắc này, một đoàn ánh sáng từ trong truyền tin lệnh bắt đầu hiển thị ra ngoài, hóa thành một cái hư ảnh màu xanh lam có hình dạng như một lão đầu không sai biệt lắm.

Nhìn thấy cảnh này, thần sắc ba người ngay lập tức nghiêm túc lại, đồng thời chắp tay nói một tiếng: “Thất trưởng lão!”
Ánh mắt của hư ảnh từ trên người ba người quét qua một chút, thần sắc kinh ngạc nhàn nhạt nói: “Ồ? Ngươi thụ thương rồi?”
Huyết Kỳ Phong nghe vậy liền chắp tay một cái, mở miệng nói: “Hồi trưởng lão, chỉ là tiêu quá lớn, không có gì đáng ngại.

Không biết trưởng lão chủ động liên hệ ba người chúng ta, phải chăng là có sự tình gì phân phó?”
“Không thụ thương liền tốt!” hư ảnh nghe vậy liền gật gật đầu, một tay vuốt vuốt bộ râu tiếp tục nói:
“Ta đã cùng các vị trưởng lão thống nhất hành động, lần này chúng ta sẽ làm một cuộc càn quét thần tốc tại Đông Hà đạo.

Các ngươi tại Đông Nam đạo chỉ cần hấp dẫn sự chú ý của đám lão già kia là được, nhưng chỉ với Thập Tứ đường các ngươi muốn làm được việc này, e rằng không có đơn giản như vậy.

Cho nên, ta đã câu thông với Bát trưởng lão, hắn sẽ phái ra Thập Lục đường hỗ trợ các ngươi, đến lúc đó các ngươi cùng nhau lên kế hoạch hấp dẫn sự chú ý càng nhiều càng tốt.


Ba người nghe vậy liền biết Huyết Chủ đây là đang trả thù a!
Tại trong Huyết Ma Đường, ai cũng đều biết Huyết Chủ của bọn hắn xuất thân từ Đông vực.

Không biết vì lý do gì mà Huyết Chủ bị tông môn ruồng bỏ, đến tận bây giờ Huyết Chủ vẫn luôn lấy ổn làm chủ, không dám vọng động hành sự lỗ mãng, khiến người khác nhìn vào đều cho rằng vị này không thích hợp dẫn đầu Huyết Ma Đường.


Nhưng hiện tại, Huyết Chủ vừa ra lệnh một tiếng lại là càng quét thần tốc Đông Hà đạo.

Đây là bực nào chỗ tốt!
Mỗi thành viên trong Huyết Ma Đường nếu không phải phế vật thì là tệ hơn cả phế vật, ai ai cũng muốn chính mình trở thành một phương cường giả.

Cho nên bọn hắn rất muốn thu thập huyết dịch lớn mạnh tự thân tu vi, nhưng Huyết Chủ đều không cho hành sự lỗ mãng, co co rút đầu trong một góc, khiến rất nhiều người không vui.

Dù vậy, cũng không có ai dám la lối cái gì, ai bảo Huyết Chủ quá mạnh đâu chứ!
“Vâng, trưởng lão, chúng ta sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài.

” Huyết Kỳ Phong nghe thất trưởng lão nói như vậy liền kích động không thôi.

Hắn cứ tưởng rằng trưởng lão truyền tin lần này chính là kêu bọn hắn quay trở về, ai ngờ đâu là phái thêm nhân thủ trợ giúp bọn hắn một tay.

Điều này làm sao không kích động cho được!
Mặc dù nhìn vào, bọn hắn chẳng qua chỉ là chim mồi mà thôi.

Nhưng nếu nhìn xa ra một chút, đây chẳng phải là bọn hắn muốn náo như thế nào thì náo hay sao?
Náo càng to, phần thưởng càng lớn a!
Với lượng tiêu hao hiện tại của hắn, nếu muốn khôi phục đến đỉnh phong, chí ít cần phục dụng thêm đan dược và cần một khoảng thời gian mới hoàn toàn khôi phục.

Nhưng nếu chạy ra ngoài thôn phệ một vài tên Chân Nguyên cảnh, thì hắn liền có thể bước lên đỉnh phong mà không cần chờ đợi cái gì.

Mặc dù nói, hắn tiêu hao không nhẹ, nhưng hiện tại giết một vài tên Chân Nguyên cảnh sơ kỳ vẫn là không thành vấn đề.

Hư ảnh nghe lời thề thốt như vậy cũng không có dao động cái gì, chỉ nhàn nhạt nói:
“Còn về bảo tàng đồ thì các ngươi lượng sức mà làm, dù sao thì lần hành động này, mục tiêu của chúng ta cũng không phải là bảo tàng này.


Cho dù có người đoạt được ba khối ngọc giản cũng không cần lo lắng.


Huyết Kỳ Phong ba người nghe vậy liền sững sờ tại chỗ.

Huyết Ngọc Mạn nhịn không được lên tiếng hỏi: “Thất trưởng lão, bảo tàng đồ chẳng lẽ không phải thật hay sao?”
Nàng nghe thất trưởng lão nói như vậy liền nghĩ đến lý do này, chỉ có bảo tàng giả mới có thể khiến cho trưởng lão hời hợt như vậy mà thôi.

“Haha, không phải giả.

” hư ảnh cười ha hả nói.

Nghe vậy, nàng liền đơ người tại chỗ.

Không phải giả?
Vậy tại sao không tranh giành đâu này?
Nhìn ra được bọn hắn ngơ ngác như vậy, hư ảnh cười ha hả giải thích một câu:
“Nói cho các ngươi cũng không có vấn đề gì.

Một khi ba ngối ngọc giản hợp thành một chỗ, ba mảnh ngọc giản chính là một chiếc chìa khóa để mở ra bảo tàng, cũng vì vậy mà sinh ra dị tượng ngút trời.

Đến lúc đó, cho dù ngọc giản rơi vào tay ai cũng không có quan hệ gì, dù sao thì cũng không tránh được tai mắt người khác.


“Thì ra là vậy!” Huyết Ngọc Mạn giờ khắc này minh bạch tại sao trưởng lão lại đối với bảo tàng đồ hời hợt như vậy.


“Được rồi, các ngươi vẫn là chuẩn bị cho tốt, đến lúc hành động, ta sẽ thông báo cho các ngươi hành động trước nửa ngày để thu hút đám lão gia hỏa kia.

Một khi bọn hắn nghĩ rằng các ngươi thật sự tại Đông Nam đạo, đó là lúc Đông Hà đạo gà bay chó chạy!
Sự việc hoàn tất, ta sẽ không bạc đãi các ngươi.


Nói xong, hư ảnh liền bắt đầu dần dần tiêu tán, truyền tin lệnh cũng vì đó mà ảm đạm trở xuống, trông không khác gì một khối lệnh bài bình thường.

“Đa tạ thất trưởng lão!” ba người đồng thời chắp tay cúi người, nói.


Nhoáng một cái đã qua ba ngày thời gian.

Nhất Minh cùng Chúc Tình giờ khắc này chính là đứng trước một dãy núi vô cùng quen thuộc.

Hắc Phong sơn mạch.

Lần trước, Nhất Minh xuất phát từ Quang Minh Điện thông qua ngoài rìa Hắc Phong sơn mạch tiến vào Thương Minh vực vô cùng thuận lợi.

Lần này thì không giống.

Hắn cần phải xuyên qua cả tòa Hắc Phong sơn mạch này đi đến Đông Nguyên thành.

Mặc dù lộ trình có chút dài, nhưng với võ giả như bọn họ thì không có vấn đề gì quá lớn.

Tại trong Hắc Phong sơn mạch này hoàn toàn không có nhị phẩm yêu thú, đa phần đều là các dã thú mà thôi.

Tiến sâu vào bên trong rất có thể gặp được nhất phẩm yêu thú, đối với vấn đề này, Nhất Minh hoàn toàn không cần nghĩ tới.

“Chỉ cần xuyên qua Hắc Phong sơn mạch này, chúng ta liền tới Đông Nguyên thành, đêm nay có lẽ phải ở lại giữa tòa sơn mạch này rồi.



Chúc Tình nhìn ngựa có chút mệt mỏi, lên tiếng nói.

Nhất Minh nghe vậy liền gật đầu lia lịa, cười cười nói: “Chúc cô nương nói thế nào thì chúng ta làm thế ấy, qua đêm tại tòa núi này hẳn là không có vấn đề gì nguy hiểm.


Nhìn thấy tên thiếu niên này gật đầu nhanh chóng như vậy, hai gò má của nàng có chút ửng đỏ, nhưng rất nhanh liền được nàng áp chế lại.

Đây là lần đầu tiên qua đêm cùng nam nhân bên ngoài a!
Nghĩ tới đây, đầu óc nàng trở nên mơ hồ, trái tim trong ngực tựa như hưu con xông loạn, đập rộn cả lên!
“Chúc cô nương không sao chứ?” Nhất Minh nhìn thấy nữ tử này có chút đỏ mặt, vội vàng hỏi.

Không lẽ cô nàng này bị côn trùng cắn, cho nên làn da mới trở nên ửng đỏ như thế.

“ y da, trong người ta không có mang theo dược trị côn trùng, chúng ta vẫn là tìm một nơi nghỉ lại thì hơn.

” Nhất Minh sờ sờ đầu của mình, mở miệng nói.

“Ừm, ân!” Chúc Tình gật gật đầu, không nói gì.

Nàng giờ khắc này thật sự không hiểu bản thân của mình đây là bị cái gì nha?
Tại sao lại hồi hộp như vậy?
Trước giờ nàng giết người còn chưa có gặp qua tình trạng như vậy, mà giờ khắc này lại cảm giác quái lạ gì đâu a!
Qua mấy canh giờ, sắc trời giờ khắc này đã bị màn đêm bao phủ, trên tòa Hắc Phong sơn có tiếng gió gào thét thanh âm mang theo từng đợt sương lạnh bao phủ hai người vào bên trong.

Những tán cây xung quanh đung đưa theo gió, kèm theo tầng tầng sương lạnh và tiếng xào xạc thanh âm, khiến cả hai đều nổi cả da gà!
Không lâu sau, Nhất Minh liền nhìn thấy phía xa xa có một tòa miếu nhỏ, cả hai đều không có nghĩ ngợi cái gì liền hướng thẳng về tòa miếu này đi đến…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi